Cực Phẩm Tu Chân Tà Thiếu

Chương 329 : Bị đuổi ra khỏi bệnh viện

- Hừ, đừng làm ô uế y phục của ta, cút ngay cho ta. Bác sĩ chân vừa dùng lực, trực tiếp đá Võ Nghệ đến một bên, trực tiếp té trên mặt đất. Thân thể Võ Nghệ đã rất suy yếu, cái ót đập trên mặt đất, lập tức đầu váng mắt hoa, cảm giác trước mắt một mảnh mờ mịt, mở to hai mắt, lại cái gì cũng nhìn không thấy. Ta... ta không thể ngã xuống, tuyệt đối không thể ngã xuống, mệnh gia gia đang sớm tối, ta tuyệt đối không thể ngã xuống... - Tiểu Nghệ, cháu thế nào rồi... Tiểu Nghệ, cháu làm sao vậy..." Còn lại hai thôn dân kia, rất nhanh tiến lên, vịn Võ Nghệ đang ngồi dưới đất, không ngừng kêu to, sắc mặt tràn đầy khẩn trương cùng lo lắng. - Ngươi sao có thể như vậy? Tiểu Nghệ vẫn chỉ là một đứa bé, ngươi thật tàn nhẫn, ngươi như vậy mà là bác sĩ hay sao? - Ngươi còn chút lương tâm hay không, ngươi như vậy cũng xứng làm bác sĩ? Ngươi quả thực là cặn bã. Lão thôn dân Lưu gia thôn đã hơn 60 tuổi, thật sự không thể nhịn được nữa mắng. - Lão bất tử, ngươi mắng ai đó? Người bác sĩ này lập tức trở nên âm trầm, mặt mũi tràn đầy xem thường, ngoan độc nói: - Một đám nông dân, không có tiền còn dám chạy tới xem bệnh. Không có tiền, vậy thì ở nhà chết đi, đi khám bệnh làm gì? Còn không bằng đập đầu chết đi coi như xong. - Ngươi... ngươi quả thực không phải là một con người, thật không ngờ đối đãi với một đứa bé như vậy. Lão thôn dân cắn răng mở miệng, vô cùng phẫn nộ nói. - Lưu gia gia, Lưu đại bá, cháu không sao... Võ Nghệ thời gian dần qua khôi phục tri giác, trước mắt cũng chầm chậm khôi phục ánh sáng, suy yếu nói. - Bác sĩ, van cầu ông, cứu ông nội của tôi... Võ Nghệ vừa tỉnh táo lại liền muốn quỳ trên mặt đất, bất quá lại bị hai vị thôn dân kéo lên. - Tiểu Nghệ, không cần cầu hắn, hắn căn bản chính là động vật máu lạnh. Vô luận cháu cầu như thế nào, hắn cũng sẽ không cứu gia gia của cháu. Lão thôn dân nhìn bộ dáng đáng thương của Võ Nghệ, cũng nhịn không được chảy ra hai hàng nước mắt. - Không nên cầu loại người này, chúng ta không cầu hắn. Trung niên thôn dân cắn răng mở miệng, nói ra: - Tiểu Nghệ, chúng ta không ở bệnh viện này nữa, chúng ta mang theo Võ lão gia tử ly khai nơi đây, đi bệnh viện khác. - Lưu gia gia, Lưu đại bá, không nên cản cháu... Ca ca đã không có, hiện tại chỉ còn lại cháu cùng gia gia, nếu như gia gia cũng không còn, cháu sẽ không cách nào sống nổi. Cháu muốn trị liệu tốt gia gia, cháu muốn chiếu cố gia gia... Võ Nghệ quật cường giãy giụa, sau đó lại quỳ trên mặt đất, leo đến bên người bác sĩ, khóc cầu khẩn: - Bác sĩ, van cầu ông... - Cút! Bác sĩ nộ quát một tiếng, lần nữa đá bay Võ Nghệ. Lúc này, lão thôn dân cùng trung niên thôn dân ngay ngắn nhào tới, ôm lấy Võ Nghệ. - Bác sĩ, van cầu ông, tôi không thể không có gia gia, tôi đã không có ca ca, không thể không có gia gia. Võ Nghệ bị ôm lấy, dốc sức liều mạng khóc cầu khẩn: - Bác sĩ, van cầu ông cứu ông nội của tôi, tôi đã không có ca ca, không thể không có gia gia... Van cầu ông bác sĩ... - Không có tiền, ai cũng không thể cứu được gia gia của cô, gia gia của cô chỉ có thể chờ chết. Bác sĩ bất vi sở động, lạnh giọng nói ra. - Bảo an đâu, đuổi tất cả bọn hắn đi ra. Nhớ rõ, bọn hắn thiếu hơn hai vạn phí thủ tục, cũng không có thể thiếu một xu. Bác sĩ lạnh giọng nói ra: - Không có tiền đến bệnh viện làm gì, không bằng trực tiếp ở nhà chờ chết đi. - Không nên đuổi tôi đi ra ngoài, không nên đuổi ông nội của tôi đi ra ngoài, van cầu các ông, không muốn a... Võ Nghệ nhìn bốn gã bảo an vọt lên, phụ giúp đuổi Võ lão gia tử ở trên giường bệnh ra ngoài, điên cuồng cầu khẩn. - Các ngươi còn là con người hay sao? Lão thôn dân mặt mũi tràn đầy nước mắt, hét lớn: - Các ngươi là một đám súc sinh. - Lão bất tử, ngươi muốn chết phải không? Một gã bảo vệ trong đó, một tay kéo lão thôn dân đi ra ngoài, đẩy ngã xuống đất. - Các ngươi... các ngươi vậy mà đánh người... Trung niên thôn dân lời của còn không có nói hết, một bảo vệ đã một quyền đánh vào trên mặt hắn. - Không có tiền lại dám tới bệnh viện nháo sự, ta xem các ngươi là tìm chết. Người bảo an này tức giận quát. - Đuổi hết bọn hắn đi cho ta. Lúc này, bác sĩ lại mở miệng, trên mặt không có chút đồng tình nào, lạnh như băng, vô tình vạn phần. - Không muốn a, van cầu các người... Không nên đuổi ông nội của tôi đi, không muốn a... Võ Nghệ không ngừng cầu khẩn, lại bị một bảo vệ cưỡng ép ném ra khỏi phòng bệnh. Võ lão gia tử nằm ở trên giường bệnh, cũng bị đẩy ra khỏi phòng bệnh, tiếp tục đi ra ngoài bệnh viện. Lúc này, đã sớm hấp dẫn rất nhiều người bệnh khác, bất quá, lại không có một cái nào tiến lên ngăn cản, nói chuyện. Giờ khắc này, toàn bộ xã hội đối với Võ Nghệ mà nói, đều tràn đầy lạnh lùng. Võ Nghệ ở thời khắc này, hận thấu xã hội vô tình kia. Võ Nghệ hận! - Cút! Võ lão gia tử nằm trên giường bệnh, trực tiếp bị bạo lực đẩy ra bệnh viện. Bởi vì dùng sức quá mạnh, giường bệnh thiếu chút nữa lật ra, Võ lão gia tử cũng suýt nữa từ trên giường bệnh ngã xuống. - Gia gia... Cửa bệnh viện, Võ Nghệ bị ném ra ngoài, từ trên mặt đất bò dậy, ghé vào trên giường bệnh, nắm cánh tay Võ lão gia tử không ngừng khóc. - Gia gia, ông không xảy ra chuyện gì, ngàn vạn lần không nên xảy ra chuyện gì. Võ Nghệ khóc rất thương tâm, cảm thấy phi thường bất lực: