Cưng chiều mỗi em
Chương 1211
Chương 1287
“Được, chúng ta về phòng bệnh đã, cơ thể em vẫn còn yếu, không nên ở bên ngoài quá lâu”
“Vâng”
Lâm Ảnh khế gật đầu, một bóng đen bỗng hiện lên trước mắt cô ta, Lâm Ảnh nhanh chóng lôi kéo Lâm Quân rời khỏi nơi đó.
Bóng đen kia sau khi nhìn thấy Lâm Quân đã đi xa, mới tiến vào trong phòng chẩn đoán mà bọn họ vừa tới khi nãy, trao đổi với bác sĩ mấy câu, sau đó hài lòng nở nụ cười, ném một tờ giấy tới, mà tờ giấy đó hóa ra lại là một tấm chi phiếu.
Bác sĩ cầm lấy tấm chỉ phiếu, khuôn mặt lộ ra nét cười tham lam, bóng đen kia cũng rất nhanh mà rời khỏi phòng chẩn đoán.
“Thật ra, em khi trước là một nhà thiết kế, tính cách rất vui vẻ, chúng ta còn có ba đứa con, hai trai một gái Lâm Quân ngồi ở bên cạnh giường bệnh, rất nghiêm túc mà nói chuyện với Lê Nhật Linh, thế nhưng mà Lâm Ảnh lại không an tĩnh được như ban nãy, đôi mắt cứ thi thoảng lại liếc nhìn ra bên ngoài, không yên lòng chút nào.
“Sao vậy?”
Lâm Quân chợt dừng lại, hướng mắt theo Lâm Ảnh, thoáng nhìn ra phía bên ngoài.
“Không có gì”
Lâm Ảnh lắc đầu, ánh mắt có hơi hốt hoảng nhưng rất nhanh sau đó đã tiếp tục nói: “Cái này, thực ra là em có hơi đói”
Lâm Ảnh sờ lên bụng mình, vẻ mặt làm bộ như xấu hổ rồi nhìn về phía Lâm Quân.
“Đúng là có hơi đói bụng, tại vì mải nói chuyện phiếm cùng với em nên anh quên mất”
Lâm Quân xấu hổ cười cười rồi cũng tiếp lời: Vậy em nghỉ ngơi một chút nhé, anh ra ngoài mua chút đồ ăn cho em”
Lâm Quân giúp Lâm Ảnh kéo lại chăn đệm.
“Được”
Nghe thấy Lâm Quân nói muốn đi ra ngoài, Lâm Ảnh khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn theo bóng Lâm Quân rời khỏi phòng bệnh.
“Là ai? Vào đi!”
Sau khi Lâm Quân đi rồi, Lâm Ảnh lập tức hướng về phía cửa mà hô lên.
“Ay ay ay, không hổ danh là bà chủ của tập đoàn Lâm Thị, giọng điệu bây giờ cũng khác xưa nhiều rồi, thế nào, mới được Lâm Quân chăm sóc cho hai ngày, đã tưởng răng mình có thể thay thế được Lê Nhật Linh, chim bay lên đầu cành là biến được thành phượng hoàng à?”
Một người đàn ông tiến vào phòng bệnh, âm thanh quen thuộc truyền đến tai Lâm Ảnh khiến cho cô ta phải rùng mình một cái.
“Ông”
Lâm Ảnh nhìn người đàn ông trước mắt, gương mặt này cô ta vô cùng quen thuộc, là vì trước kia, James muốn huấn luyện cho cô nên đã hợp tác với người đàn ông này, để cho anh ta đóng vai Lâm Quân, còn cô ta thì sẽ đóng vai Lê Nhật Linh.
Bọn họ cùng nhau ăn cơm, luyện tập hàng ngày, thậm chí là ngủ cùng nhau, anh ta cũng chính là bạn giường của cô.
Sự tủi nhục và tăm tối mà cô ta đã phải trải qua trong thời gian đó, cô ta cảm thấy mình chưa bao giờ được yêu thương.
“Sao vậy, nhanh như vậy đã quên mất tôi rồi à? Cô vợ nhỏ”
Người đàn ông kia lao đến, muốn làm nhục Lâm Ảnh, cô ta vùng vẫy mấy cái, lúc này, trước phòng bệnh đột nhiên xuất hiện một bóng người.
Gã kia cười nhạo mấy tiếng, cắn nhẹ lên cổ Lâm Ảnh một cái.
“Diêm La, thả tôi ra!”
Lâm Ảnh quát lớn, sau đó thắng chân đạp một cái xuống hạ bộ của Diêm La.
“A, con điên này!”
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
73 chương
21 chương
13 chương
24 chương
13 chương