Cực Phẩm Tu Chân Tà Thiếu
Chương 299 : Bưu hãn
Khi biết được, con của mình bị người đả thương đưa vào bệnh viện, mẹ của Hà Gia Tước, Đậu Giang Hồng dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bệnh viện.
Nhìn thấy con trai bảo bối của mình, Hà Gia Tước bị đánh đến ngay cả nàng cũng nhận không ra. Sau khi hỏi thăm bốn gã tay chân của Hà Gia Tước, Đậu Giang Hồng đã biết, là Trần Thanh Đế làm.
Đậu Giang Hồng phẫn nộ.
Từ nông thôn đi ra, bởi vì lúc tuổi còn trẻ xinh đẹp, được Hà Tri Minh năm đó vẫn chỉ là một nhân vật mới vừa vào quan trường không bao lâu coi trọng.
Hai nhân tình ý hợp, rất nhanh liền kết hôn. Sau khi kết hôn không bao lâu, thì có đứa con trai Hà Gia Tước này.
Về sau, con đường làm quan của Hà Tri Minh tuy không nói rất thông, nhưng cũng không có gặp qua đại phiền toái gì. Cùng nhau đi tới, chậm rãi cao thăng, cuối cùng không chỉ có làm được vị trí cục trưởng Cục y tế, còn dính vào đùi của Lữ gia.
Hà Tri Minh thăng cấp, Đậu Giang Hồng cũng cố gắng phát triển theo hướng phu nhân quyền quý, nhiều năm như vậy, cũng học không ít thứ tốt.
Bất quá, Đậu Giang Hồng cuối cùng vẫn là một người không có tri thức, kiến thức gì. Tuy học được không ít thứ, nhưng y nguyên không cách nào bỏ đi tục khí bên trong bản chất của nàng.
Đậu Giang Hồng, cho tới bây giờ đều là dùng bộ dáng một loại nhà giàu mới nổi xuất hiện. Mặc dù nói, nàng một mực đều đang cố gắng muốn làm một thượng vị giả, nhưng thủy chung đều không có làm được.
Cũng chính bởi vì như thế, Đậu Giang Hồng chính là một người đàn bà chanh chua rõ đầu rõ đuôi. Nhất là những năm này, nàng đã mất đi mỹ mạo vốn có, trở nên vừa béo lại xấu.
Đậu Giang Hồng cũng càng trở nên ngang ngược không nói đạo lý.
Về phần Trần Thanh Đế là ai?
Đừng nói Đậu Giang Hồng là nhà giàu mới nổi này, coi như là Cục trưởng Cục y tế Hà Tri Minh cũng không có nghe nói qua, cấp bậc của hắn còn chưa đủ.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân là: Trần Thanh Đế ngưu bức, nổi danh, cái kia đều là Trần đại thiếu, thực không có mấy người biết rõ danh tự của Trần đại thiếu.
Chỉ là biết rõ, Trần đại thiếu, Trần đại thiếu...
Hơn nữa, coi như là những người kia biết, cũng sẽ không vô duyên vô cớ nói cho những người khác.
Ở trong lúc vô hình, xưng hô Trần đại thiếu này, đã triệt để thay thế Trần Thanh Đế. Biết rõ Trần đại thiếu, lại không biết danh tự Trần đại thiếu.
Hơn nữa, cho dù người khác biết, Trần đại thiếu tên là Trần Thanh Đế. Nhưng người khác nhìn thấy Trần Thanh Đế ở Trung Y Học Viện, cũng sẽ không cho rằng hắn là Trần đại thiếu.
Chỉ sẽ cho rằng, là trùng tên mà thôi.
Ai sẽ tin tưởng, sẽ cho rằng, Trần đại thiếu ngưu bức hò hét kia, sẽ tới Trung Y Học Viện học?
Cái này trái với lẽ thường rồi.
- Bác sĩ, hiện tại con của ta thế nào rồi?
Vẻ mặt Đậu Giang Hồng dữ tợn, xem xét liền biết không phải là cái tốt lành gì, quát:
- Ngươi nhìn xem, vết thương trên mặt đến bây giờ còn chưa khỏe, ngươi đến cùng có phải là bác sĩ hay không?
- Hà phu nhân, bà đừng kích động, hãy nghe ta nói.
Bác sĩ chữa trị cho Hà Gia Tước duỗi tay gạt đi mồ hôi lạnh trên trán, nói ra.
- Hà đại thiếu bị thương rất nặng. Bất quá đều là ngoại thương, cũng không có ảnh hưởng tới xương cốt, qua một thời gian ngắn nữa là có thể khôi phục, bà cứ yên tâm đi.
- Yên tâm? Ngươi bảo ta yên tâm như thế nào? Bị thương thành như vậy, ta có thể yên tâm sao?
Đậu Giang Hồng quả nhiên như là người đàn bà chanh chua, mắng:
- Ngươi làm bác sĩ như thế nào vậy? Cái gì gọi là chỉ bị ngoại thương, không có thương tổn đến xương cốt?
- Chẳng lẽ con trai của ta với ngươi có cừu oán? Ngươi vậy mà muốn con trai của ta bị thương đến xương cốt?
Đậu Giang Hồng không nói đạo lý tức giận quát:
- Ngươi có phải không muốn làm bác sĩ nữa hay không? Tin hiện tại ta đi gặp viện trưởng nói hắn khai trừ ngươi hay không?
- Đúng... thực xin lỗi Hà phu nhân, thực xin lỗi...
Người bác sĩ này liên tục nói xin lỗi, trong nội tâm biệt khuất không thôi.
Nhưng mà, đối mặt Đậu Giang Hồng là loại đàn bà chanh chua không nói đạo lý, lại có bối cảnh này. Cho dù hắn lại biệt khuất, bất mãn như thế nào, cũng quyết không dám biểu hiện ra ngoài.
Không chỉ có như thế, còn phải nhận lỗi.
Bốn gã tay chân đưa Hà Gia Tước đến kia, kiến thức đến Đậu Giang Hồng bưu hãn, nguyên một đám đều buồn cười, vậy mà cũng nhịn không được chảy xuống mồ hôi lạnh.
Quá con mẹ nó bưu hãn, quá bá đạo, không nói đạo lý rồi.
- Hừ, ta hỏi ngươi, con của ta như thế nào đến bây giờ còn không có tỉnh lại? Ngươi đến cùng có thể chữa bệnh hay không?
Đậu Giang Hồng như là người đàn bà chanh chua chửi đổng, lời nói muốn nhanh bao nhiêu thì có bấy nhiêu, khí thế cực kỳ mạnh mẽ.
- Rất nhanh sẽ tỉnh.
Lúc này, người bác sĩ kia đã mồ hôi rơi như mưa. Trong nội tâm rất oán niệm, hắn suy nghĩ có phải là có người đào hố cho hắn hay không, cố ý để cho hắn tới trị liệu Hà Gia Tước.
- Mẹ...
Đúng lúc này, Hà Gia Tước tỉnh lại.
- Hà phu nhân, ngươi xem, Hà đại thiếu đã tỉnh.
Nhìn thấy Hà Gia Tước tỉnh lại, người bác sĩ này liền nói. Đồng thời, hắn rốt cục nhẹ nhàng thở ra. Nếu lại tiếp tục như vậy, hắn sẽ bị Đậu Giang Hồng bức điên.
Bất quá, người bác sĩ này phát hiện, mình buông lỏng có chút sớm.
- Ngươi có ý tứ gì? Chẳng lẽ ngươi là nói ta bị mù hay sao? Lão nương tự mình nhìn không thấy, con trai bảo bối đã tỉnh hay sao?
Trên mặt Đậu Giang Hồng dữ tợn loạn chiến, nói ra:
- Cút nhanh lên, ta không muốn gặp lại ngươi.
Lại một lần nữa kiến thức Đậu Giang Hồng bưu hãn, bốn gã tay chân kia rốt cuộc đã biết, vì sao Hà Gia Tước không nói lý lẽ như vậy rồi.
Tất cả đều là bị Đậu Giang Hồng ảnh hưởng a.
Bất quá, hiển nhiên công lực của Hà Gia Tước còn chưa đủ, căn bản là không bằng 1% của mẹ hắn .
- Mẹ, con muốn giết Trần Thanh Đế, là Trần Thanh Đế đánh con thành như vậy.
Hà Gia Tước nghiến răng nghiến lợi nói:
- Mẹ, mẹ nhất định phải báo thù cho con.
- Con yên tâm, mẹ nhất định sẽ giết chết Trần Thanh Đế kia.
Truyện khác cùng thể loại
410 chương
39 chương
4 chương
36 chương