Cưng chiều mỗi em
Chương 1005
Chương 1081
Cậu mím môi, quả thực cậu rất khát nước, nên rụt rè uống non nửa cốc nước.
Cậu đột nhiên suy đoán, nhiều người có mặt ở đây chỉ có hai khả năng.
Thứ nhất là đến thăm mình, còn khả năng thứ hai chính là khởi binh hỏi tội.
Cậu cẩn thận nhớ lại những chuyện xảy ra trước khi mình ngất xỉu.
Lúc đó Hạ Ly đang khóc, đúng rồi, không phải Hạ Ly bị thương chứ!
Nghĩ tới đây, cậu mở to con ngươi nhìn Lê Nhật Linh như thể có điều gì đó khiếp sợ lắm!
“Hạ Ly thế nào?”
Câu hỏi đột ngột của cậu khiến người có mặt ở đây đều ngơ ngác nhìn nhau, đúng là Hạ Ly được cậu cứu, nhưng tất cả mọi người không ngờ rằng cậu quan tâm Hạ Ly đến vậy.
Có vẻ như Lâm Niệm Sơ không còn giống như Lâm Niệm Sơ hồi đó nữa, cậu trở nên hiền lành khiến mọi người đều cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng.
Thấy mọi người đều im lặng, Lâm Niệm Sơ nghĩ rằng Hạ Ly đã xảy ra chuyện gì đó, bàn tay nhỏ bé vén chăn, cậu định xuống giường.
“Em định làm gì?” Lê Nhật Linh bước lên ngăn cậu, Hoàng Ánhcũng bước tới.
“Em đi thăm Hạ Ly” Lâm Niệm Sơ nhíu mày, hành động cực kì giống Lâm Quân, với biểu cảm chân thành và nét mặt rất nghiêm túc.
“Hạ Ly không sao, được cô giúp việc đưa về nhà ngủ rồi” Lời nói của Lê Nhật Linh khiến Lâm Niệm Sơ bình tĩnh lại, vì trên tay còn kim tiêm, hành động mới nãy khiến kim bị trượt làm máu ứa ra.
“Anh đi gọi bác sĩ.
”
Lâm Quân quay người đi ra khỏi phòng bệnh, mặc dù đã nói tha thứ cho cậu em trai cùng cha khác mẹ, nhưng anh vẫn chưa thể ứng phó với tình cảnh này.
“Cha ra ngoài một chút”
Cha Lâm cũng theo Lâm Quân ra ngoài.
“Nhanh, nhanh, nằm xuống”
Hoàng Ánh giúp giữ lỗ kim đang chảy máu, Lê Nhật Linh bước lên vén chăn giúp cậu.
Lâm Niệm Sơ nhìn hai người, để mặc hai người họ sắp xếp cho cậu.
Trong lòng cậu cảm thấy hơi lạ như thể mình đang nằm mơ.
Dường như đã lâu rồi cậu chưa được người khác quan tâm, Lâm Niệm Sơ có chút không quen, thậm chí còn cảm giác được quan tâm mà lo sợ.
Chuyện gì đang xảy ra ngay lúc này thết “Sao vậy? Đang ngẩn người gì thế?”
Hoàng Ánh nhìn Lâm Niệm Sơ, trong lúc nhất thời, bà cảm thấy như thể mình đã trở lại thời điểm coi Lâm Niệm Sơ như cháu nội.
Lê Nhật Linh thì ngược lại, dường như cô đã hiểu ra điều gì đó, cô ngồi xuống bên giường nắm tay Lâm Niệm Sơ, nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng.
“Niệm Sơ à, cảm ơn em vì đã cứu Hạ Ly nhé!”
Lâm Niệm Sơ nhìn Lê Nhật Linh đang nắm tay mình, rồi lại ngước lên nhìn cô, không nói gì, càng không biết nên đối diện như thế nào trước thái độ của Lê Nhật Linh.
“Nào lại đây, hôm nay chúng ta sẽ trò chuyện với nhau nhé?” Ánh mắt của Lê Nhật Linh rất chân thành, nhìn Lâm Niệm Sơ chờ cậu bé đưa ra câu trả lời, nhưng Lâm Niệm Sơ vẫn không lên tiếng, cậu bé không hề muốn biết tình hình hiện tại ra sao, thực sự cậu bé rất sợ, sợ đây là điềm báo cho một thế giới cô độc khác.
“Thăng nhóc này, Nhật Linh hỏi con sao con không trả lời vậy!”
Hoàng Ánh thấy Lâm Niệm Sơ không nói không rằng cũng có chút sốt ruột, bà nhìn ra phía cửa, sao Lâm Quân đi mãi chẳng thấy về, chỗ vết thương giờ đã không còn chảy máu nữa rồi.
Lê Nhật Linh cười cười, hiển nhiên cũng không bị sự im lặng của Lâm Niệm Sơ làm ảnh hưởng đến tâm trạng, dường như điều này cũng nằm trong dự đoán của cô.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
23 chương
42 chương
45 chương