“Mộc Tiệp, thật xin lỗi...” Anh đau lòng nói. Cô chậm rãi rút tay ra, đứng lên, trở về phòng, ngây ngốc ngồi trên giường, nghe tiếng mưa rơi tí tách trên mái che nắng, từng tiếng từng tiếng như đang đánh vỡ lòng mình. Từ lúc Đồng Mộc Tiệp phát hiện ra dấu son môi trên cổ áo Hàn Thận Kỳ, cảm xúc của hai người liền lâm vào vùng lầy lội, những tiếng đấu võ mồm ngọt ngào cùng nụ cười ngày xưa đã không còn nghe thấy, liên tục bị vây hãm trong không khí chiến tranh lạnh này. Đồng Mộc Tiệp suốt ngày nhốt mình trong phòng nghiên cứu, như con chim đà điểu rúc đầu trốn đi, không muốn đối mặt với tất cả cảnh tượng khó khăn và hỗn loạn của cuộc hôn nhân ấy. Cô lạnh lùng với anh, nhưng trong lòng lại không ngừng gào khóc, không rõ rốt cuộc mình đã sai ở đâu? Là cô không tốt ư? Không thể thỏa mãn khát vọng của anh sao? Hay bởi vì sự phóng đãng tham lam vẫn còn đương chảy trong dòng máu anh, đối với quan hệ hôn nhân bình thản an ổn này cảm thấy mệt mỏi, không có sự mới mẻ nào hết? Ngày thứ bảy của cuộc chiến tranh lạnh, cô vẫn như ngày thường, sáng sớm làm hai phần bữa ăn, đem báo đặt lên bàn, cùng anh dùng cơm. Hàn Thận Kì bước ra từ phòng dành cho khách, vừa thắt caravat, vừa đứng nhìn cô lấy sữa từ trong tủ lạnh, rót vào trong chén. Tất cả mọi chuyện đều giống như trong quá khứ, chỉ khác là hai người rất ít khi nói chuyện với nhau. Vài lần, Hàn Thận Kỳ muốn đánh vỡ cục diện bế tắc bây giờ, nhưng chạm phải ánh mắt xa cách của cô, mọi lời định nói đều nghẹn trong cổ họng, một câu cũng không thể thốt ra. Anh vẫn giống như ngày thường, lật xem báo buổi sáng, cách tờ báo vụng trộm dò xét phản ứng của vợ mình. “Thận Kì.” Cô ngước mắt nhìn anh thật kỹ, nhẹ giọng nói. “Mộc Tiệp...” Anh buông tờ báo ra, vẻ mặt có chút xúc động, bởi vì cuối cùng cô cũng chịu nói chuyện cùng anh, đây có phải nghĩa là, cô đồng ý tha thứ cho sai lầm của anh đúng không? “Mấy ngày nay, em đã suy nghĩ rất nhiều, có lẽ, ngay từ đầu em nên kiên trì không kết hôn….” Anh kích động đánh gãy lời của cô, phản bác nói: “Anh biết một đêm kia là do mình làm sai, anh không nên dễ dàng nhận lời mời của một người phụ nữ khác như thế, nhưng mà anh thật sự không phải cố ý uống say như vậy...” “Có lẽ ở trong tiềm thức, anh vẫn muốn trở lại cuộc sống như trước kia, quan hệ hôn nhân một đối một này với anh mà nói đã quá mức buồn chán.” Vẻ mặt Đồng Mộc Tiệp khó nén sự đau thương. Mấy ngày qua, cô không ngừng tự kiểm điểm lại quan hệ hôn nhân của hai người, kể từ ngày bắt đầu trở thành “bà Hàn”, cô chưa từng một ngày không yêu anh, cố gắng làm tròn trách nhiệm một người vợ, phối hợp với thói quen của anh, còn chịu khó lấy lòng anh nữa. Chẳng qua, không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện thế này... “Không phải như thế, Mộc Tiệp, xin em hãy tin anh, sau khi gặp được em, anh đã cố gắng duy trì cuộc hôn nhân của chúng mình, muốn để em được hạnh phúc, muốn em được vui vẻ. Trên thế giới này, chuyện anh không muốn xảy ra nhất, chính là làm em bị tổn thương...” Anh cầm chặt tay cô, vẻ mặt đau đớn đến tận xương tủy, chỉ mong cô đánh anh, đánh anh, đánh thật mạnh, vẫn còn tốt hơn sự lăng trì trong lạnh lùng như thế... “Nhưng mà anh chẳng những phản bội em, làm thương tổn trái tim em, còn làm nhục tự tôn của em nữa, đây đã không còn là chuyện chỉ xin lỗi là có thể bù đắp được tất cả...” Cô đột nhiên kích động đứng lên, không khống chế được buông lời chỉ trích. Bởi vì yêu quá sâu, nên đau đớn cũng vô cùng mãnh liệt. Hàn Thận Kỳ suy sụp hạ vai, không lên tiếng phản bác. “Em thực sự không có cách nào cùng anh chung sống trong một căn nhà nữa...” Bỗng dưng, một cảm giác đau đớn trào dâng trong lòng Đồng Mộc Tiệp. Cô dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Em nghĩ, chúng ta vẫn nên tách nhau ra một thời gian sẽ tốt hơn.” Hàn Thận Kì trầm mặc, lời của cô giống như một cái châm làm tim anh đau đớn, tàn nhẫn tuyên án tử hình với tình yêu của hai người, mà đáng buồn thay, ngay cả lời phản biện để tìm đường sống anh cũng không có. “Em đã quét dọn sạch sẽ nhà trọ lúc trước, buổi chiều hôm nay em sẽ chuyển đi.” Cô níu chặt tim, chua xót nói. Trong nháy mắt, Hàn Thận Kì phảng phất như kẻ từ thiên đường rơi xuống địa ngục, tình yêu của anh, hôn nhân của anh...... Tất cả đều tan biến ...... Sáng sớm, Hàn Thận Kì một mình tỉnh dậy trên chiếc giường đôi to lớn, xoay người ngồi ở bên mép giường một lát mới tiến vào phòng tắm rửa mặt chải đầu, trên bồn rửa tay vẫn còn đặt hai chiếc cốc súc miệng và hai bàn chải đánh răng, nhưng chủ nhân của một chiếc thì đã đi mất rồi. Rửa mặt mũi xong xuôi, anh mở tủ quần áo, lấy ra sơ mi và cà vạt, nhìn tủ bên trong một nửa là trống rỗng, phảng phất giống như trái tim cũng đang bị chúng từ từ vét sạch. Trên thực tế, không chỉ có tủ quần áo trống rỗng, ngay cả tủ lạnh cũng vậy, cả căn nhà trở nên hoang vắng, mất đi hơi thở ngọt ngào ấm áp ngày xưa. Anh đứng trước tủ lạnh, lấy một miếng pizza đông lạnh rồi bỏ vào lò vi sóng, dựa vào mép bàn, nhìn nơi cô vẫn hay thường đứng, không sao tưởng tượng được chuyện cô mới chỉ rời đi có một tuần thôi mà cảm giác giống như đã qua hết một đời vậy. Mấy ngày nay, anh coi công việc bận rộn như chất ma túy để làm dịu đi cảm giác đau đớn của mình, nhưng chỉ cần yên tĩnh lại, bản thân liền không nhịn được nghĩ tới cô, nghĩ xem cô bây giờ đã ăn cơm hay chưa? Đang làm gì lúc này? Vẫn còn đang giận anh hay sao? Bỗng dưng, di động trên bàn vang lên, đem suy nghĩ hỗn loạn của anh kéo về thực tại. Anh nhìn cái tên trên màn hình điện thoại một chút liền nhấc máy. “A Ken, có việc gì sao...Được, tôi lập tức đến...Chắc tầm khoảng mười phút nữa...đến lúc đó gặp.” Tắt điện thoại xong, anh cầm theo cặp tài liệu rời khỏi nhà, lái xe đến xưởng rượu Tự Cường cùng nhóm trợ lý gặp mặt, tiến hành xem xét kiểm tra, đo lường độ ẩm, chụp ảnh chờ xử lý. “Lão đại, anh xem mấy tấm ảnh này chụp có đúng góc độ không?” A Ken đem mấy tấm ảnh đưa cho Hàn Thận Kì. Anh ấn xuống máy để kiểm tra kết quả, sau đó gật gật đầu ý bảo A Ken có thể tiếp tục tiến hành những công việc khác. Ánh nắng mùa hè độc hại đốt cháy làn da của mọi người, hun nóng gương mặt của bọn họ thành từng tầng mồ hôi, năm trợ lý cầm trên tay máy đo lường, nghe theo sự chỉ dẫn của Hàn Thận Kì, bắt đầu tiến hành công tác trắc lượng. Bên trong xưởng rượu bỏ hoang, nhà xưởng trống trải chất đầy những thùng bia màu vàng và những bình thủy tinh, trên bề mặt tường loang lổ còn lưu lại không ít những dấu vết xấu xí. Vài người trợ lý thừa dịp lúc anh không chú ý đến, thấp giọng oán giận công việc gần đây quá nặng nhọc. “A Ken, dạo này anh Hàn bị làm sao vậy?” Thực tập sinh Tiểu Lý hạ thấp giọng hỏi. “Làm sao là làm sao?” A Ken cởi mũ lưỡi trai, lau vầng trán đầy mồ hôi của mình. “Chúng tôi sắp làm việc đến chết mệt rồi.” Một nữ trợ lý khác tên là Tiểu Ưu ai oán nói, cứ tưởng rằng được cùng những vị kiến trúc sư đẹp trai làm việc chung là một chuyện thật tốt, ai biết hóa ra lại là cơn ác mộng như vậy chứ. “Các người làm sao mệt bằng tôi được, tối hôm qua làm mô hình kiến trúc đến tận mười hai giờ đêm, tắm rửa xong, ngủ không đến tám giờ đã bị kêu đi vẽ bản đồ, giờ nhiệt độ không khí ba mươi mấy độ mà vẫn còn phải đi làm.” Trợ lý Tiểu Uông xoa xoa hai mắt gấu mèo của mình, dáng vẻ chưa được ngủ đủ giấc. “A Ken, làm việc dưới trướng anh Hàn đều xấu số như vậy sao?” Tiểu Lý vụng trộm dòm ngó Hàn Thận Kỳ vẫn còn đang trong xưởng rượu tiến hành chụp ảnh. “Tôi cảm thấy mình bị cô em phòng lễ tân lừa dối, lại còn bảo tôi rằng làm việc với anh Hàn tuyệt đối không vất vả chút nào, hơn nữa chỉ cần tăng ca, vợ của anh ấy sẽ đưa bữa khuya đến, chết tiệt, ngày nào tôi đây cũng tăng ca mà mỗi đêm chỉ được cắn bánh với gặm mỳ ăn liền là sao.” Tiểu Lý tiếp tục nói lảm nhảm. A Ken đưa mắt liếc nhìn Hàn Thận Kỳ một cái, thì ra không phải mình anh đa tâm, mọi người đều cảm giác được sự thay đổi của lão đại. Trước kia mọi người cũng thường tăng ca cho kịp tiến độ, nhưng chỉ cần quá 10 giờ, cô giáo Đồng nhất định sẽ đến văn phòng ra lệnh cho họ phải tan tầm, tuyệt đối không xảy ra tình trạng thức đến qua rạng sáng. Nhưng mà nửa tháng nay, mọi người căn bản chính là sống trong địa ngục, mỗi ngày phải thức đêm thức hôm không nói, nếu phải cùng nhau đẩy nhanh tiến độ công trình, lão đại chưa đi ăn cơm, nào có ai dám rời khỏi chỗ ngồi chứ. Làm việc bán mạng như không muốn sống giống lão đại thế kia, rõ ràng là hành vi biểu hiện của người thất tình, chẳng lẽ lão đại cãi nhau với bà xã? “A Ken, đã mười hai rưỡi rồi, chúng tôi có thể đi ăn cơm trước, đợi lát nữa rồi quay về làm tiếp được không? Ngay cả bữa sáng còn chưa ăn mà tôi đã phải chạy đến đây rồi đó!” Tiểu Ưu ra sức xoa xoa an ủi cái bụng trống không của mình. “Để tôi đi hỏi anh Hàn một chút.” A Ken đội mũ lưỡi trai lên, đi tới xưởng rượu dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, thấy Hàn Thận Kì đang ngẩn người nhìn bức tường với những hình vẽ xấu xí. Trên vách tường vẽ một người con trai, còn có một cô gái mặc trang phục Taekwondo màu trắng, cô gái nâng cao chân, đá vào mặt anh chàng. Trên bộ quần áo Taekwondo màu trắng, còn viết một chữ “Đồng”. Trong con ngươi đen sẫm của Hàn Thận Kỳ hiện lên một tia đau đớn, lòng cũng chua xót theo, cảm thấy thật có lỗi với Mộc Tiệp, cũng cảm thấy thật chán ghét chính bản thân mình. Bức vẽ xấu xí trên tường làm cho anh nhớ lại những ngọt ngào đã qua, hai người cùng nhau lái xe ô tô dọc theo những hàng cây loan, đi đến xưởng rượu này. “Lão đại!” A Ken hít sâu một hơi, nhìn thấy vẻ mặt tim đập loạn xạ của anh, đã sớm đoán được thay đổi của lão đại nhất định có liên quan đến cô giáo Đồng. “Làm sao vậy?” Anh lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn A Ken một cái. “Đã hơn mười hai giờ rồi, anh có muốn nghỉ ngơi chút hay không, để vài thực tập sinh đi ăn cơm trước đã?” Anh đưa mắt liếc nhìn đồng hồ, gật đầu nói: “Được rồi, mọi người cứ đi ăn cơm trước đi.” A Ken đang muốn rời đi, nhưng bất chợt nghĩ ra điều gì, lại vòng quay trở lại. “Lão đại, em nhớ nơi này cách đại học C khá gần, hay anh thuận đường hẹn cô giáo Đồng ra ăn cơm đi?” A Ken dè dặt cẩn trọng quan sát vẻ mặt của Hàn Thận Kì, tỏ vẻ lơ đãng nhắc khéo: “Hoặc là đi mua cơm hộp rồi đưa đến chỗ cô ấy cũng được? Trước kia đều là cô giáo Đồng đưa cơm đến chỗ anh, thi thoảng cánh đàn ông chúng ta cũng nên thể hiện ngược lại một chút chứ...” Hàn Thận Kì nhìn cậu ta, vẻ mặt không chút cảm xúc, một lúc lâu sau mới mở miệng. “Cậu đưa thực tập sinh đi ăn cơm, bữa trưa này coi như tôi mời.” Anh lấy từ ví ra hai tờ tiền lớn, đưa cho A Ken. “Cám ơn, vậy em dẫn bọn họ đi ăn cơm trước.” A Ken cười không khép được miệng, nhận lấy tiền mặt, cùng nhóm thực tập sinh rời khỏi xưởng rượu. Hàn Thận Kỳ đăm chiêu nhìn bức vẽ trên tường. Những lời vừa rồi A Ken nói như đã đánh thức anh, Mộc Tiệp tình nguyện giống như con chim đà điểu mà trốn tránh mình, cũng không chịu bằng lòng gặp anh, anh không thể lại bị động đứng ở chỗ này chờ đợi, nhất định phải làm chút việc để đánh vỡ cục diện bế tắc lúc này. Giữa trưa, Đồng Mộc Tiệp ngồi trong phòng nghiên cứu sửa chữa bản luận văn của mình, bỗng nhiên nhận được điện thoại của Hàn Thận Kỳ, hỏi cô có muốn cùng đi ăn cơm trưa hay không, cô liền nói dối rằng mình đang đi ăn cơm với thực tập sinh, cự tuyệt lời mời của anh. Gác điện thoại rồi, cô không nhịn được thở dài một tiếng. Không phải cô cố ý lạnh nhạt với anh, chẳng qua không biết nên dùng cách nào để đối mặt mà thôi. Không phải cô chưa từng nghĩ sẽ tha thứ cho anh, nhưng lại cảm thấy như vậy quá mức dối trá, bởi vì trong lòng rõ ràng vẫn còn khúc mắc, chưa thể giải phóng hoàn toàn. Vết son môi trên chiếc áo sơ mi trắng của anh kia, là sự nhục nhã đối với cô, cho dù không muốn mất đi anh, cô cũng không có cách nào coi như chưa từng xảy ra chuyện gì hết. Cô phiền muộn thở dài, đứng lên pha tách cà phê, lấy ra cái bánh mì chưa ăn hết của bữa sáng, cắn một miếng đưa vào miệng. Cộc! Cộc! Bên ngoài vang lên một chuỗi tiếng đập cửa. “Mời vào.” Cô bỏ bánh mì xuống, rút khăn giấy ra lau miệng, khẽ nâng mắt, bất chợt đối diện với gương mặt tuấn tú của Hàn Thận Kỳ. Anh cầm hai hộp cơm đi tới, tiện tay khép cửa lại. Cô sững sờ một chút, vội vàng rũ mắt xuống, không có dũng khí nhìn anh. Sự trầm mặc dần dần lan tỏa, không khí bỗng nhiên trở nên có chút gượng gạo. Hàn Thận Kì nhìn thấy cái bánh mì còn chưa ăn xong trên bàn của cô, biết ngay cô gái này đang nói dối, căn bản cô không hề cùng nghiên cứu sinh đi dùng căm, chẳng qua chỉ tìm cớ không muốn gặp anh mà thôi. “Đừng ăn bánh nữa, anh mua cơm cà ri với sườn rán mà em thích nhất rồi đây.” Anh mở hộp cơm ra, chủ động tách đũa, đưa tới trước mặt cô. Đối mặt với sự săn sóc của anh, Đồng Mộc Tiệp không tránh được cảm thấy chua xót trong lòng, xúc động muốn bật khóc Cô xoay mặt không muốn nhìn anh, chỉ sợ nước mắt không khống chế được sẽ chảy xuống. “Mộc Tiệp, em chán ghét anh đến vậy hay sao?” Thanh âm trầm thấp của anh chất chứa sự đau đớn. Cô lắc đầu, chính bởi vì không thể chán ghét anh, cho nên đối mặt với sự ôn nhu của anh mới có thể cảm thấy đau lòng. “Em không còn cảm giác với anh sao?” Anh khổ sở truy vấn. Cô mím môi, không biết nên trả lời anh như thế nào. “Nói anh biết, em không cần anh nữa hay sao?” Anh nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, bắt cô phải đối diện với ánh mắt của mình. Đối diện với gương mặt hao gầy mỏi mệt của anh, đáy mắt cô trở nên thấm lệ. “Anh biết mình đã phạm sai lầm, cũng rất muốn bù đắp lại nó, nếu có thể, anh tình nguyện thay thế em chịu đừng mọi khổ sở và khó khăn này.” Nước mắt đau thương tràn ra khỏi khóe mi, chảy xuôi xuống dọc theo gương mặt cô. “Nói cho anh biết, phải làm thế nào mới có thể bù đắp được mọi thứ, để quay trở lại như ngày xưa đây?” Cô nghẹn ngào nói: “Trong tiềm thức anh căn bản không hề muốn kết hôn, không muốn buông tha cho cuộc sống vui cơi, tự do tự tại ngày trước. Nếu anh muốn tự do, em có thể buông tay để anh đi...” “Anh không muốn rời khỏi em, không muốn mất đi em.” Anh kích động gầm nhẹ. “Nếu anh không phải thật lòng muốn em quay trở lại, thì đừng nói những lời dối trá với em, điều đó chỉ khiến cho vết thương của em thêm nặng mà thôi.” Lớp vỏ ngụy trang kiên cường suốt mấy ngày qua rốt cục tan vỡ, cô ngồi xổm xuống đất, vùi mặt vào hai đầu gối nức nở bật khóc. “Anh xin lỗi...” Anh vươn tay muốn ôm lấy bả vai run run của cô. “Đừng đụng vào em...” Cô nức nở, từng giọt nước mắt làm tim anh đau xót, lúc này anh mới cảm nhận được sâu sắc sự khổ sở và đau đớn mà cô đã phải chịu. “Hãy cho anh thời gian, anh nhất định sẽ trở thành người chồng lý tưởng theo như tiêu chuẩn của em, cũng sẽ để em cảm nhận được sự nghiêm túc và quyết tâm của mình.” Anh kiên định nhận lời. Cô dùng mu bàn tay quệt lung tung những giọt nước mắt trên gò má, không hề đáp trả. “Ba, con sẽ vĩnh viễn đối tốt với Mộc Tiệp, vĩnh viễn yêu cô ấy, vĩnh viễn khắc ghi lời thề hôn lễ của hai người.” . Đồng Mộc Tiệp giúp Tôn Thấm n đến tổ kịch làm cố vấn, hỗ trợ việc cung cấp những kiến thức lịch sử, sau khi kết thúc công việc, Tôn Thấm n mời cô đến nhà hàng Ý ăn cơm. Hai người chọn bàn có vị trí bên cạnh cửa sổ, lớp cửa thuỷ tinh trong suốt giúp người ta có thể thưởng thức cảnh sắc bên ngoài, bầu trời giữa trưa quang đãng, ánh mặt trời chiếu xuống đài phun nước, từng gợn sóng lăn tăn. Nhân viên phục vụ đưa lên một chai rượu vang đỏ, rau salad cùng hai đĩa mì Ý, Tôn Thấm n nhiệt tình mời cô ăn mì. “Mì Ý của nhà hàng này ngon lắm, lần trước tổ kịch của bọn mình tổ chức tiệc mừng cũng ở đây, cậu ăn thử xem.” Tôn Thấm n dùng dĩa ăn cuốn mì Ý lại, đưa vào miệng. “Cám ơn”. Đồng Mộc Tiệp miễn cưỡng cười yếu ớt. Tôn Thấm n ngước mắt nhìn bạn mình, cô rõ ràng gầy hơn trước khá nhiều, dưới mắt có hai quầng thâm rất rõ ràng, bộ dáng đăm chiêu, thường hay thất thần, ngẩn người, hoàn toàn không giống với vẻ ngoài xinh đẹp trước đây. Nhớ những ngày trước khi cô ấy cùng Hàn Thận Kì kết hôn, từ đuôi lông mày đến khoé mắt đều mang theo ý cười ngọt ngào, so sánh với vẻ mặt tiều tuỵ hiện tại hoàn toàn khác nhau. “Mộc Tiệp, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tôn Thấm n nghi hoặc hỏi. “Có chuyện gì xảy ra sao?” Mộc Tiệp giả ngu không hiểu câu hỏi của bạn. “Trên mặt của cậu viết rành rành ba chữ Tôi có chuyện ra kia kìa, nói cho mình nghe đi, cậu làm sao vậy?” Tôn Thấm n buông dĩa, nghiêm túc nhìn cô. “Vẻ mặt của mình nhìn rất tệ sao?” Cô cười có chút thê lương. Tôn Thấm n gật đầu. “Có lẽ lúc trước nên nghe lời cậu, thì tớ sẽ không có bộ dáng chật vật như bây giờ.” Cô bất đắc dĩ thở dài. “Cậu và Hàn Thận Kì xảy ra chuyện gì?” “Anh ấy… hình như cùng cô gái khác lên giường.” “Hình như ?” Tôn Thấm n nhăn mày, chuyện lên giường một là có hai là không có, còn có “hình như” sao? “Không biết có phải tất cả lũ đàn ông đều lấy cớ giống y như nhau không, sự thật là như thế, anh ấy nói anh ấy uống say, cái gì cũng không nhớ được, tỉnh lại thì thấy mình đang ở trong khách sạn.” Cô kể lại lời mà Hàn Thận Kì đã nói. “Đối phương là ai?” “Trước kia từng làm người mẫu cùng anh ấy.” “Cậu đã gặp qua cô ta chưa?” Mộc Tiệp lắc đầu. “Anh ta cùng với cô gái này sau đó còn liên lạc không?” Tôn Thấm n tiếp tục truy vấn. “Chắc là không đâu… “ Cô dừng một chút, lại tiếp tục nói : “Tớ không muốn hỏi nhiều, nên bây giờ hai người đang tạm thời ly thân.” “Cậu không muốn tiếp tục sống với anh ấy nữa?“ “Mình không biết, mình cảm thấy rất hoảng loạn, còn nghĩ rằng chia tay một thời gian đối với cả hai đều tốt, nhưng sự thật thì chẳng ai cảm thấy tốt hơn ai, còn vô cùng khổ sở nữa...” Đồng Mộc Tiệp chán nản suy sụp hạ bả vai, nước mắt chực trào ra, giọng nói có chút nghẹn ngào. “Mỗi lần đối mặt với anh ấy tựa như có thứ gì ngăn chặn ở yết hầu của tớ vậy, không sao nói được lời.” Tôn Thấm n dịu dàng đưa một tờ giấy lau nước mắt cho cô, lẳng lặng nghe bạn mình kể khổ. “Thận Kì nói anh ấy không muốn mất đi tớ, còn hứa sẽ không phạm phải sai lầm như vậy nữa, nhưng tớ cảm thấy rất lúng túng, không nghĩ giữa hai người lại trở thành như vậy, có lẽ ngay từ đầu bọn mình không nên kết hôn thì bây giờ cũng sẽ không đau khổ như vậy…” Tình yêu này làm cô vô cùng đau đớn, thống khổ tới mức không tài nào thở được. Bọn họ giống như hai kẻ lạc đường trong khu rừng rậm rạp, rộng lớn, lo sợ, nghi hoặc, bất an mà không tìm thấy nhau, không biết tương lai sẽ như thế nào. “Vậy bây giờ cậu muốn làm gì? Ly hôn sao?” “Tớ không biết.” Cô khó chịu lắc đầu. “Cậu yêu Hàn Thận Kì phải không?” “Nếu tớ không yêu anh ấy thì sẽ không đau khổ như vậy.” Cô chua xót khẽ nói. Tôn Thấm n lấy thân phận là người ngoài cuộc, khách quan đề nghị: “Nếu cậu còn thương anh ấy, anh ấy cũng muốn trở lại cạnh cậu, sao cậu không thử cho tình yêu của hai người một cơ hội nữa, học cách tha thứ cho lỗi lầm của anh ấy?” Cô cầm lấy khăn giấy trên tay, lau đi giọt nước nơi khoé mắt, lẳng lặng nghe lời đề nghị của Tôn Thấm n. “Kể từ lúc cậu lựa chọn kết hôn với Hàn Thận Kì, hẳn là đã hiểu được cá tính của anh ta, cậu muốn tiếp nhận toàn bộ của anh ấy thì phải bao gồm cả ưu khuyết điểm, cả những cuộc tình anh ta đã trải qua, nếu cậu không biết tha thứ cho sai lầm của anh ấy, hậu quả chắc chắn sẽ hoàn toàn mất đi Hàn Thận Kỳ.” Tôn Thấm n nói. “Nhưng bỏ qua toàn bộ những việc này, tớ cảm thấy rất khó khăn.” Vẻ mặt Mộc Tiệp khó nén sự khổ sở. “Mỗi người trong đời đều sẽ phạm phải sai lầm, anh ấy nguyện ý thành thật với cậu, chứng tỏ anh ấy thực sự để ý đến cậu. Nếu anh ấy không yêu cậu, không để ý đến cảm nhận của cậu, anh ấy có thể lựa chọn lừa dối cậu, dù sao khi đàn ông muốn lừa dối một người phụ nữ thì có vô số lý do để mà làm.” “Nhưng tớ rất sợ, sợ chính mình lại phải chịu tổn thương thêm lần nữa…” giọng nói của cô lộ ra sự tĩnh lặng mà đau thương. “Yêu một người, thì phải học cách tin tưởng anh ta.” Tôn Thấm n an ủi vỗ vỗ vai cô bạn mình, cảm khái nói: “Trên con đường hôn nhân sẽ còn gặp rất nhiều thử thách, hiện tại mới chỉ là bắt đầu mà thôi. Nếu ngay cả tha thứ và bao dung mà cậu cũng không làm được, thì sau này sẽ rất vất vả.” “Tớ sợ sau khi trở lại bên cạnh anh ấy, mình sẽ giống như những phụ nữ bình thường khác, lúc anh ấy không có trong tầm mắt thì bắt đầu nghi ngờ lung tung, ghen tuông truy hỏi mọi hành động của anh ấy, thật sự tớ không muốn phải yêu một cách khổ sở như vậy.” “Nếu cậu còn muốn ở bên Hàn Thận Kì,hãy cố gắng chấp nhận cách giải thích của anh ấy, tin tưởng chỉ vì anh ấy uống say mới có thể làm ra chuyện có lỗi với mình, như vậy muốn tha thứ cho anh ấy có vẻ dễ dàng hơn.” Tôn Thấm n nói. “Tớ sẽ cố gắng suy nghĩ một chút…” Cô hít hít cái mũi đỏ, gật gật đầu. Tôn Thấm n vỗ vỗ vai cô, cười yếu ớt nói: “Cậu phải tin tưởng cuộc hôn nhân này, cũng như tin tưởng vào chính mình, tin tưởng rằng mình xứng đáng được yêu, tin tưởng sự kích tình cùng dụ hoặc nhất thời sẽ không có cách nào phá huỷ được tình cảm giữa hai người.” “Thấm n, cảm ơn cậu, bây giờ tớ cảm thấy tốt hơn rất nhiều rồi.” “Nếu cậu thực sự lựa chọn buông tay thì không nên hối hận, dù sao muốn tìm thấy một người đàn ông thật lòng yêu mình cũng không dễ dàng.” Tôn Thấm n nở một nụ cười chua xót, tự giễu nói: “Không nên giống tớ, quá mức tuỳ hứng, để đến lúc mất đi người mình yêu nhất rồi mới bắt đầu hối hận.” “Thấm n…” Mộc Tiệp thấy đáy mắt xinh đẹp của bạn mình loé lên sự đau đớn, cảm thấy ngập tràn tội lỗi đối với cô ấy. Mình cứ một mạch vừa khóc vừa kể lể tâm sự uỷ khuất cùng đau khổ trong lòng, lại quên mất Thấm n vẫn còn đang bị chuyện thất tình ám ảnh. Tôn Thấm n cầm bình lên, thay hai người rót rượu. “Thấm n, học trưởng vẫn không nhớ ra cậu sao?” Mộc Tiệp cân nhắc cẩn thận hỏi. “Chắc là do đoạn ký ức ở cùng tớ quá mức đau khổ, cho nên anh ấy lựa chọn quên đi tất cả.” Tôn Thấm n ngửa đầu uống rượu, tiếp tục nói: “Anh ấy cái gì cũng nhớ, ngay cả thanh mai trúc mã của mình anh ấy cũng nhớ, duy chỉ với mối tình đầu là tớ đây thì một chút ấn tượng cũng không có.” “Vết thương do bị tai nạn xe của anh ấy chẳng phải không quá nặng à? Sao có thể quên sạch mọi thứ về cậu được chứ?” Cô thì thào nói nhỏ. “Quên đi cũng tốt, dù sao tháng sau anh ấy sẽ cùng người con gái khác đính hôn, giữa chúng mình sẽ không còn quan hệ gì nữa.” Tôn Thấm n uống cạn rượu trong ly. “Cậu không muốn quay lại với học trưởng sao?”