- Ai da... đau... Cao Lôi Hoa rên rỉ thống khổ kêu lên hai tiếng, sau đó lôi cái tên không biết tốt xấu đang ngồi trên mặt mình xuống. - Chết tiệt, vẹo cổ rồi! Cao Lôi Hoa khẽ cử động cái cổ một chút lập tức một cơn đau đớn truyền đến làm hắn rên lên đau đớn, nếu không phải bản thân là một người từng kinh qua cái chết, thì lần này cái mông từ trên trời rơi xuống chỉ sợ cũng đủ cho hắn đi phục vụ với đại ca Quang Minh thần rồi. Cao Lôi Hoa vặn vẹo cái cổ đang đau nhức của mình rồi ánh mắt hạ xuống nhân ảnh trong tay. Chính là cái tên từ trên trời rơi xuống lại còn ịn nguyên quả mông trên mặt hắn, khiến hắn bị sái cổ. Chết tiệt, đây quả thực là vũ nhục một cách trắng trợn! - Thực... thực xin lỗi! Tiểu tử kia vừa nhìn thấy ánh mắt sát nhân của Cao Lôi Hoa liền yếu ớt kêu lên một tiếng, tiểu tử kia nói chính là ngôn ngữ thông dụng của đại lục, cho nên mấy người ở đây đều có thể nghe hiểu. Thanh âm của nàng phi thường êm tai, khiến mọi người nghe đều hơi bị rung động. - Ặc! Sau khi Cao Lôi Hoa thấy rõ tiểu tử trong tay mình liền không khỏi rên rỉ một tiếng. Ở trong tay hắn là một tiểu cô nương xinh đẹp như búp bê, mái tóc dài màu vàng óng, nước mắt long lanh trong đôi mắt đen láy như sắp sửa trào ra, lại thêm ngũ quan đầy đặn khiến cô bé càng đáng yêu vô cùng. Nhìn thấy tiểu cô nương bị mình hù dọa đến run rẩy, Cao Lôi Hoa nhếch miệng cười khổ. Với một cô bé xinh như búp bê này ngươi kêu Cao Lôi Hoa có thể làm khó dễ hay sao? Mắng nàng? Còn chưa kịp gào thét câu nào mà nhìn thấy bộ dạng ủy khuất của nàng Cao Lôi Hoa cũng đã không thể mở miệng rồi! - Oa, Ba, em bé thật đáng yêu! Nguyệt Nhị sau khi vừa nhìn thấy em bé khả ái như thế liền kinh ngạc hô lên. Tiểu Tam cũng tiến lại gần, đại dương vô tận cũng không ngăn được ánh mắt nồng nhiệt của nàng. Nữ hài tử giống nhau đều thích những thứ gì đó dễ thương, tiểu thiên sứ giống như búp bê đang ở trong tay Cao Lôi Hoa này, còn khiến cho Cao Lôi Hoa có cảm giác không nỡ mạnh tay, huống chi là Tiểu Tam và Nguyệt Nhị. Chỉ có Tra Lý bên cạnh phản ứng có chút khác thường, hắn nhìn chòng chọc tiểu cô nương với mái tóc vàng một nửa trong suốt đột nhiên xuất hiện, trong mắt Tra Lý tràn ngập thần sắc kinh ngạc và không dám tin. Lại dường như có một chút mừng rỡ. - Tra Lý, anh biết đứa bé này sao? Cao Lôi Hoa nhìn mắt Tra Lý, lúc này ánh mắt của Tra Lý rất phức tạp, dường như hắn biết đứa bé này? - Không, ta không biết. Tra Lý khẽ lắc lắc đầu, nhưng ánh mắt của hắn lại vẫn không rời cô bé. - Ặc, chẳng lẽ không phải là hài tử của Sư tộc các ngươi sao? Cao Lôi Hoa ngắm nghía cô bé đang mở to đôi mắt trong veo như nước nhìn mình. - Dường như không phải. Tra Lý nhìn cô bé khe khẽ thở dài. - Nói như vậy cô bé này không phải người của sư tộc các ngươi? Cao Lôi Hoa xoay xoay cái cổ của mình, đặt tiểu cô nương xuống mặt đất: - Tiểu cô nương, cháu từ đâu tới vậy? Tự mình quay về được không? - Không, hu hu. Đầu cô bé lắc mạnh, nực cười, mãi mới dễ dàng trốn ra một lần, bảo nàng trở về sao? Mơ đi!! - Thôi thế này đi, bé ngoan ngoãn ở chỗ này chờ cha mẹ của bé đến đón nhé! Cao Lôi Hoa xoa xoa cái cổ, chết tiệt, sái cổ kiểu này có thể khiến hắn đau nhức vài ngày đây. - Cháu không có người nhà! Cô bé búp bê mở miệng phát ra thanh âm ngọt ngào. Hai mắt của Tra Lý đột nhiên lóe lên một chút, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, chỉ lẳng lặng nhìn mái tóc dài màu vàng của tiểu cô nương kia. - Chúng ta có nên dẫn cô bé đi không? Cao Lôi Hoa khe khẽ cười, đồng thời ngắm nhìn ánh mắt khác thường của Tra Lý: - Muốn dẫn cô bé đi e là nói dễ nhưng khó làm. Tiểu cô nương này lại từ trên trời rơi xuống, tốt nhất là nên chờ cha mẹ của nó tới đón. Nếu cô bé không phải người của Sư tộc, chúng ta lại dẫn nàng đi lỡ như cha mẹ nó tìm không thấy thì rất là phiền phức. Chẳng qua... Cao Lôi Hoa chuyển đổi ngữ điệu: - Để nàng ở đây thì cũng không phải là biện pháp tốt, xung quanh đây không một bóng người, ta sợ tiểu cô nương này gặp phải người xấu! - Ừm, đúng vậy. Nguyệt Nhị tiếp lời nói: - Tiểu cô nương, ba của bé ở đâu vậy? Để chúng ta liên hệ với ba của bé tới đón bé được không? - Em không có ba. Nguyệt Nhị còn chưa nói xong cô bé búp bê đã chen vào nói: - Em không có ba, em chỉ có mẹ thôi, mẹ đang ngủ, phải ngủ rất lâu! Người sẽ không đi tìm em đâu. - Không có ba ư? Trong lòng Cao Lôi Hoa khẽ run lên, bàn tay không tự chủ được xoa xoa đầu của cô bé: - Lại là một hoàn cảnh bị phụ thân vứt bỏ sao? Thanh âm của Cao Lôi Hoa chợt dịu dàng rất nhiều. Nhưng Tra Lý sau khi nghe được câu nói này của tiểu cô nương, thân hình lại chấn động. Môi mấp máy muốn nói cái gì, nhưng lại không thốt thành lời. Tiểu cô nương dường như rất thích hưởng thụ cảm giác Cao Lôi Hoa xoa xoa đầu của nàng, nhẹ nhàng nhích lại gần bàn tay của Cao Lôi Hoa. - Ài, vô luận là ở thế giới nào, luôn luôn có nam nhân không dám gánh vác trách nhiệm nhỉ. Cao Lôi Hoa thương xót ôm cô bé vào lòng, tiểu búp bê khả ái này lại khiến Cao Lôi Hoa cảm thấy có chút thương cảm. Vô luận ở thế giới nào, cho dù là ở trong phong ấn ngăn cách với thế giới cũng vẫn có nam nhân trốn tránh trách nhiệm. - Hài tử, tên con là gì? Cao Lôi Hoa dịu dàng hỏi. Cô bé ôm chặt cổ của Cao Lôi Hoa: - Con gọi là Bảo Bảo (cục cưng). Mẹ vẫn gọi con như vậy. - Bảo bảo, mẹ con đâu? Chẳng lẽ mẹ con vì ngủ mà không để ý đến con sao? Cao Lôi Hoa ôm tiểu cô nương nhẹ nhàng hỏi, sau khi cô bé này từ trên trời rơi xuống Cao Lôi Hoa đã biết cô bé này nhất định không phải con cái của gia đình bình thường. Mẫu thân của cô bé hẳn là người rất cường đại. Thân là một vú em chuyên nghiệp, tình thương của một người cha khiến Cao Lôi Hoa rất dễ bị kích động. - Dạ, mẹ không thể đi ra ngoài. Mẹ vừa ra sẽ choáng váng đầu, cho nên người thường xuyên buồn ngủ, một lần ngủ phải rất lâu. Bảo Bảo ôm cổ Cao Lôi Hoa: - Thúc thúc! Người làm cha của Bảo Bảo được không? Tiểu cô nương trong lòng đột nhiên ngẩng đầu nhìn Cao Lôi Hoa. - Vì sao? Cao Lôi Hoa khẽ cười. - Bảo Bảo cũng muốn có cảm giác có ba, Bảo Bảo cũng muốn có cha. Bảo Bảo thấy rất nhiều đứa trẻ đều có ba, Bảo Bảo không muốn trở thành một đứa trẻ không có ai thương yêu. Tiểu cô nương ghì chặt cổ của Cao Lôi Hoa, nàng mặc dù không ra khỏi nhà, nhưng thông qua phương pháp của mình quan sát nhiều đứa trẻ khác ở trong phong ấn. Sau đó tiểu cô nương đã phát hiện một việc, nàng không giống những đứa trẻ khác, nàng không có ba... - Ba. Nguyệt Nhị ở bên cạnh nhìn bộ dáng này của cô bé thì gần như suýt khóc: - Người đáp ứng tiểu bảo bảo đi. - Ặc! Cao Lôi Hoa than một tiếng, không phải là hắn không muốn đáp ứng, nếu nói trên thế giới này lấy tình thương của người cha làm thước đo, chỉ sợ hắn cũng coi như một nhân vật đứng đầu, hắn chính là một người cha tràn đầy tình thương. Thế nhưng, trong lòng Cao Lôi Hoa biết tiểu bảo bảo cũng không phải một nhân vật đơn giản. Chỉ nhìn việc nàng từ trên bầu trời rơi xuống thì biết, hơn nữa xem ra tiểu bảo bảo cũng không phải hài tử của Sư tộc. Cao Lôi Hoa có thể đã mơ hồ nghĩ ra thân phận của tiểu bảo bảo, chỉ là không dám xác định mà thôi. - Thúc thúc, người cũng không cần Bảo Bảo sao? Đôi mắt trong veo của cô bé nhìn chằm chằm Cao Lôi Hoa. Cao Lôi Hoa mếu miệng cười thảm, không cần Bảo Bảo? Lời này là sao đây. Xét về cơ bản mà nói, hắn biết Bảo Bảo chẳng qua mới được mấy phút thôi mà. - Ba à, Bảo Bảo mặc kệ, Bảo Bảo sau này chính là người của Ba! Ba dám không cần Bảo Bảo, Bảo Bảo sẽ khóc cho người xem! Tiểu cô nương ôm chặt cổ Cao Lôi Hoa, quyết định dùng “Ăn vạ thần công”, cho dù đánh chết cũng không rời Cao Lôi Hoa! - Việc này, Cao... Cao Lôi Hoa huynh đệ. Ở bên cạnh, Tra Lý giống như hạ quyết tâm rất lớn: - Ta thấy tiểu cô nương này thực đáng thương, chỉ là một nữ nhi trên danh nghĩa mà thôi. Cậu nhận rồi cũng không có tổn thất gì, không bằng nhận luôn đi. Hài tử này mà khóc sẽ khiến người ta tan nát cõi lòng đó. - Tan nát cõi lòng? Cao Lôi Hoa gãi gãi đầu thở dài: - Được rồi, Bảo Bảo. Nữ nhi này ta nhận! Chẳng qua nếu trở thành nữ nhi của Cao Lôi Hoa ta, Bảo Bảo sau này phải ngoan ngoãn nghe lời đó! - Vâng, vâng! Bảo Bảo nhất định sẽ làm một nữ nhi ngoan nhất trên thế giới! Bảo Bảo tha thiết ôm lấy Cao Lôi Hoa, hai cánh tay nhỏ bé trắng noãn lại tỏ ra rất có lực. Nhìn mái tóc bạc của phất phơ Cao Lôi Hoa, Bảo Bảo cười hạnh phúc. Tra Lý nhìn Bảo Bảo trong lòng Cao Lôi Hoa, khóe miệng khẽ nhếch cười…