Chương 1124   Lê Nhật Linh Sáng sớm, một lưồng gió lạnh khế thổi qua, Lê Nhật Linh dụi dụi đôi mắt vẫn còn chưa tỉnh ngủ, tiếng chim kêu ríu rít ngoài cửa sổ khiến cô tỉnh dậy.   Cô xoay người, thuận tay ôm lấy Lâm Quân bên cạnh nhưng tay cô chỉ chạm vào một khoảng không! Tay cô lần mò một lúc, vẫn không thấy anh đâu.   Cô mở to hai mắt, Lâm Quân không còn ở bên cạnh cô nữa, trong đầu cô lại hiện lên câu nói của Lâm Quân tối qua bảo cô mấy ngày tới không được ra khỏi cửa, Lê Nhật Linh theo bản năng vội vàng xốc chăn lên, cuống quýt xỏ dép lê vào, cô dùng sức đẩy cửa ra, nhưng vẫn không thể mở cửa ra được!   Cửa đã bị khóa từ bên ngoài! Lê Nhật Linh tức giận đập một cái lên cửa.   “Cô chủ, cô có gì muốn sai bảo ạ!”   Bên ngoài truyền đến giọng nói của một người đàn ông, Lê Nhật Linh dựa vào vào cửa, lắng tai nghe, hy vọng có thể đoán ra người bên ngoài là ai.   “Anh là ai?”   “Tôi là người được Chủ tịch Lâm Quân phía tới để bảo vệ an toàn cho cô chủ!”   Được lắm, không ngờ Lâm Quân lại chơi cô một vố như vậy, cái gì mà bảo vệ sự an toàn, rõ ràng là đang giam cầm người khác!   Lê Nhật Linh bĩu môi, cô nhìn lướt qua đồng hồ quả lắc trên tường, đã hơn chín giờ rồi, cô nhất định phải nghĩ cách ra ngoài, muốn đến họp báo phải mất hơn một tiếng, nếu để Lâm Quân biết chuyện chắc chắn anh sẽ ngăn cản kế hoạch của cô!   “Cha mẹ tôi đâu? Hòa Phong, Hạ Ly, Lâm Cảnh nữa, họ đâu rồi?” Lê Nhật Linh dò hỏi.   “Xin lỗi cô chủ, tôi cũng không biết, có lẽ Chủ tịch Lâm Quân đã đưa họ ra ngoài rồi”   “Ôi! Lâm Quân, anh đúng là đồ đáng ghét!”   Lê Nhật Linh vốn dĩ đang hy vọng vào người nhà, một khi có người ở nhà thì cô chỉ cần giả vờ bị bệnh, chắc chắn họ sẽ không để cô bị nhốt ở bên trong nữa, nhưng không ngờ Lâm Quân lại không chừa cho cô chút cơ hội nào.   Lê Nhật Linh nhìn quanh bốn phía, ánh mắt cô hướng về phía cửa sổ, sau đó ngay lập tức chạy tới.   Nhưng khi vừa nhìn thấy độ cao bên dưới, cô lập tức từ bỏ ý định.   Dù sao đây cũng là tầng hai, lại còn là biệt thự thiết kế nên độ cao sẽ càng lớn, nếu cứ như vậy mà nhảy xuống, e là tình hình sẽ không ổn.   Lê Nhật Linh xoa xoa huyệt thái dương, một tay cô vịn trán, đi đi lại lại trong phòng.   Đột nhiên, một mưu kế nảy ra trong đầu!   Cô đi tới gõ cửa.   “Cô chủ! Cô có gì muốn sai bảo ạ!”   “Tôi đói bụng quá, Lâm Quân không cho tôi ra ngoài nhưng chắc.   không bắt tôi phải nhịn cơm chứi”   “Tôi sẽ đi chuẩn bị thức ăn cho cô ngay lập tức”   Lê Nhật Linh trộm mừng thầm, cô nhân cơ hội thay quần áo ản hoi, xoa xòa hai bàn tay, sau đó vắt chăn lên cửa sổ, nối vào rèm cửa và bức màn cùng với ga giường tạo thành một chiếc dây thừng dài, cô buộc một đầu lên ghế, một đầu ném qua cửa sổ.   “Cô chủ, bữa sáng tới rồi đây, cô chủ, cô chủ!”   Tên vệ sĩ gọi vài tiếng, bên trong không hề có tiếng đáp lại, anh ta cảm thấy có gì đó bất thường, đột nhiên hoảng sợ nhớ tới lời Lâm Quân nói. Nếu như hôm nay Lê Nhật Linh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ e là anh ta cũng khó mà sống tốt được, nghĩ vậy tên vệ sĩ vội vã mở cửa phòng.   “Cô chủ!   Trong phòng đã không có bóng dáng Lê Nhật Linh nữa, nhìn về phía chiếc khăn vắt trên cửa sổ, vệ sĩ vội vàng chạy tới.   Trong lòng anh ta vô cùng hoảng sợ.