Cực Phẩm Tu Chân Tà Thiếu

Chương 346 : Nhục nhã

- Ân, không tệ. Lữ Duẫn Cứu nhẹ gật đầu, đối với hiệu suất xử lý sự tình của Lương Trung Đình rất là thoả mãn: - Ta nghiệm kiểm hàng, sau đó sẽ thanh toán. Lữ Duẫn Cứu cũng không biết, vì sao Lữ Văn lại để cho hắn tự mình mua sắm Nguyên ngọc. Không đáng tiền cũng không có bất kỳ giá trị. Càng làm cho Lữ Duẫn Cứu khó hiểu chính là, hắn cách mỗi ba năm đều phải mua một nhóm lớn. Chỉ cần là Nguyên ngọc, mặc kệ là dạng gì, có bao nhiêu thì mua bao nhiêu. Người ta đều là thà thiếu không ẩu, đến Lữ Duẫn Cứu thì biến thành càng nhiều càng tốt. Trong cả nước, Lữ Duẫn Cứu có hơn hai mươi điểm, thay hắn thu thập Nguyên ngọc. Cách mỗi ba năm, hắn đều đại lượng mua sắm Nguyên ngọc. Về phần nguyên nhân, hắn thiệt tình không biết. Lữ Duẫn Cứu cũng không phải là không có hỏi qua Lữ Văn, chỉ là, lại bị mắng một chầu. Hơn nữa nghiêm khắc cảnh cáo, về sau không cho phép hỏi lại, nếu không trực tiếp đuổi ra khỏi Lữ gia. Wow, bởi vì chút ít sự tình này, lại muốn đuổi con của mình ra khỏi Lữ gia? Cái này lại để cho Lữ Duẫn Cứu biết rõ, đây tuyệt đối không phải việc nhỏ, mà là đại sự. Tuy Lữ Duẫn Cứu rất phiền muộn, nhưng vẫn là thành thành thật thật đi làm, sợ làm trễ nãi đại sự của Lữ Văn. - Linh khí chấn động. Trần Thanh Đế nhíu mày, kinh hỉ phát hiện, ở bên trong Nguyên ngọc trong xe tải, thậm chí có Nguyên ngọc ẩn chứa linh khí. Trọng yếu hơn là, có không ít. Bằng không thì không có khả năng có linh khí nồng đậm như vậy. Cái này lại để cho trong lòng Trần đại thiếu đại hỉ. Hiện tại Trần đại thiếu cần nhất, không phải là có thể hấp thu linh khí, khôi phục linh khí đã khô kiệt sao? Nguyên ngọc, ngọc thạch ẩn chứa linh khí, đây chính là lựa chọn tốt nhất a. - Lữ Duẫn Cứu này, mua sắm nhiều Nguyên ngọc như vậy làm gì? Khoảng chừng hơn hai vạn bốn nghìn khối, trong đó ẩn chứa linh khí cũng không ít. Trần Thanh Đế nhíu mày, trong nội tâm nhịn không được thầm nghĩ: - Chẳng lẽ hắn là Tu Chân giả? Không đúng, trên người của hắn một chút linh khí chấn động cũng không có. Hơn nữa, toàn bộ Lữ gia, cũng không có người như vậy. - Bất kể như thế nào, trước tiên lấy tất cả Nguyên ngọc ẩn chứa linh khí rồi nói sau. Nghĩ vậy, Trần Thanh Đế từ chỗ tối đi ra, ngạc nhiên nói: - Lữ Duẫn Cứu, tại sao ông lại ở chỗ này? Đối với Lữ Duẫn Cứu, Trần Thanh Đế là nửa phần khách khí cũng không mang theo. Ách... Không chỉ là Lữ Duẫn Cứu, toàn bộ Lữ gia, kể cả Lữ Văn ở bên trong, Trần đại thiếu cũng sẽ không đặt trong mắt. Lữ Văn kia cũng không ít lần bị Trần đại thiếu chỉ vào mũi mắng qua. Ngay cả Lữ Văn Trần Thanh Đế hắn cũng không để vào mắt, huống chi là Lữ Duẫn Cứu. - Trần Thanh Đế. Sắc mặt Lữ Duẫn Cứu trầm xuống, Trần Thanh Đế chạy đến Lữ gia hắn làm những chuyện hư hỏng kia, hắn đương nhiên tinh tường biết rõ. Bất quá, Lữ Duẫn Cứu lại phẫn nộ như thế nào, lại muốn lộng chết Trần Thanh Đế như thế nào, hắn cũng không dám. Ngay cả cha của mình, cũng không thể làm gì Trần Thanh Đế, Lữ Duẫn Cứu hắn lại tính là cái gì chứ? Hơn nữa, Lữ Văn còn dặn dò tất cả mọi người Lữ gia, nhìn thấy Trần Thanh Đế có thể trốn thì trốn, có thể tránh thì tránh, ngàn vạn lần không nên chọc tới Trần đại thiếu, nếu xảy ra chuyện gì, hắn cũng cứu không được. Trần đại thiếu cũng không phải là nhân vật dễ trêu gì, sự tình gì cũng có thể làm ra. Vạn nhất đắc tội, nói không chừng lại dẫn quân đội nện Lữ gia bọn hắn. Đến lúc kia, Lữ Văn còn không lột da Lữ Duẫn Cứu hắn mới lạ? Lữ Duẫn Cứu tìm ai nói rõ lí lẽ? Đi nơi nào khóc đây? - Làm sao vậy, chẳng lẽ ngươi không muốn gặp lão tử sao? Trần Thanh Đế nhíu mày, cố ý khiêu khích nói: - Coi như là cha của ngươi, lão tử cũng không để vào mắt, ngươi tính là cái gì chứ? - Hắn là người nào? Thậm chí ngay cả Lữ Duẫn Cứu cũng không để vào mắt? Lương Trung Đình ờ một bên, trong lòng run lên, âm thầm liếc nhìn Trần Thanh Đế, thầm nghĩ trong lòng: - Hơn nữa nhìn bộ dáng, Lữ Duẫn Cứu còn rất sợ hắn, không dám đắc tội hắn. - Hừ! Lữ Duẫn Cứu hừ lạnh một tiếng, cũng không nghiệm hàng gì rồi, nghiêm mặt quay đầu nhìn về phía Lương Trung Đình, nói ra: - Lương lão bản, tổng cộng bao nhiêu tiền. - Mỗi khối 1500 tệ. Lương Trung Đình quét qua nghi hoặc trong lòng, trong đôi mắt lóe ra tinh mang, rất là hào phóng nói: - Tổng cộng là hơn hai vạn bốn nghìn khối Nguyên ngọc, chúng ta cũng không phải là lần đầu tiên buôn bán, lấy ngươi 24600 khối. - Nói thẳng bao nhiêu tiền. Lữ Duẫn Cứu rất là không kiên nhẫn nói. - Tổng cộng... Lương Trung Đình mỉm cười, tràn đầy nịnh nọt nói: - A, tính toán tốt rồi, tổng cộng là 3690 vạn. Nguyên ngọc 1500 tệ một khối, giá cả Lương Trung Đình thu mua, chỉ là một ngàn ba mà thôi, một khối buôn bán lời hai trăm tệ. Một khối kiếm được không nhiều lắm, nhưng mà số lượng lại cực nhiều. Đây chính là trọn vẹn hơn hai vạn khối Nguyên ngọc, mua bán mấy ngàn vạn a. Ba năm làm một lần sinh ý như vậy, thực đúng là ba năm không khai trương, khai trương ăn ba năm rồi. - Đây là chi phiếu bốn ngàn vạn, còn lại giữ lại, về sau tiếp tục thu thập. Lữ Duẫn Cứu cũng không nói nhảm, trực tiếp cho Lương Trung Đình một trương chi phiếu bốn ngàn vạn. Đối với chi phiếu của Lữ Duẫn Cứu, Lương Trung Đình vẫn là phi thường tin tưởng. Dù sao, đây cũng không phải là lần thứ nhất buôn bán rồi. Hơn nữa, dùng nhãn lực của Lương Trung Đình, đã sớm nhìn ra Lữ Duẫn Cứu không phải người bình thường gì. Quan trọng hơn, mấy ngàn vạn ở trong mắt Lữ Duẫn Cứu, căn bản là không coi vào đâu. - Lữ gia, ta làm việc ngươi yên tâm. Lương Trung Đình coi chừng đem chi phiếu thu vào trong túi áo. Hắn tuy tin tưởng Lữ Duẫn Cứu, nhưng vẫn là chờ sau khi nhận được tiền, mới chính thức yên tâm.