Chương 1089   “Sao, cậu rén à?” Lâm Quân nhướng mày nhìn Hà Dĩ Phong.   “Không phải vậy đâu. Chỉ là chuyện này càng thêm khó khăn. Dù sao nhà họ Trần và Nhật Linh cũng có chút tình cảm”   Hà Dĩ Phong thản nhiên nói, anh ta không ngờ mặt Lâm Quân đột nhiên đen lại, liền nhớ ra Lê Nhật Linh là vì nhà James mà rời khỏi Lâm Quân ba năm, Lâm Quân ba năm đó trở nên thay đổi rất nhiều. Suýt nữa thì bị trâm cảm, tuy cuối cùng Nhật Linh cũng quay lại nhưng cô lại lôi ra biết bao nhiêu chuyện rối loạn.   “Này này này, tôi chỉ là có lòng tốt nhắc nhở cậu, đừng nóng nảy sinh giận nha!”   Hà Dĩ Phong vung tay lên, vội vàng lui về phía sau, mặt Lâm Quân sắp đen như đít nồi tồi.   Lâm Quân trừng anh ta một cái, sau đó xoay người bước ra khỏi phòng làm việc của Hà Dĩ Phong.   Lúc bước ra khỏi tòa nhà công ty, lông mày Lâm Quân vẫn chưa buông lỏng, bây giờ dù thế nào vẫn phải hỏi Trần Hi Tuấn cho rõ.   Mở điện thoại, dừng một hồi ngay tên Trần Hi Tuấn, Lâm Quân mới bấm bấm gọi.   “Xin lỗi, người dùng bạn gọi đang bận!”   Giọng nữ trong trẻo ở đầu dây bên kia khiến trái tim Lâm Quân nhốn nháo.   Vô cùng căm phẫn gọi lại lần nữa, vẫn bận.   Lâm Quân không chút do dự kêu trợ lý Lưu kiểm tra vé máy bay đi Mỹ, mua vé sớm nhất buổi chiều, đi thẳng ra sân bay.   Mạnh mẽ vang dội làm người khá không có cơ hội phản ứng.   Tại sân bay nước Mỹ.   “Sao? Bây giờ biết nghe điện thoại ri “Lâm Quân!”   Nghe thấy giọng nói của Lâm Quân, Trần Hi Tuấn đang chỉnh sửa tài liệu của công ty cho rằng mình nhìn nhầm.   “Nhật Linh có chuyện gì sao? Sao anh lại gọi cho tôi?”   Lâm Quân sẽ không khi không mà gọi cậu ra, có thể nói là không có việc sẽ không đến điện Tam Bảo, có thể là Nhật Linh có cái gì không ổn, cậu ta ngừng làm việc, cảm giác tim mình như thắt lại.   “Không có, hôm nay tôi tìm cậu có việc! Cậu có thời gian sao? Tôi vừa tới Mỹ, đi ra ngồi chút!”   Trần Hi Tuấn chăm sóc Nhật Linh ba năm, nhắc tới Nhật Linh Lâm Quân lúc này cũng không tức giận.   Điều quan trọng nhất là Lê Nhật Linh vì anh đã vạch ra ranh giới rõ ràng với Trần Hi Tuấn, trong tình yêu, người được yêu luôn tràn đầy niềm tin.   “Được, tôi gửi vị trí cho anh, lát nữa gặp mặt sau. ”   Lâm Quân không phải loại người nhàm chán, tập đoàn Lâm thị một ngày không có anh tổn thất có lẽ là hơn sáu con số, anh có thể đích thân đến Mỹ, nguyên nhân không đơn giản.   Trần Hi Tuấn nhanh chóng thu dọn bàn, nhìn đồng hồ, mặc áo khoác bước nhanh ra ngoài.   Một năm vừa trôi qua, mùa đông vừa kết thúc, cái lạnh trong không khí vẫn chưa biến mất, Lâm Quân xuống xe chà tay đỡ lạnh, nhìn thấy cách đó không xa có một quán cà phê, Trần Hi Tuấn đang ngồi ở bên cửa sổ.   Cậu ta cũng tình cờ nhìn thấy Lâm Quân và vẫy tay với anh.   “Cậu đợi lâu chưa?”   Lâm Quân bước nhanh ngồi xuống.   “Chủ tịch Lâm đến thăm, cho dù có chuyện lớn cũng phải buông xuống, đúng không?”   Trần Hi Tuấn cười đùa, ra hiệu, người phục vụ cung kính bước tới.   Lê Nhật Linh không ở bên cạnh, anh ở đây một mình sao? Vậy Nhật Linh sao rồi, Trần Hi Tuấn lo lắng càng sâu, nhíu mày.   “Thưa ngài, ngài cần gì nữa?”   Trần Hi Tuấn nhướng mày liếc nhìn Lâm Quân.