Cực Phẩm Tu Chân Tà Thiếu
Chương 300 : Tới trường
Đậu Giang Hồng nộ khí trùng thiên, lạnh giọng quát:
- Lại dám đánh con trai của ta, còn đánh thành như vậy, lão nương tuyệt đối sẽ không bỏ qua hắn.
- Mẹ, Trần Thanh Đế kia rất biết đánh nhau, mẹ gọi điện thoại bảo ba cho người đến, trực tiếp bắt hắn đi.
Hà Gia Tước diện mục dữ tợn nói:
- Con muốn hảo hảo giáo huấn hắn một chầu.
- Tốt, mẹ sẽ gọi điện thoại cho ba con.
Nói xong, Đậu Giang Hồng lấy điện thoại cầm tay ra, bấm số của Hà Tri Minh.
Điện thoại vừa mới thông, chợt nghe Đậu Giang Hồng rít gào nói:
- Hà Tri Minh, ông bây giờ lêu lỗng ở đâu? Ông có biết hay không, con của ông ở trường học bị người đánh? Còn không tranh thủ thời gian gọi người đi trường học, bắt người đánh con của ông lại?
Sau khi gầm thét một hồi, Đậu Giang Hồng cúp điện thoại, nhìn Hà Gia Tước nói:
- Con trai, hiện tại ba của con đã gọi cho cục cảnh sát. Con yên tâm, mẹ nhất định sẽ báo thù cho con.
- Mẹ, con cũng muốn đi, con muốn tận mắt nhìn thấy Trần Thanh Đế bị bắt, muốn cho hắn biết, kết quả đánh con sẽ như thế nào.
Hà Gia Tước tàn nhẫn nói.
- Con trai, con... con còn đang bị thương?
Vẻ mặt Đậu Giang Hồng lo lắng nói.
- Vì tận mắt nhìn thấy Trần Thanh Đế bị giáo huấn, chút thương tích ấy tính toán cái gì?
Hà Gia Tước nghiến răng nghiến lợi, hung dữ nói.
- Cái kia tốt, mẹ đi với con.
Mặt mũi Đậu Giang Hồng tràn đầy khinh thường nói:
- Mẹ ngược lại muốn nhìn, Trần Thanh Đế kia có phải ba đầu sáu tay gì hay không, lại dám đánh con của ta.
...
Trung Y Học Viện, Trần Thanh Đế đã sớm ăn cơm xong, đang ở trong lớp tự học buổi tối, đột nhiên nhíu mày, điện thoại di động của hắn vang lên.
Xem xét, là điện thoại của Lý Vưu gọi tới.
- Chu Trướng, ta có việc phải đi ra ngoài.
Trần Thanh Đế nghĩ nghĩ, trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Nếu có chuyện gì, nhớ rõ phải trước tiên gọi điện thoại cho ta.
Đã trễ thế này, Hà Gia Tước còn chưa có tới trả thù bọn hắn, Trần Thanh Đế cho rằng có lẽ Hà Gia Tước vẫn còn trong bệnh viện, đêm nay khả năng tới không được.
Bất quá, vì phòng ngừa vạn nhất, hắn vẫn nhắc nhở Chu Trướng một câu.
- Ân, ngươi đi mau lên.
Chu Trướng nhẹ gật đầu nói:
- Trên đường cẩn thận một chút.
Trần Thanh Đế cầm điện thoại nhẹ gật đầu, đi ra phòng học, đi tới một địa phương không người mới bấm nghe điện thoại. Hạ giọng nói:
- Lý Vưu, những người Sơn Khẩu Tổ kia, đã bắt đầu hành động rồi sao?
- Vừa mới bắt đầu xuất phát, lúc này Tá Đằng Trung Càn không có đi. Bất quá, lại phái ra sáu gã Ninja.
Lý Vưu ẩn núp ở bên ngoài chỗ ở của Tá Đằng Trung Càn, hạ giọng nói ra:
- Trong đó có bốn người, thực lực so với tôi mạnh hơn một ít. Mà hai tên Ninja khác lại rất mạnh. Nếu như tôi chống lại bất kỳ một cái nào trong bọn họ, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, ngay cả khả năng chạy trốn cũng không có.
- Xem ra là Ninja tinh anh của Sơn Khẩu Tổ phái tới xuất động.
Trần Thanh Đế nhíu mày, nghiêm túc nói:
- Có thể quan sát thì quan sát, không thể quan sát thì mau rút lui, nhất định không thể bị phát hiện, an toàn đệ nhất.
- Vâng, đại thiếu.
Lý Vưu rất nghiêm túc nói.
- Hai gã Ninja tinh anh, phải chăng có thể thành công giết Lữ Bất Phàm chết?
Trần Thanh Đế nhíu mày, vẻ mặt chờ mong. Sau khi cúp điện thoại, cũng không có dừng lại, rất nhanh rời khỏi trường học.
Nửa giờ sau, Trần Thanh Đế đi tới bệnh viện Dương Xuân, vừa ngừng xe, liền gặp người quen cũ.
- Lão gia hỏa Lữ Văn này, như thế nào cũng tới?
Trần Thanh Đế nhíu mày, ánh mắt đã rơi vào trên người bốn gã cao thủ bên người Lữ Văn kia.
Bốn gã cao thủ kia, chính là trước kia thời điểm Trần đại thiếu đi đập Lữ gia, đi theo Lữ Văn cùng lúc xuất hiện.
- Trong lúc mấu chốt này, Lữ Văn lại đến. Tá Đằng Trung Càn phái người hành động ở thời điểm này, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.
Trần Thanh Đế âm thầm lắc đầu:
- Bất quá không sao cả, chỉ cần để cho Lữ Văn biết rõ, là người Sơn Khẩu Tổ đến ám sát Lữ Bất Phàm là được.
- Trần Thanh Đế, ngươi tới nơi này làm gì?
Lúc này, Lữ Văn được bảo tiêu nhắc nhở, Lữ Văn cũng nhìn thấy Trần Thanh Đế, lập tức nộ khí trùng thiên.
Nếu đặt ở bình thường, Lữ Văn coi như là nhìn thấy Trần Thanh Đế, vậy cũng quyết cho rằng không có nhìn thấy. Nhưng hiện tại không giống với lúc trước, lúc ban ngày, Trần đại thiếu mới đến Lữ gia bọn hắn đập phá một hồi.
Đến bây giờ, Lữ Văn còn nộ khí trùng thiên đây này.
- Bệnh viện Dương Xuân này là nhà của ông mở sao? Chẳng lẽ ông có thể tới, lão tử không thể đến? Đừng tưởng rằng giúp lão tử bề bộn một chút, liền cho rằng lão tử sẽ nể mặt ông.
Trần Thanh Đế nhíu mày, hung hăng càn quấy nói:
- Ông tới thăm đứa cháu trai còn chưa có chết kia, lão tử là tới thăm nữ nhân lão tử vừa ý, liên quan gì tới ông?
- Hừ.
Nghe Trần đại thiếu nói tới sự tình hỗ trợ, sắc mặt Lữ Văn vô cùng khó coi, hừ lạnh một tiếng, không để ý tới Trần Thanh Đế nữa.
Sự tình lấy đá đập chân của mình, Lữ Văn hắn lúc nào nếm qua?
Nhưng mà, hôm nay lại ăn phải, còn là trúng chiêu của một phế vật. Trong nội tâm Lữ Văn, thật đúng là khó chịu không cách nào tả xiết.
Ta cho ngươi hung hăng càn quấy, chờ sư phụ của Phàm nhi xuất quan trở lại, cái thứ nhất chết đúng là ngươi. Lữ Văn ở thời khắc này, cũng rất mong cái ngày đó đến.
- Hừ cái rắm? Lão tử lại không nợ ông, Lữ gia ông bị lão tử đập phá, là ông không cho lão tử bồi thường. Hơn nữa, sự tình hỗ trợ cũng là ông tự nguyện, lão tử lại không có cầu ông.
Trần Thanh Đế tiếp tục đâm kích Lữ Văn, lung la lung lay đi đến trong bệnh viện.
- Lữ Văn lão đầu, đến cùng ông có vào hay không?
Trần Thanh Đế tiến vào thang máy, nhìn thấy Lữ Văn không vào, kêu gào nói.
- Ta muốn nghỉ ngơi một chút.
Lữ Văn nghiến răng nghiến lợi nói.
- Con mẹ nó, sao không nói sớm, làm hại lão tử chờ lâu như vậy. Móa...
Trần Thanh Đế trực tiếp nhìn hắn xem thường, mắng một tiếng.
Lữ Văn tức muốn điên, hận không thể giết người.
Cùng lúc đó, tại Trung Y Học Viện, Đậu Giang Hồng đột nhiên đạp của phòng học của lớp Chu Trướng cùng Trịnh Lục.
- Trần Thanh Đế, Chu Trướng, còn có Trịnh Lục, cút ngay ra cho lão nương.
Đậu Giang Hồng nhìn trong phòng học, tức giận quát.
Truyện khác cùng thể loại
410 chương
39 chương
4 chương
36 chương