Chương 1193   “Lộn xộn cái gì nữa?” Hà Dĩ Phong cúp luôn điện thoại, đợi tỉnh táo.   lại lập tức ngồi dậy.   “Sao vậy?” Lê Minh Nguyệt thức dậy nhìn Hà Dĩ Phong, mặt mũi mơ màng không hiểu chuyện gì.   Hà Dĩ Phong nhìn Lê Minh Nguyệt, đang suy nghĩ có nên nói cho cô ấy biết hay không.   “Không có gì, em ngủ thêm một lát đi anh có việc phải tới công ty!”   Nghĩ tới Lê Minh Nguyệt đang mang thai, loại chuyện này anh vẫn nên giữ bí mật thì hơn, nếu không tới lúc những người kia quậy một phát thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.   “Ừm” Lê Minh Nguyệt gật đầu, cũng không để tâm lắm, chuyện của công ty thì được rồi, còn nếu mà là Lê Nhật Linh thì cô ấy không ngủ được nữa.   Lúc này ở bên ngoài tòa nhà Hà thị đã loạn thành một bãi chiến trường, mẹ Lê ngồi dưới đất vừa khóc vừa gào.   “Thật không công bằng mà, nhà họ Hà không có lý lẽ, cưới con gái của tôi rồi mà còn đuổi con trai tôi!”   “Thật sự không có lương tâm!” Mẹ Lê lớn giọng kêu gào, một đống người vây xung quanh xem náo nhiệt.   “Không có lương tâm mà!”   Phóng viên cũng kéo tới một đống, nửa tin nửa ngờ đối với mẹ Lê, bàn tán ầm ï.   Lê Minh Dương đứng ở bên cạnh, bộ dạng như thể đang chờ xem kịch hay.   “Tôi nói các người nghe, em gái tôi là vợ của chủ tịch, tốt nhất là các người nên đàng hoàng với chúng tôi một chút!”   Bảo vệ chặn trước cổng công ty, cố gắng hết sức dùng thân thể để ngăn hai người đi vào.   Quản lý bộ phận nhân sự đã đứng sau lưng các bảo vệ từ đâu, gấp gáp tới mức đầu đầy mồ hôi.   Dù sao thủ tục đuổi việc Lê Minh Dương cũng là do anh ta phê duyệt, bây giờ hai người đó ở ngoài cửa là chuyện cực kỳ bất lợi cho.   công ty, tới lúc đó Hà Dĩ Phong có trút giận lây sang người khác hay không thì cũng khó nói lắm.   Tiếng động cơ xe thu hút sự chú ý của mọi người.   Nhìn từ xa họ cũng biết đó là Hà Dĩ Phong, giọng của mẹ Lê cũng nhỏ đi một chút, có vẻ như sợ! Lê Minh Dương gian xảo liếc mắt nhìn bà ta.   Mẹ Lê dường như được tiếp thêm sức mạnh, lập tức khôi phục tình trạng ban đầu.   Các phóng viên tới từ sớm xem hai người diễn trò cũng đã mệt mỏi lắm rồi, bây giờ thấy Hà Dĩ Phong tới thì đều bu vào, nghĩ có thể tìm thêm thứ gì đó mới mẻ từ Hà Dĩ Phong.   Một nhóm vệ sĩ từ trong tòa nhà bước ra chặn trước mặt các phóng viên.   Xe của Hà Dĩ Phong dừng lại, anh ta hiên ngang bước ra.   Với vẻ mặt mù mịt, anh ta đi tới trước mặt mẹ Lê và Lê Minh Dương cùng các vệ sĩ áo đen xung quanh.   Lê Minh Dương thấy tình thế này nên lập tức sợ hãi trốn sau lưng mẹ Lê.   Mẹ Lê lôi kéo con của mình, bà ta cũng hoảng hốt lo sợ nhìn Hà Dĩ Phong ở trước mặt.   “Có chuyện gì?”   Lông mày Hà Dĩ Phong cau lại, ánh mắt sắc bén, khí thế hùng hổ, không còn dáng vẻ của một người đàn ông dịu dàng ấm áp như ở trước mặt Lê Minh Nguyệt nữa mà đổi thành khí chất mà một chủ tịch độc tài nên có, dọa những người khác sợ tới mức không dám thở mạnh.   “Tại sao cậu lại đuổi con trai tôi?!”   Mẹ Lê ngồi dưới đất ngẩng đầu nhìn Hà Dĩ Phong ở trước mặt, y hệt bộ dạng của mụ đàn bà đanh đá chửi đổng.   “Tổng…Chủ tịch!”   Quản lý bộ phận nhân sự thấy Hà Dĩ Phong tới thì như chộp được cọng rơm cứu mạng, mặc dù trong lòng hơi thấp thỏm không yên nhưng cũng không thể để hai mẹ con này đảo lộn trắng đen cho nên vẫn run rẩy đứng dậy.