Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn Lại nói cả nhà Lưu thị đang ở nhà chính chờ thịt Tiểu Mễ mang về, "Nương, con muốn ăn thịt gà!" Trụ Tử nghĩ đến tỷ tỷ có thể đi ăn thịt gà, tràn đầy uỷ khuất. "Ngoan, đợi lát nữa tỷ tỷ sẽ bưng thịt về, " Lưu thị ở một bên dụ dỗ, trong miệng cũng không tự chủ nuốt nước miếng một cái. "Ôi trời, sao giờ này ngươi mới trở về, nhanh lên bưng tới đây, "Thấy Tiểu Mễ vào sân, Lưu thị lập tức tinh thần tỉnh táo. Tiểu Mễ đành phải tăng nhanh bước chân, đặt một tô thịt gà lên trên bàn nhà chính. Lưu thị vội vàng cầm đũa lên gắp một cục, muốn nhét vào trong miệng, "Nương" Trụ Tử kêu lên một tiếng Lưu thị đành phải đút thịt vào trong miệng đứa nhỏ. Nhạc bà tử thấy thịt gà thật nhiều, cũng ra ngoài ngồi vào bên cạnh bàn ăn."Nương, người xem xem, không ngờ còn cam lòng cho đấy!" Lưu thị vừa không ngừng nhét vào trong miệng, vừa nói chuyện với Nhạc bà tử. "Nhất định là lão Nhị cho, nữ nhân hung ác kia không có lòng tốt như vậy đâu!" Nhạc bà tử lên tiếng. "Là thẩm cho, " Tiểu Mễ mềm mỏng nói một tiếng."Còn không đi nấu nước, đợi khi nào mới có nước tắm rửa hả!" Lưu thị trực tiếp trừng mắt liếc Tiểu Mễ. "Nương, người nói tiểu thúc hắn hiện tại có tiền, tại sao không lấy ra một chút hiếu kính người một tý vậy, trước kia người cung dưỡng cho hắn đọc sách nhiều năm như vậy, hiện tại nhất định phải báo đáp người á." Lưu thị nhìn sắc mặt của Nhạc bà tử, thong thả ung dung nói. Nhạc bà tử nghĩ một chút, đúng vậy, hiện tại lão Nhị hắn phát đạt, cũng không thể quên lão nương hắn chứ, phải tìm cơ hội đi phòng nhỏ xem một chút. Cuối cùng Nhạc bà tử và Lưu thị đều không ngừng mò vét trong tô, chiếc đũa của hai người đều cùng gắp lên một cục thịt gà cuối cùng, Lưu thị cười buông lỏng chiếc đũa ra, "Nương, người ăn, người ăn." Nhạc bà tử gắp lên, thấy tôn tử ở một bên nâng mắt trông mong, đành phải đặt thịt vào trong chén của Trụ Tử. Bản thân mình thì bưng nửa tô nước còn thừa lại trong tô lên uống. Đêm hè nóng ẩm, bên ngoài côn trùng liên tục kêu vang."Tướng công, sao chàng còn viết sách chứ, không phải nói không viết sao?" Bảo Nhi không đành lòng thấy đại mỹ nam nhà mình bị sấy khô thành lão đầu. "Không phải sách, chỉ viết chút văn chương, Bảo Nhi mệt thì ngủ trước đi." Nhạc Mặc ngẩng đầu lên thấy Bảo Nhi quan tâm như thế cười một tiếng. Bảo Nhi mất hứng, trực tiếp đi qua đoạt cây bút của Nhạc Mặc. Nhạc Mặc đành phải khuất phục, thổi đèn. "Đêm nay, Bảo Nhi kể chuyện xưa cho vi phu được không?" Nhạc Mặc ôm Bảo Nhi nằm ở trên giường. Bảo Nhi đối mặt với ánh mắt của Nhạc Mặc, "Vậy ta kể chuyện xưa về một tiểu cô nương cho chàng nghe nhé." "Có một cô bé, mới sinh ra không bao lâu, phụ mẫu bởi vì một lần ngoài ý muốn rời đi nhân thế, chỉ có ông bà nội nuôi dưỡng, bọn họ rất cưng chiều nàng, dạy dỗ nàng làm người thế nào, quan trọng hơn là phải sống vui vẻ ra sao. Hai người quan trọng nhất trong sinh mạng của nàng vào lúc nàng học đại học lần lượt qua đời, nàng khóc rất thương tâm, trong cái thế giới kia nàng không còn người thân nữa. Trôi qua rất nhiều đêm dài sa sút chán nản, cho đến một ngày, thấy được thư bà nội để lại cho nàng. Bà nội nói với nàng, sẽ ở trên trời nhìn nàng, bất kể gặp phải khó khăn như thế nào đều muốn nàng phải sống vui vẻ, bởi vì chỉ có nàng vui vẻ, ông bà nội mới có thể an tâm. Từ ngày ấy trở đi, nàng giống như biến thành một người khác, nhiệt tình yêu thương cuộc sống, có mục tiêu phấn đấu, lúc khổ sở thì chỉ cần ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, tất cả cũng đều sẽ đi qua." Nhạc Mặc nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia, kéo người ôm vào trong lòng thật chặt. Hắn có thể cảm nhận được phần bi thương kia của nàng, rất sâu đậm. Một ngày mới, lại bắt đầu cuộc sống mới. Nhạc Mặc dậy thật sớm hái trà trong vườn, chờ đến khi Bảo Nhi tỉnh lại thì đã sắp trưa rồi. "Bảo Nhi lười, có đói bụng không? Có thể ăn cơm trưa." Nhạc Mặc nhướng mày ngồi xuống mép giường nhìn cô bé con còn buồn ngủ. Bảo Nhi duỗi chân ra, đạp Nhạc Mặc một cái."Bảo Nhi, nàng mà không đứng lên nữa, chó của nàng có thể sẽ chết đói á!" Lời của Nhạc Mặc còn chưa dứt, cô bé con đã lưu loát bò dậy. Nhạc Mặc không khỏi đỡ trán, quá thất bại, kém xa con chó… Nhạc Mặc bây giờ vì phối hợp với Bảo Nhi, giảm đi bữa điểm tâm mỗi ngày, trực tiếp làm luôn bữa trưa sớm, lúc đang ăn thì nghe thấy bên ngoài hàng rào có người kêu cửa. Nhạc Mặc đứng dậy đi ra sân, thì thấy một người mười sáu mười bảy tuổi ăn mặc giống người làm đứng ở bên ngoài, "Ngươi tìm ai?" "Chào ngài, ngài là Nhạc công tử ạ, ông chủ nhà nô tài bảo nô tài tới tặng đồ cho công tử!" Nói xong liền đưa một bọc vải tới. "Ông chủ nhà ngươi là?" Nhạc Mặc không có đưa tay đón. Bảo Nhi cũng bưng chén đi ra. "Ông chủ nhà ta không cho tiết lộ, chỉ nói là bạn cũ của ngài. Đồ nô tài đã đưa tới, vậy nô tài đi trước." Hỏa kế kia trực tiếp đặt bọc vải lên trên ghế dựa ở bên cạnh, rời đi. Bảo Nhi rất là tò mò, cầm chén đưa cho Nhạc Mặc, mở bọc vải ra. Chỉ thấy trong bọc vải là một bộ nam trang và một bộ nữ trang, đều bằng gấm, bên trong còn có một cây trâm bạch ngọc. Ai hào phóng như vậy? Bảo Nhi nhìn Nhạc Mặc một cái, Nhạc Mặc không nói gì, xách đồ vào trong nhà. Bữa cơm này ăn không có mùi vị gì, có thể nghĩ đến người tặng quần áo tặng trâm nhất định là nữ nhân, người đó và Nhạc Mặc có quan hệ như thế nào, tại sao muốn tặng quần áo? Bảo Nhi vẫn luôn nhìn Nhạc Mặc, Nhạc Mặc nhếch khóe môi, "Trên mặt vi phu mọc hoa à? Sao Bảo Nhi nhìn mê mẫn như thế." Thấy Bảo Nhi như vậy, cuối cùng Bảo Nhi có thể cảm giác được địa vị của mình rồi. Chỉ có điều cái này cũng là điều hắn không nghĩ tới, hẳn là nàng ta đưa cho, hôm khác phải trả lại. Cơm nước xong, Bảo Nhi mang vải vóc ngày đó mua, châm tuyến..., bỏ vào trong rổ nhỏ, chuẩn bị chút nữa đi tìm Tú Tú. Nàng nhất định phải mau chóng học được cách làm quần áo, nếu không tướng công sẽ bị người ta lừa đi mất. Bảo Nhi lại liếc cái bọc quần áo kia một cái, trong lòng rất không thoải mái. Trước khi đi liếc Nhạc Mặc một cái, Nhạc Mặc khẽ nhếch khóe môi, dặn dò nàng đi cẩn thận một chút. "Tẩu sao vậy?" Tú Tú nhìn bộ dạng giận dữ kia của Bảo Nhi, tràn đầy quan tâm."Không có sao á." Bảo Nhi lấy kim chỉ trong tay ra. "Chẳng lẽ cãi nhau với Cử nhân lão gia nhà tẩu à?" Tú Tú tràn đầy kinh ngạc. "Ngươi cảm thấy ta và hắn có thể ầm ĩ được sao?" Bảo Nhi liếc Tú Tú một cái, bắt đầu xỏ chỉ. "Không thể" Tú Tú không chút do dự, chém đinh chặt sắt nói."Chính là như vậy" không nhìn ánh mắt tràn đầy trêu chọc kia của Tú Tú nữa. "Được được được, ta không hỏi. Vậy tóm lại nên nói cho ta biết tại sao bây giờ muốn học thêu thùa rồi?" Nói xong, Tú Tú đưa cho Bảo Nhi một miếng vải vụn. "Học xong rồi, kiếm tiền á!" Cái này thật sự không phải nói giỡn, bản thân mình ít nhất có chút bản lĩnh hội họa, thiết kế chút quần áo gì đó sẽ không có vấn đề gì. "Ha ha, được, dạy tẩu, ta chờ tẩu kiếm được nhiều tiền!" Tú Tú không đành lòng đả kích, đành phải tự tay dạy. Một buổi chiều trôi qua thật là nhanh, Bảo Nhi còn chưa có cảm thấy gì hết, thì trời sắp tối rồi. Thu châm, vươn vai một cái. "Thật đúng là không nói, tẩu học thật là nhanh hen, mới một buổi chiều, đường may đã đều như vậy, không chừng mấy ngày sẽ vượt qua ta." Tú Tú vừa dọn dẹp vải vụn cắt ra, vừa khen Bảo Nhi. "Đó là đương nhiên!", "Tẩu cũng không biết ngượng" Tú Tú điểm trán Bảo Nhi một cái. "Ui da, Đại Ngưu ơi, ngươi mau đến xem nè, nàng dâu nhà ngươi làm càn nè!" Bảo Nhi khoa trương che trán duỗi đầu kêu. Đại Ngưu đang ở trong sân chẻ củi, nhìn nàng dâu mình cùng Bảo Nhi đùa giỡn đi ra, không nhịn được nở nụ cười hắc hắc. "Tú Tú, ngày mai ta tới nữa, hôm nay ta hạ thủ lưu tình, bỏ qua ngươi, " Bảo Nhi bưng rổ, trêu chọc Tú Tú, Tú Tú làm bộ muốn đánh, Bảo Nhi vội vàng chạy đi. Vừa ra cửa thì gặp phải cha nương Đại Ngưu vừa làm việc trở về, Bảo Nhi lễ phép chào hỏi, bưng rổ nhỏ, tâm tình thật tốt! "Úi, thật xin lỗi" không có chú ý, trực tiếp đụng phải một bức tường thịt. Ngẩng đầu lên thì nhìn thấy gương mặt tươi cười tràn đầy mị hoặc.