Cực Phẩm Tu Chân Tà Thiếu

Chương 228 : Xét nhà bắt người

Cái này là chênh lệch cực lớn giữa quân chính lưỡng giới, quân nhân ngay thẳng hào sảng, chính trị gia âm nhu hiểm độc, có thể tốt với nhau mới là lạ. Bang bang! Trần Chấn Hoa vừa cúp điện thoại, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài: - Con mẹ nó, hơn nửa đêm ai lá gan lớn như vậy, cũng dám làm phiền lão tử? Không biết hiện tại lão tử rất nổi nóng sao? - Ân? Vậy mà không có người? Trần Chấn Hoa mở cửa, phát hiện bên ngoài không có người. Bất quá, hắn lại phát hiện cửa ra vào có một cái bao: - Đây là cái gì? Hai mắt Trần Chấn Hoa lập tức híp lại thành một tuyến, cẩn thận mở bao ra. Ai biết rõ, trong bao có phải có bom hay không? - Cái này. . . Đây là ai đưa tới? Tất cả đều là chứng cứ trái pháp luật của phe phái Lữ gia, cái này là bằng chứng. Trần Chấn Hoa nhịn không được phát ra một tiếng thét kinh hãi, dù là hắn đủ trấn định, vẫn là bị những tư liệu này làm cho chấn kinh rồi. - Con mẹ nó, Lữ gia, lão tử chơi không chết các ngươi, lão tử không mang họ Trần. Tất cả những người liên quan trong này, lão tử một cái cũng không buông tha. Trần Chấn Hoa muốn đối phó lực lượng của Lữ gia tại giới chính trị, là không có biện pháp, lập tức hưng phấn lên: - Mịa, lão tử chơi chết nguyên một đám các ngươi. Trần Chấn Hoa ôm cái túi, quay người trở về phòng, cũng không có đi tìm người âm thầm đưa cho hắn chứng cớ. Trần Chấn Hoa biết rõ, người ta đã không muốn lộ diện, tìm cũng không ích gì. - Phụ thân của ta ở kiếp này, thật đúng là một mặt hàng cực phẩm. Trần Thanh Đế tiềm phục ở chỗ tối, lắc đầu cười khổ không thôi, nhanh chóng ly khai. Trở lại biệt thự, Trần Thanh Đế đi tới trước mặt Liễu Nhất Thôn, thản nhiên nói: - Liễu Nhất Thôn, cùng ta đi thoáng một phát. - Vâng, đại thiếu. Liễu Nhất Thôn mừng rỡ trong lòng, nhanh cùng Trần Thanh Đế đi vào trong biệt thự. - Hắc hắc, Trần đại thiếu có cái gì phân phó? Có phải định dạy ta mấy chiêu hay không? Liễu Nhất Thôn không ngừng xoa xoa tay, trên mặt tràn đầy vẻ chờ mong. Nếu có thể để cho Trần Thanh Đế chỉ điểm một chút, Liễu Nhất Thôn tin tưởng nhất định sẽ có thu hoạch cực lớn. Trần đại thiếu là ngay cả huấn luyện viên của bọn hắn, Lôi Báo cũng có thể một chiêu đánh ngã. Không chỉ có như thế, những Ninja Nhật Bản kia ở trong tay Trần đại thiếu, cũng không đủ xem. Đến bây giờ, Liễu Nhất Thôn đối với mình không có chứng kiến cảnh Trần đại thiếu giết chết những Ninja kia mà cảm thấy tiếc nuối. - Về sau có rất nhiều cơ hội, hiện tại mang theo người ở phía ngoài, cùng ta đi xét nhà, bắt người. Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói. - Cái gì? Xét nhà bắt người? Liễu Nhất Thôn chấn động toàn thân, liền nói: - Trần đại thiếu, ngươi là định đi bắt những cổ đông rút vốn kia? Có thể tiến vào Huyết Nhận, không chỉ có vũ lực cường hãn, đầu óc cũng phải thông minh một chút mới được. - Có đi không? Trần Thanh Đế hỏi ngược lại. - Đi, vì cái gì không đi? Vẻ mặt Liễu Nhất Thôn ghét ác như cừu, nói ra: - Con mẹ nó, lão tử đã sớm xem đám người kia không vừa mắt rồi. Mịa, ngay cả mẹ của Trần đại thiếu cũng dám khi dễ, mẹ. Tướng quân như thế nào, sẽ dạy ra binh lính dạng đó, Liễu Nhất Thôn là một thành viên Huyết Nhận, là kiêu ngạo của Quân Thần Trần Chấn Hoa. Từng thành viên Huyết Nhận, đều đem Quân Thần trở thành mục tiêu phấn đấu, hoặc nhiều hoặc ít đều bị Trần Chấn Hoa ảnh hưởng tới. Nguyên một đám tính tình nóng nảy không nói, một ngụm lão tử, hắn con mẹ nó, cái kia đã thành lời cửa miệng rồi. - Ở Huyết Nhận các ngươi, có lẽ có địa phương giam giữ phạm nhân bí mật a? Trần Thanh Đế nhíu mày, nhàn nhạt hỏi. Bắt người, nên nhốt ở đâu? Lại không thể để cho người Lữ gia tìm được. Huyết Nhận, không thể nghi ngờ là chỗ thần bí nhất. - Đương nhiên là có, Trần đại thiếu, ngươi định đem những cổ đông kia, nhốt ở địa phương giam phần tử khủng bố trong Huyết Nhận chúng ta? Trên mặt Liễu Nhất Thôn lộ ra vẻ làm khó: - Cái này. . . Cái này không có mệnh lệnh Quân Thần, chúng ta. . . - Không có việc gì, các ngươi không cần lo lắng, hết thảy hậu quả ta phụ trách. Trần Thanh Đế khoát tay áo nói ra. - Cái kia. . . Trần đại thiếu, lúc nào động thủ? Đã có một câu nói kia của Trần Thanh Đế, Liễu Nhất Thôn đã không sợ nữa rồi. Ngược lại, rất chờ mong lúc nào động thủ. - Hiện tại. Trần Thanh Đế đứng lên, nói ra: - Ngươi đi bảo Lý Vưu để lại một ít huynh đệ bảo hộ tiểu muội ta, những người khác lập tức hành động. - Vâng, đại thiếu. Liễu Nhất Thôn hưng phấn chạy ra ngoài, bắt đầu an bài. Rất nhanh, ở dưới mệnh lệnh của Liễu Nhất Thôn, kể cả Lý Vưu ở bên trong, tổng cộng để lại sáu người thực lực mạnh nhất, đến bảo hộ Trần Hương Hương. Trông nhà mà thôi, thực lực cũng không cần quá mạnh mẽ. Mặc dù nói, những quân nhân này tất cả đều là tinh anh trong tinh anh, không có kẻ yếu. Về phần những người khác tất cả đều cầm súng, nhanh chóng lên xe quân dụng, tùy theo chuẩn bị đi ra. - Dựa vào cái gì. . . Dựa vào cái gì a. . . Dựa vào cái gì để cho ta lưu lại? Lý Vưu bị lưu lại, vẻ mặt đau khổ, ngao rống không thôi: - Vì cái gì a? Liễu Nhất Thôn ngươi không thể bởi vì ngươi là đội trưởng, liền khi dễ người a. - Móa, đây là mệnh lệnh, mệnh lệnh hiểu không? Liễu Nhất Thôn vô cùng thần khí nói: - Đây là ý tứ của Trần đại thiếu, không phục ngươi tìm Trần đại thiếu đi. - Trần đại thiếu, vì cái gì không cho tôi đi? Khi Trần Thanh Đế đi ra, Lý Vưu nhanh xông tới, ôm cánh tay Trần đại thiếu, gầm rú nói: - Loại chuyện này, sao có thể thiếu được tôi a? Trần đại thiếu, ngài để cho tôi đi đi. - Ngươi cùng Liễu Nhất Thôn, dù sao cũng phải có một người lưu lại bảo hộ tiểu muội ta, nếu như ngươi cùng Liễu Nhất Thôn thương lượng tốt rồi, ngươi cũng có thể đi.