Cực Phẩm Tu Chân Tà Thiếu
Chương 317 : Võ Thuật giết người
Trịnh Lục cùng Chu Trướng đều cho rằng, bối cảnh gia đình của Trần Thanh Đế cùng bọn hắn không sai biệt lắm. Hơn nữa, Mã Quan Thiên ở thời điểm này xuất hiện, vừa muốn thu Trần Thanh Đế làm đệ tử.
Khó tránh khỏi làm cho Trịnh Lục cùng Chu Trướng hiểu lầm, miên man bất định.
- Đúng rồi, tên phụ đạo viên Chu Phàm Khoa kia bị trường học khai trừ.
Trịnh Lục chậc lưỡi nói:
- Nếu như ta đoán không lầm, cũng là Mã lão ra tay.
- Ân, không sai biệt lắm, bối cảnh của tên cặn bã Chu Phàm Khoa kia, bề ngoài giống như rất phức tạp, không đơn giản.
Chu Trướng tỏ vẻ đồng ý:
- Nếu như không phải Mã lão ra tay, Chu Phàm Khoa rất khó bị đá ra trường học.
Hai sự tình thêm cùng một chỗ, lại để cho Chu Trướng cùng Trịnh Lục đều cho rằng: Trần Thanh Đế có chỗ dựa, mà chỗ dựa của hắn, là Mã Quan Thiên.
Hiểu lầm kia mặc dù lớn, Lý Vưu nghe được âm thầm lắc đầu không thôi, nhưng mà Lý Vưu lại không có mở miệng giải thích cái gì.
Kết quả này, ở Lý Vưu xem ra, đúng là Trần đại thiếu muốn thấy.
Dù sao, Trần đại thiếu không muốn bạo lộ thân phận của mình. Ít nhất, bây giờ còn chưa được.
Không nghe thấy Chu Trướng cùng Trịnh Lục một mực cường điệu, nếu như bối cảnh của Trần Thanh Đế rất ngưu bức, như thế nào sẽ cùng bọn hắn hỗn chung một chỗ sao?
Chỉ là từ điểm này, là có thể biểu lộ ra: một khi thân phận Trần Thanh Đế bạo lộ, cái loại ngăn cách vô hình này, cảm giác khoảng cách sẽ xuất hiện.
Trần gia đại thiếu ngang ngược càn rỡ, ai cũng không để vào mắt, sự tình gì cũng có thể làm được, cùng lớp với bọn hắn, lại là huynh đệ?
Choáng nha. Ai có thể đơn giản tiếp thụ được?
Tuy nhiên Chu Trướng cùng Trịnh Lục đều có chút bối cảnh, nhưng cũng chỉ là có một chút. Ngay cả người cấp Phó bộ, bọn hắn cũng chỉ có thể nhìn lên, chớ nói chi là thân phận như Trần đại thiếu.
Quả thực chính là trên trời dưới đất.
Căn bản không phải là người một thế giới.
- Trời không còn sớm, tranh thủ thời gian ngủ đi. Sớm ngày ra viện, sau đó hung hăng làm thịt Trần Thanh Đế một chầu.
Trịnh Lục ngáp một cái, toàn thân vô cùng nhẹ nhõm. Nói ra:
- Đến lúc đó, chúng ta thật hung ác mắng Trần Thanh Đế một chầu. Mịa, Mã lão thu hắn làm đệ tử, hắn vậy mà không vui.
- Phải hung hăng mắng hắn, sự tình bao nhiêu người hâm mộ không đến, hắn lại cự tuyệt.
Nghĩ tới chuyện này, Chu Trướng cũng triệt để nhẹ nhàng thở ra.
Mặc dù Trần Thanh Đế nói sự tình giải quyết, nhưng mà, y nguyên để cho Chu Trướng cùng Trịnh Lục rất là bất an.
Giải quyết như thế nào?
Ở Chu Trướng cùng Trịnh Lục xem ra, hẳn là Trần Thanh Đế thông qua vũ lực để giải quyết.
Vũ lực giải quyết, chỉ là tạm thời. Ngày sau Trần Thanh Đế tất nhiên sẽ không trôi qua quá tốt. Cho nên, bọn hắn đều rất lo lắng.
Hiện tại đã biết, hết thảy đều cùng Mã Quan Thiên có quan hệ, bọn hắn cũng triệt để yên tâm.
Cục trưởng Cục y tế, cấp Phó bộ, ở trong mắt Thái Sơn Bắc Đẩu Trung y giới Mã Quan Thiên, tính là cái gì chứ?
Tất cả siêu cấp gia tộc trong Hoa Hạ, tỷ như: Trần gia, Viên gia, Lâm gia, Lữ gia... Đều phải cho Mã Quan Thiên mặt mũi.
Chỉ là một cấp Phó bộm, tính toán cọng lông?
Triệt để an tâm, hơn nữa mất máu quá nhiều, Chu Trướng cùng Trịnh Lục rất nhanh liền ngủ say.
Trần Thanh Đế ly khai bệnh viện, ở đâu cũng không có đi, trực tiếp về tới biệt thự. Đồng thời, hắn cũng nghĩ kỹ, ngày mai sẽ đi quê quán Võ Thuật nhìn xem.
Bất kể sự tình gì, trước nhìn kỹ hẵn nói.
Vô luận là đại sự hay tiểu sự, ở trong mắt Trần đại thiếu, tất cả đều không tính là chuyện gì, hắn đều có thể đơn giản giải quyết.
Hết cách rồi, Trần đại thiếu ngưu bức hò hét, có chuyện gì là hắn không dám làm chứ.
Còn có thể có chuyện gì, ngay cả Trần đại thiếu cũng không giải quyết được?
Sự tình Trần đại thiếu không giải quyết được, chỉ sợ cũng không có người có thể giải quyết.
Cùng lúc đó, tại quân khu, Trần gia đại viện, Quân Thần Trần Chấn Hoa cùng lưu manh Lâm Sát Địch uống say khướt.
Hai tên gia hỏa Trần Chấn Hoa cùng Lâm Sát Địch, tửu lượng đều là ngưu bức rối tinh rối mù. Dùng tố chất thân thể của bọn hắn, lực chiến đấu của bọn hắn, muốn say một lần, thật đúng là không phải một chuyện dễ dàng.
Hôm nay, bọn hắn lại say.
Lâm Sát Địch lấy ra bốn bình Mao Đài, bị uống xong không nói. Mặt khác, Trần Chấn Hoa lại lấy ra sáu bình Mao Đài, tất cả đều thấy đáy rồi.
Suốt mười bình Mao Đài, muốn không say cũng khó.
Còn tưởng rằng, bọn hắn cùng Trần Thanh Đế đồng dạng, là Tu Chân giả sao? Có thể lợi dụng linh khí, bức rượu cồn đi ra hay sao?
Hai gia hỏa đồng mệnh tương liên này, mạnh thì có mạnh thật, tuy cũng tu luyện ra nội kình của mình. Nhưng mà, còn không có cách nào làm được tình trạng bức rượu cồn đi ra.
- Con mẹ nó, lão tử không bằng ngươi, con trai lão tử cũng không bằng con ngươi. Cái này con mẹ nó, còn đạo lý gì nữa chứ?
Lâm Sát Địch đứng dậy, thân hình khôi ngô, lung la lung lay, rất là không phục gầm nhẹ nói:
- Dựa vào cái gì? Mụ nội nó, đây là dựa vào cái gì?
- Dựa vào cái gì lão tử không bằng ngươi, lại đãi ngộ đồng dạng như ngươi, thường xuyên bị lão gia tử hành hạ?
Tuy Lâm Sát Địch biểu hiện ra không phục Trần Chấn Hoa, nhưng ở sâu trong nội tâm, vẫn là phi thường bội phục:
- Con trai hỗn trướng kia của ngươi, khi dễ nha đầu Tĩnh Nhu, nha đầu Tĩnh Nhu là bảo bối trong tay Lâm gia chúng ta. Lão tử chưa bắt được con của ngươi, hiện tại lão tử cũng không dám về nhà, móa.
- Con mẹ nó, còn muốn bắt con trai của lão tử? Ngươi có phải muốn chết hay không?
Tuy Trần Chấn Hoa say, nhưng vừa nhắc tới Trần Thanh Đế, hắn lập tức nổi giận:
- Con mẹ nó, trả lại rượu đã uống cho lão tử. Ngươi mang đến bốn bình, lại uống năm bình, trả lại một bình cho ta...
- Keo kiệt, con mẹ nó, ngươi thật nhỏ mọn, móa...
Thân thể Lâm Sát Địch mềm nhũn, trực tiếp ngã trên mặt đất, gầm nhẹ nói:
- Lão tử có nhà nhưng không thể về, hôm nay ngủ lại cái ổ chó này của ngươi rồi.
- Lăn, lão tử không chào đón ngươi...
Trần Chấn Hoa cũng té trên mặt đất, quát:
- Nằm qua bên kia, sao ngươi lại lấn ta...
Lâm Sát Địch không có trả lời, Trần Chấn Hoa cũng không có nói tiếp. Hai người này, quyết đoán nằm trên mặt đất ngủ rồi.
...
Cách tòa thành thị này mấy trăm dặm, bên trong một thôn trang. Võ Thuật toàn thân là huyết, nhìn thi thể một gã thanh niên anh tuấn trước mặt, sắc mặt trắng bệch.
Ở dưới ánh mặt trăng chiếu rọi xuống, càng trắng dọa người.
- Ta... Ta đánh... đánh chết hắn?
Võ Thuật liên tục lui lại mấy bước:
- Ta... ta giết... ta giết người.
Đúng lúc này, tiếng còi cảnh sát vang lên, bốn chiếc xe cảnh sát rất nhanh lao về phía Võ Thuật.
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
27 chương
19 chương
102 chương
5 chương
8 chương
501 chương
1040 chương
66 chương