Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 9 : Công chúa

Cảm giác này như thể cô đã đến một thế giới hoàn toàn xa lạ... Cho dù như thế nào, sự tỉnh táo và năng lực phán đoán của đặc công của cô đã báo rằng, thể lực của cô đã được khôi phục, đã có để đối mặt ứng phó nguy hiểm và năng lực chạy trốn. Nhưng tạm thời vẫn chưa tìm ra chân tướng sự thật, không nên hành động bừa bãi. Vì vậy, cô tiếp tục giả vờ hôn mê... Chuyện xảy ra trong vài ngày kế tiếp, khiến cô cực kỳ sốc! Hàng ngày đều có đại phu đến khám và điều trị bệnh cho cô, còn có người bón cho cô uống loại thuốc rất đắng… Mỗi ngày đều có a hoàn và người hầu cô ăn, uống, thay đồ và mặc quần áo... Không có kẻ thù! Không có bức cung! Càng không có các loại tra tấn khủng khiếp! Cô được đối xử như một vị…Công chúa. Tất cả điều này vượt quá giới hạn đối với trí tưởng tượng của Như Ý. Cô đã hoàn toàn lạc lối rồi. "Rốt cục mình đang ở đâu chứ?" Cô ý thức được rằng phải hiểu được hoàn cảnh của bản thân, cách duy nhất là học ngôn ngữ của người lạ này! Cô là một thiên tài ngôn ngữ thiên bẩm cao cấp, khi đang giả vờ ngủ, nỗ lực và nghiêm túc để bắt chước, nghiên cứu, học tập từng lời nói của mọi người. Nửa tháng sau, cô đã gần như thành thạo cơ bản ngôn ngữ của thế giới này. Dần dần cô đã biết được sự thật. Một việc kinh hãi vô cùng, chân tướng ấy khó bề mà tưởng tượng nổi. Cô xuyên không rồi! Cô đã trở thành một trong những người xuyên không phổ biến nhất thời điểm này! Cô không chắc đây có phải là Trái đất hay không. Điều duy nhất cô có thể khẳng định là cô đang ở thời đại đặc biệt, không sử dụng kỷ niên công nguyên, mà là kỷ niên của Thiên Tống Vương triều. Chính quyền của đất nước này, đó là Vương triều nhà Tống, là một nước rất mạnh mẽ và giàu có, phạm vi rộng lớn, quân đội hùng mạnh. Hơn một trăm năm trước, một số hoàng đế của Vương triều nhà Tống đều chiến đấu mạnh mẽ, luôn luyện binh sẵn sàng ra trận, giành được một giang sơn cực kỳ rộng lớn. Trong 100 năm qua, đất nước này về cơ bản không có chiến tranh, nền kinh tế và văn hóa trong nước đã phát triển vượt bậc. Thế giới này võ thuật là phong trào, võ công mạnh mẽ là nền tảng để đảm bảo sức mạnh của đất nước. Bất luận là đàn ông hay phụ nữ, mỗi người đều phải luyện võ, thậm chí đến những đứa trẻ ba tuổi cũng luyện được vài chiêu. Ở một đất nước như vậy, nên đã xuất hiện vô số cao thủ võ sư. Nổi tiếng nhất là ba gia đình võ thuật: Phủ Trác Vương Tử Kim, Phiêu Kị Bạch Hầu thế gia và Phủ thừa tướng Đường Bắc. Phủ Trác Vương Tử Kim nắm trong tay mười vạn quân tinh nhuệ, cũng là thống đốc quân sự lớn nhất của phương Bắc. Phiêu Kị Bạch Hầu thế gia có ba mươi vạn quân, trấn thủ phía Nam đế quốc, uy danh thiên hạ. Phủ thừa tướng Đường Bắc nắm trong tay bình quyền của một vạn quân hộ vệ hoàng gia, chịu trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của kinh đô kinh thành. Gia tộc Đường Bắc là gia tộc thừa tướng cha truyền con nối, luôn kiểm soát toàn bộ thuế và huyết mạch thương mại của triều đình, giàu có và quyền lực. Đó là lý do ba gia đình có thể lực lớn luôn giữ vững vị trí uy danh thiên hạ trong suốt mấy trăm năm, ngoài quyền thế vĩ đại của sự giàu có, quan trọng hơn là đỉnh cao của võ thuật. Của cải rồi sẽ biến mất, quyền lực cũng sẽ thuyên giảm, nhưng đỉnh cao của võ thuật đã có thể làm cho ba gia đình không bao giờ có thể gục đổ, vây quanh Thác Bạt hoàng tộc, cùng trị thiên hạ. Hóa ra Phủ Trác Vương quyền thế như vậy. Như Ý ngầm kinh ngạc. Mà càng ngạc nhiên hơn nữa là tất cả mọi người của Trác Vương phủ đều coi cô là Cửu tiểu thư đã bị mất tích hai mươi năm về trước... Trác Linh. Như Ý giả vờ là hôm mê để nghe trộm tin tức, từng tin vụn cố ghép lại cũng hiểu được đại khái. Hóa ra là Trác Lỗi, con trai thứ tư của Phủ Trác Vương, vừa đúng lúc gặp Như Ý trên đường...