Cô đi vào bên trong, lúc này xuất hiện rất nhiều ánh mắt đang dán vào người cô, hai hàng chân mày bắt đầu chau lại, vừa lúc cô liếc nhìn xung quanh, tìm kiếm Thường Trình Kiên. Cậu ta thấy được cô, rồi dẫn cô vào bên trong căn phòng vip cùng mình. Bên trong chỉ có vài người bạn, hai nam, hai nữ. Họ chào cô một cái. Đổi lại chỉ là sự lạnh nhạt của cô. Cô quay hỏi:"Hắn ở đâu?" Thường Trình Kiên biết lúc này cô đã nổi phẫn:"Một lát nữa sẽ tới, chị ở đây chờ đi, để em ra xem sao?" "Ừ" Thường Tiểu Niệm ngồi xuống một chỗ, chân này gác lên chân kia, để lộ da cặp đùi trắng nõn, hấp dẫn. Tuy nhiên, vẫn không ai dám bắt chuyện với cô nữa, vì cô quá lạnh lùng, đến nổi họ cảm thấy hàn khó đang tỏa ra từ người cô còn lạnh hơn là bật máy điều hòa. Vừa lúc đó, Thường Trình Kiên đi vào:"Chị, hắn đến rồi, hắn đang ở trên lầu, phòng số hai". "Ừ". Dứt câu, cô đi ra khỏi căn phòng đầy im lặng đó. Cô ngó lên lầu, phòng số hai sao? Được canh giữ rất cẩn thận. Cô lại nhìn xung quanh, muốn vào được chỉ còn cách giả làm nhân viên phục vụ thôi. Nghĩ vậy, cô liền đi vào căn phòng dành cho nhân viên, cô đánh ngất một cô gái, rồi lấy bộ y phục mà quán bar chuẩn bị cho mỗi người, cô mặc vào, vừa khớp, rồi bê rượu trên tay, đi lên lầu. Đứng trước cửa phòng đó, hai tên cận vệ chặn cô lại. Một tên nhìn cô từ trên xuống dưới, có chút thèm muốn, nhưng vẫn hỏi:"Cô là ai?". "Không thấy sao?"_Thường Tiểu Niệm dù đang giả làm nhân viên thì sao? Thái độ của cô vẫn làm cho người ta rét sợ. Tên kia hỏi cô:"Nhưng chúng tôi đâu có gọi rượu ". "Là ông chủ của anh gọi, nếu như không tin có thể vào hỏi?". Cô biết, nhưng tên cận vệ này chắc chân rất sợ hắn ta. Hai tên bắt đầu nhìn nhau, đúng như cô đoán, họ không dám vào hỏi. Liền cho cô vào. Khi đi vào, chiếc giường được đặt ở bên trong, được chân bởi một bức tướng, cô đi nhẹ nhàng vào, đảm bảo không để lại tiếng bước chân. Gần đến giường, cô nghe rất nhiều tiếng rên rỉ, còn có cả tiếng thở dốc. Làm tình sao? Cô thầm nghĩ, sau đó để rượu xuống bàn rất cẩn thận. Lén lút nhìn vào bức tường đó, quả thật đang làm tình, còn là một chọi năm. Tên này cũng quá dâm đãng đi. Cô thầm nhìn gương mặt hắn, ạ được. Thường Tiểu Niệm đứng nắp vào tường, cô dùng chiếc khăn tay trên áo che một nửa khuôn mặt đi, chỉ để lộ ra đôi mắt màu xám. Chỉ cần nhìn bao nhiêu đó thôi cũng đủ để người ta phải đỗ gục rồi. Cô bước ra. Tất cả bọn họ như đắm chìm vào dục vọng, không thấy cô, lại bảo căn phòng không sáng lắm, nhưng đủ để cô thấy người nên giết. - ----