Chương 1119   Bọn họ lăn lộn bên ngoài lâu như vậy, khả năng nhìn người đương nhiên không thể không có, cô ta căn bản không giống một đứa con gái nhà giàu õng ẹo chút nào.   Đương nhiên tên đàn em sẽ không ngờ được Minh lại phản ứng mạnh như vậy, giọng điệu run rẩy, sắc mặt trắng bệch, sợ hãi nhìn Minh.   “Cô ta là con gái của ông chủ, cũng chính là cô chủ!”   Không biết vì sao khi nói đến hai chữ cô chủ này, nội tâm Minh lại có chút khó chịu, nên đã bỏ tên đàn em ra.   Tên kia vốn dĩ đã sợ hãi, sau khi biết được thân phận của người đó thì lại càng thêm kinh sợ, đến mức hai chân mềm nhũn, ngã quy ra đất.   Những người khác thấy thế cũng vội ra đỡ hắn ta dậy.   Một đám người đi theo Minh, lần khuất vào trong màn đêm đen hun hút.   Trần Hi Lam cũng cảm thấy kinh sợ, sau khi Minh đi rồi, cô ta lại nhìn quanh quán bar, cảm thấy mỗi người ở đây đều đang cười nham hiểm, không có ý tốt.   Cô ta lập tức nổi hết cả da gà.   Cô vội vàng rời khỏi nơi thị phi đó, đạp lên những ánh đèn rực rỡ sắc màu, bước đi vô định giữa đám đông phố thị ồn ã.   Đêm đầu mùa xuân, không khí vẫn còn hơi lành lạnh, hai tay của cô ta đặt lên miệng, thở ra một luồng hơi ấm áp.   “Cha ơi, cha ơi con muốn cái kial”   Âm thanh trong trẻo lại ngọt ngào của một bé gái đã thu hút sự chú ý của cô, lúc này bé gái kia đang ngồi trên vai của cha mình, trên người mặc váy công chúa, tóc buộc thành hai cái đuôi ngựa, vui vẻ chỉ tay về phía người bán kẹo bông đên cạnh mà làm nũng với cha.   “Được, mua mua mual”   Cha của cô bé vừa cười toe toét vừa mua một cây kẹo bông cho con gái mình.   Trần Hi Lam chợt nhớ tới khi cô ta còn bé cha cô cũng giống như vậy, một cảnh tượng không thể bình dị hơn, nhưng giờ phút này, lại khiến cô cảm thấy lưu luyến vô cùng, cho nên đôi chân cũng trở nên bất động.   Cô cứ đứng ở đó, lặng yên không nhúc nhích nhìn cảnh tượng trước mắt, nhìn hai người bọn họ ngày một đi xa rồi dần biến mất.   Cô ta bỗng cảm thấy sống mũi mình cay cay, lập tức hít vào một hơi thật sâu. Nhớ tới vẫn còn chuyện quan trọng phải làm, cô ta lại nhanh chân bước tiếp.   Nghĩ đến việc tiếp tục tới quán bar tìm anh trai, cô thấy hơi bối rối.   Với tâm lý muốn thử xem sao, cô một lần nữa bấm điện thoại gọi cho Trần Hi Tuấn.   Trong điện thoại, nhạc chuông cứ vang lên, vang lên, ngay khi cuộc gọi chuẩn bị kết thúc, bên kia lại truyền đến âm thanh nhận máy.   Trong phút chốc kích động, Trần Hi Lam siết chặt điện thoại di động trong tay.   “Anh, anh đang ở đâu?”   Hồi lâu sau, đầu bên kia điện thoại vẫn không trả lời, dường như thời gian đã rơi vào một khoảng không im lặng.   “Gọi điện thoại nói với Lâm Quân, Jackson đến Việt NamI”   Âm thanh trầm khàn mà đau thương, Trần Hi Lam biết rõ, Trần Hi Tuấn hản là lại đang uống rượu!   Chưa để cô ta kịp gặng hỏi lại, đầu bên kia đã cúp máy. Tiếng dập máy chát chúa khiến cho lòng cô chợt nguội lạnh.   Nhưng cuối cùng, cô ta cũng đành lựa chọn thu lại những cảm xúc ban nãy, nhấc máy gọi cho Lâm Quân.   “Anh trai bảo tôi nói cho anh biết, Jackson đã đến Việt Nam!”