-Sao...sao rồi cô...?-Đào Anh xuống cầu thang. -À,cậu ấy qua để đưa xấp giấy ôn thi ấy mà.-Cô giúp việc nhùn tôi cười. -Cho ai ạ?-Đào Anh hỏi. -Cho cậu chủ. -À....thế cảm ơn cô.Con lên học bài tiếp. -Ùa.-Cô giúp việc nhìn Đào Anh cười. Sáng hôm sau tại lớp. -Đào Anh này...-Thu đi kế bên Đào Anh. -Hả?-Đào Anh nhìn Thu. -Chiều nay,cậu gặp tớ trên sân thượng của trường nhé!-Thu cười. -Chi vậy? -Tớ có chuyện muốn nói.Mà cậu phải tới một mình nhé. -Vậy cũng được. -Ba giờ nhé. -Ừ! Ba giờ. Đào Anh đang soạn sách vở thì Gia Huy bước đến. -Soạn sớm thế.Ba giờ rưỡi về cũng được mà.-Gia Huy nhìn Đào Anh. -Tôi có hẹn. -Với ai? -Bạn. -Con trai hay con gái? -Con gái. -Thế tôi đi cùng. -Thôi.Tôi muốn đi một mình. -Tại sao? -Chậc....Đây không phải là chuyện của anh được chưa?! -Huy!-Một người chạy tới.-Lên pjongf hiệu trưởng mày! -Chi?-Gia Huy nhìn. -Ai biết? -Chậc. Thế là hai người họ đi,Đào Anh lên sân thượng. Két... -Thu ơi.Xin lỗi tớ tới hơ....Thu đâu?-Đào Anh ngó quanh. -Mày tìm ai đấy?!-Giọng nói vang lên. Đào Anh quay lại.Là Thu Thảo. -Thu Thảo?!Cô làm gì ở đây?-Đào Anh nhìn. -Hô?Tôi đến xử cô đấy!Lên!-Thu Thảo giơ tay lên thì có nhiều người ở đằng sau bước ra. -Tránh ra!-Đào Anh đang bị họ bắt đi.-Buông tôi ra!Mấy người đang làm gì.... Bốp! Trong một căn phòng. Có một cô gái đang bị trói lại. -Ui da...-Đào Anh hé mở mắt.-Ở đây...là ở đâu?Tay và chân mình...bị trói?Gì vậy? Cộp cộp cộp. -Có người đến?Phải nhắm mắt lại.-Đào Anh giả như mình chưa dậy. Két. -Nó chưa dậy.-Một người nói. -Nhỏ này ngủ nướng ghê.-Có lẽ là hai người. -Có đánh thức nó dậy không? -Thôi.Để dành cho phần hay.Tụi mình đi ăn gì đi Thảo. -Ừ.Ăn đã rồi về xử. Két. -Thảo?-Đào Anh ngước lên.-Là Nguyễn Thị Thu Thảo sao?Nhưng cái giọng lúc nãy có vẻ rất quen cơ mà... Dinh dong. -A!Mừng cậu chủ về nhà!-Cô giúp việc ra mở cửa cho cậu chủ và không ai khác là Quốc Bảo. -Aaaaa!Về nhà sướng quá đi mất!-Linh đi vào.-Đào Anh đâu rồi cô? -Dạ,cô Đào Anh vẫn chưa về. -Ủa?Năm giờ rồi mà.... -Có vẻ là đi đâu rồi.-Quốc Bảo lên lầu. Cạch. -Nóng quá đi mất.Phải đi tắm thôi. -Làm sao đây....-Đào Anh ngó nghiêng tìm.-Phải có...có cái gì đó...nhọn chứ.... -Thức rồi sao?-Phía cửa có giọng vang lên. -Ai?!.....Thu?!!-Đào Anh hoảng. -Ờ.Tao đấy.-Thu đi cùng Thảo đến bên Đào Anh.-Không biết...nếu Quốc Bảo thấy hoàn cảnh này thì sao nhỉ... -Quốc Bảo sao?Anh ta đã về đâu?-Đào Anh ngước mặt lên. -Hô hô.Thảo,điện thoại.-Thảo đưa cho Thu điện thoại Thu cho Đào Anh xem bức ảnh của Quốc Bảo đang ở sân bay đi ra. -Không...không thể nào...-Đào Anh nhìn.-Mấy người tính làm gì? -Ha ha!Đơn giản thôi.Nhưng chúng tôi chưa thể tiết lộ ra được.-Thu đi lại gần Đào Anh kê sát mặt xuống.-Nhưng trước tiên....Không biết,mày có biết đau đớn là gì không... -D...dao?!-Đào Anh nhìn xuống con dao đang chuẩn bị kê sát cổ. -Sao hả?Sợ rồi sao?-Thu kê con dao sát cổ Đào Anh và máu rỉ ra. -Ư....-Đào Anh nhắm mắt lại. -Ha ha!-Thu ném con dao về xa.-Còn sớm mà.Chưa thể giết cô như vậy được.Đi! Thu và Thảo đi ra ngoài. -....-Đào Anh gục mặt xuống.-Con dao lúc nãy....ở đâu rồi... Đào Anh nhìn và thấy con dao ấy cách Đào Anh không xa. -...Phải thử thôi.... -Anh hai!-Linh chạy xuống. -Gì?-Quốc Bảo đang ăn tối. -Chết rồi... -Gì?... -Không gọi được...cho Đào Anh... -Thì sao?Chắc điện thoại hết bin rồi. -Nhưng mà...em đã gọi hỏi anh Gia Huy,và anh ấy nói là Đào Anh đã chuẩn bị về từ ba giờ,anh ấy có hỏi Đào Anh đi đâu nhưng Đào Anh chỉ nói là đi cùng con gái. -Thế là đi chơi rồi. -Anh có thể nhẫn tâm đến thế ư? -... -Em hiểu rồi...Anh thay đổi tất cả chỉ vì Chi sao? -...-Quốc Bảo ngước mặt lên. -Đúng mà...Được rồi.-Linh ra cửa.-Em sẽ đi cùng anh Hải tìm Đào Anh. Rầm! -....Chi...-Quốc Bảo lên lầu. -Chậc.-Thảo nhăn mặt -Gì vậy?-Thu hỏi. -Không mở được cái hộp này. -Để tao lấy da...dao đâu rồi? -Sao hỏi tao? -Chết....Tao để trong căn phòng đó.. -H..hả?!Mày ngu sao?! -Chạy vào lấy! Thu và Thảo chạy vào phòng. -....-Thảo sững người.-Nó đâu....Nó đâu rồi?! -Chạy đi tìm nó lẹ! Thảo và Thu chạy đi tìm còn Đào Nah vẫn ở trong căn phòng đó chỉ là trốn đằng sau đống hộp. -Bây giờ...thì có thể chạy thoát rồi....-Đào Anh chạy ra ngoài. -Đào Anh!Đào Anh!Cậu ở đâu?!-Linh la lên. -Đào Anh!-Hải cũng vậy. -Làm sao bây giờ... -Anh cũng không biết... -Hức...Đào Anh...cậu ở đâu... -Ngốc à?-Hải ôm Linh.-Sẽ tìm ra thôi...có thể mà... -Hức....oaaaa oaaaaa.-Linh khóc to. -Trời trời...Này đừng khóc nữa...Đi tìm thôi. -Oaaaaa oaaaa -Sao khóc nữa?? -Đào Anh... -Đi tìm! -Biết rồi...hức... -Hộc....hộc...mệt quá...-Đào Anh thở.-Hên là ít nhất cũng chạy được tới phố Red...đầu mình.... Đào Anh ngã xuống. -Này cháu ơi...cháu...cháu không sao chứ? -Con bé bị gì thế? -Ôi trời! -Sao nó lại nằm đây? -Trường gì vậy? -Ngôi Sao Vàng ư?Nghe nói rất nổi tiếng mà. Tất cả mọi người đi ngang qua đều nhìn Đào Anh. -Gọi cấp cứu nhanh lên! Tại bệnh viện lúc 5:00 sáng. -Ư...-Đào Anh ngồi dậy.-Mình đang ở đâu vậy? -Cháu thức rồi sao? -Chào chú..... -A...đừng sợ,chú là bác sĩ. -... -Cháu đã được đưa đến đây.Trên cổ cháu có vết như bị dao hoặc thứ nhọn cắt. -A...-Đào Anh sờ cổ mình.-Vết này.... -Cháu đã bị gì thế? -....Cháu...cháu..... -Không nói được rồi nhỉ? -Cháu không nhớ...gì cả? -Hả? -Hôm qua cháu đã làm gì?Và ở đâu cơ chứ?....-Đào Anh hoang mang. -Hiện tại cháu đã bị quên đi một phần trí nhớ.Có lẽ là do cú đấm mạnh trên đầu phía trái. -.... -Bây giờ sức khoẻ cháu rất yếu,khi về nhà cháu nên nghỉ. -Vâng.... Về đến nhà Đào Anh. -Nhà mình nè....nhưng...sao bị khoá rồi?....Chìa khoá....ở đâu cơ chứ.... -Đào Anh?-Gia Huy đi ngang qua thấy. -?-Đào Anh nhìn. -Hôm qua cô đi đâu thế? -Anh....là ai? -Hả?....Cô bị ấm đầu rồi sao?Gia Huy đây! -.... -Hả?Cô bị gì....trên cổ cô có vết gì thế này?-Gia Huy đặt tay lên cổ Đào Anh. Pặc -X...xin lỗi!-Đào Anh hất tay Gia Huy ra. -...Cô bị gì vậy?Không lẽ bị mất trí nhớ sao? -... -Cô không giỡn chứ? -... -Này! -A....xin lỗi nhưng tôi thật sự không nhớ anh... -Hả?Cô gái tên Đào Anh cứng rắn ngày xưa đâu rồi?!Hả?Cô là ai?Đào Anh ở đâu? -...Anh....Tôi xin lỗi...-Đào Anh khóc. -Khóc?...cô đi theo tôi!-Gia Huy kéo Đào Anh. ... Ding dong!Dinh Dong! -Quốc Bảo!Anh ra đây cho tôi! Gia Huy bấm chuông liên tục nhà Quốc Bảo. -Anh Gia Huy?-Linh mở cửa.-Đào Anh! -Ơ....-Đào Anh giật mình. -Cậu không sao chứ?Bị gì vậy? -Cô ấy không nhớ đâu...-Gia Huy nói. -Hả?-Linh ngơ ngác. -Cô ấy quên tôi là ai rồi thì làm sao nhớ cô được. -....Đào Anh...?-Linh hỏi.-Cậu không nhớ....tớ sao? -.... -Không,không thể nào mà....đúng không? -Xin lỗi.... -Đào Anh!Theo tớ!-Linh kéo Đào Anh vào nhà.-Anh hai!Anh hai! -Gì?-Quốc Bảo lên tiếng. -Anh có nhận ra đây là ai không? -Có.Đào Anh thì sao? -Đào Anh cậu có nhận ra đây là ai không?