Chương 1286 Lâm Quân đột nhiên nói, hành động kỳ lạ của Lâm Ảnh ban nãy đã khiến cho Lâm Quân tưởng rằng là vì Lê Nhật Linh đã quên mất chính bản thân mình, cho nên luôn cảm thấy sợ hãi bất an trước mọi người xung quanh. Lâm Ảnh nhìn anh, không hiểu sao cũng bình tĩnh lại, nội tâm cô ta cũng trở nên bình ổn hơn nhiều. “Nhật Linh, anh biết rõ, hiện tại em đã quên mất anh, con của chúng ta, nhà của chúng ta, cả những kỷ niệm mà ta từng có, tình cảm của chúng ta, tất cả mọi thứ. Nhưng mà em yên tâm, anh sẽ tìm những bác sĩ tốt nhất trên thế giới về đề chữa trị cho em, nếu như làm cách đó cũng không thể khiến em nhớ ra anh, thì cũng không sao, anh sẽ làm cho em nhận ra anh một lần nữa, rồi đến một ngày nào đó, em sẽ lại yêu anh thôi. ” Ánh mắt Lâm Quân vô cùng kiên định, dường như đã hạ quyết tâm rồi. Lâm Ảnh nhìn anh, đột nhiên không biết phải nói gì, người đàn ông này, sự kiên định cùng với tình yêu to lớn của anh thật sự có thể khiến cho mọi phụ nữ đều phát cuồng. “Anh biết rõ, từ sâu trong đáy lòng, em vẫn chưa thể chấp nhận anh, thậm chí anh không dám nói rằng, anh cảm thấy bản thân mình trong mắt em bây giờ trông rất xa lạ, em của hiện tại tưởng như không còn yêu anh chút nào nữa” Bên trong ánh mắt của Lâm Quân bỗng hiện lên một vẻ mất mát, còn đôi mắt của Lâm Ảnh thì bất chợt sâu thêm mấy phần, trong đôi mắt cô ta không hề có tình yêu, đó là bởi vì, cô ta căn bản cũng không. phải là Lê Nhật Linh. “Nhưng mà, em cho anh một chút thời gian được không nào? Cứ như hiện tại, để cho anh có thể chăm sóc em là được rồi” Lâm Quân nắm chặt lấy bả vai của Lâm Ảnh, khiến cho cô ta thoáng nhíu mày lại. “Xin lỗi, làm em đau rồi, là tại anh quá xúc động” Lâm Quân lập tức buông tay ra, trái tim thoáng chốc trở nên trống rỗng. “Anh rất yêu, rất yêu cô ấy, có đúng không?” Lâm Ảnh đột nhiên hỏi. “Ai cơ?” Lâm Quân nhướn mày nhìn Lâm Ảnh, vết máu tụ trên mặt cô ta cũng đã tan đi không ít, chẳng biết là vì cái gì mà anh luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm. “Lê Nhật Linh” Đôi mắt của Lâm Quân đột nhiên chuyển thành nghỉ ngờ, Lâm Ảnh nghĩ thấy mình hình như đã nói sai điều gì, lập tức tiếp lời: “Cũng chính là em đúng không? Thật ra em đã quên mất cả cái tên này, nếu như không phải anh đã nói với em như vậy, thì em cũng không biết. ” Lâm Ảnh nhìn người trước mặt, tỏ vẻ ấm ức, hai mắt mênh mang đảm lệ, tựa như là bản thân đã làm mất một vật vô cùng quý giá. “Anh rất yêu, rất yêu Lê Nhật Linh, dù bây giờ em còn nhớ hay đã quên, thì anh cũng sẽ thay em lưu giữ tất cả những kỷ niệm mà hai ta từng có, sau đó kể lại cho em nghe từng chuyện, từng chuyện một, cho đến khi nào em nhớ lại thì thôi” Lâm Quân cụp mắt xuống, dịu dàng nhìn Lâm Ảnh. “Vâng” Lâm Ảnh khế gật đầu, bị Lâm Quân nhìn một cách tình cảm như vậy, hai má cô ta bất chợt có cảm giác nóng nóng. “Vậy anh kể lại một chút chuyện quá khứ cho em nghe được không?” Lâm Ảnh ngẩng đầu, một cô gái như thế nào lại có thể khiến cho. Lâm Quân yêu thương sâu đậm tới như vậy, lòng cô ta đột nhiên sinh ra một cảm giác rất tò mò đối với người con gái này.