Cực Phẩm Tu Chân Tà Thiếu
Chương 770 : Muốn Ta Mời Ra Sao?
Lý Nhược Phong lắc đầu không thôi, nước mắt điên cuồng chảy xuống:
- Ta thật sự rất thất bại, phi thường thất bại.
- Chúng ta có thể lý giải.
Viên mập mạp thở dài một tiếng, vỗ vỗ bả vai Lý Nhược Phong nói ra:
- Về sau, không có người sẽ xem thường ngươi nữa.
Loại cảm thụ này, mặc dù Viên đại thiếu không có nhận thức qua, lại có thể minh bạch.
- Được rồi, không nói nhiều.
Lý Nhược Phong lau đi nước mắt trên mặt, nhìn Trần Thanh Đế, nói ra:
- Trần đại thiếu, ngươi cùng đồn đãi rất không giống, như là thay đổi một người vậy. Ta hiện tại, thật tình hi vọng có thể trở thành anh vợ ngươi.
- Ngươi không nên hiểu lầm, ta không có bất kỳ mục đích gì, có mục đích, cũng chỉ là vì tiểu muội ta.
Lý Nhược Phong trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Ta biết rõ, tiểu muội ta sống rất khổ, rất mệt, có lẽ là trước kia, muốn tự sát.
- Trần đại thiếu, cầu ngươi một việc được hay không, ta muốn mua một bộ Điều Hòa y phục, đưa cho tiểu muội ta.
Lý Nhược Phong lắc đầu không thôi:
- Ta thật sự là rất xin lỗi tiểu muội ta.
- Đương nhiên không có vấn đề, ngày mai ngươi mang Lý Nhược Băng đi công ty mập mạp, miễn phí đưa cho các ngươi mấy bộ.
Trần Thanh Đế mỉm cười, nói ra:
- Mập mạp, nhớ rõ là phiên bản tăng cường.
- Tốt rồi, ta cũng cần phải trở về.
Trần Thanh Đế mở cửa xe, khởi động xe, nghênh ngang rời đi, mục tiêu là Trung Y Học Viện.
Sự tình đấu cẩu, bọn người Chu Trướng cũng biết, hiện tại khẳng định rất lo lắng.
Nếu không phải Trần đại thiếu không đồng ý, bọn hắn tất nhiên sẽ đi theo.
Trên đường về Trung Y Học Viện, Trần Thanh Đế cố ý đi lệch một chút, đi tới một ngọn núi, thay Tiểu Hắc chải vuốt thân thể, sau đó để cho nó tiến vào trong núi sâu.
- Ngao...
Tiểu Hắc rất là không nỡ, vừa gặp mặt, lại muốn rời đi.
- Đi thôi, nhanh lớn lên, chỉ có không ngừng chiến đấu.
Trần Thanh Đế mỉm cười, nói ra:
- Lại để ình rất nhanh lớn lên a.
- Ngao...
Tiểu Hắc kêu một tiếng, sau đó chạy tới thâm sơn.
Lần nữa được chải vuốt thân thể, Tiểu Hắc cũng cảm giác, mình cần chiến đấu, mới có thể tăng lên.
Thẳng đến thân ảnh của Tiểu Hắc triệt để biến mất, Trần Thanh Đế mới thu hồi ánh mắt trở lại, bất quá, hắn cũng không có lên xe, trên mặt lộ ra cười lạnh.
- Đi theo lâu như vậy, chẳng lẽ còn muốn ta mời các ngươi đi ra sao?
Trần Thanh Đế nhíu mày, nhìn một chỗ tối hẻo lánh, khinh thường nói.
Sưu sưu sưu...
Ba nam tử mặc trang phục màu đen, rất nhanh lách mình mà ra, vây Trần Thanh Đế lại, như là phòng ngừa Trần đại thiếu đào tẩu.
- Trần Thanh Đế, không nghĩ tới ngươi vậy mà phát hiện chúng ta.
Một gã nam trong đó tử, dùng đến thanh âm khàn khàn nói ra:
- Thực lực của ngươi, quả nhiên không tệ.
- Là xem thường ta, hay là ngươi quá mức tự tin rồi hả?
Trần Thanh Đế cũng không để ý tới tên nam tử kia, ánh mắt rơi vào một chỗ khác:
- Xuất hiện đi.
- Ngay cả ta, ngươi cũng có thể phát hiện, không tệ, phi thường không tệ.
Một nam tử đồng dạng mặc trang phục màu đen đi ra, trong thanh âm, tràn đầy âm lãnh.
Một nhóm bốn người, tất cả đều bị phát hiện, bốn người này cũng trở nên cẩn thận.
Phải biết rằng, năng lực ẩn nấp củabọn hắn thế là rất không tệ.
- Ta hỏi các ngươi là người nào, các ngươi sẽ không nói cho ta biết đúng không?
Trần Thanh Đế nhíu mày, quét qua bốn người, bình thản nói.
- Không, ta có thể nói cho ngươi biết.
Tên nam tử đi ra cuối cùng kia, lạnh giọng nói ra:
- Chúng ta tới từ nước Mỹ, người Lịch gia.
- Vậy sao?
Trần Thanh Đế hỏi lại.
- Trước kia ở Thượng Hải, ta tao ngộ qua một lần tập kích, bọn hắn nói là Thanh Bang, người của Tỉnh Khoát. Bất quá, ta không tin, cho nên giết toàn bộ bọn chúng.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ các ngươi nhận thức những người kia?
Người Lịch gia?
Trần đại thiếu có thể tin tưởng mới lạ.
Người Lịch gia, cũng không phải ngu xuẩn, trực tiếp báo ra tên của mình.
Coi như là muốn hung hăng càn quấy, vậy cũng không kiêu ngạo như vậy.
Đây không phải hung hăng càn quấy, mà là ngu xuẩn.
Đương nhiên, sở dĩ Trần đại thiếu đoán được, những người này cùng người lúc trước tập kích hắn, giá họa cho Tỉnh Khoát, là một đám, hoàn toàn là vì khí tức.
Khí tức bốn người này, với những người trước kia, khí tức cực kỳ tương tự, tất nhiên là sinh hoạt trong một hoàn cảnh.
Bất quá, thực lực bốn người này, so với người lúc trước thì mạnh hơn rất nhiều. Nhưng mà, ở trong mắt Trần đại thiếu, vẫn là rác rưởi.
- Ít nói nhảm cùng hắn, phế hắn đi.
Người đi ra cuối cùng kia, nộ quát một tiếng, thân thể khẽ động, rất nhanh công kích tới Trần Thanh Đế.
Ba người khác, cũng không có làm bất luận dừng lại gì, ngay ngắn phát động ra công kích.
- Chết!
Trần Thanh Đế lạnh quát một tiếng, cũng không có tính toán tiếp tục truy vấn. Muốn từ trong miệng những người này, hỏi ra cái gì, đó là không có khả năng.
Truyện khác cùng thể loại
132 chương
588 chương
54 chương
41 chương
168 chương