Cực Phẩm Tu Chân Tà Thiếu
Chương 223 : Trần Thanh Đế là một chuyện xấu
- Mẹ, về phần chuyện hợp tác cùng những bệnh viện kia, mẹ cũng không cần quá lo lắng, hết thảy có con.
Trần Thanh Đế tự tin nói:
- Phàm là những bệnh viện ở trong sự kiện lần này tạm dừng hoặc là cự tuyệt tiếp tục hợp tác cùng chúng ta, về sau cầu chúng ta, chúng ta cũng không để ý tới.
- Cầu chúng ta?
Trong nội tâm Cổ Thiên Cầm rất không minh bạch, phải biết rằng, công ty sản xuất dược là có không ít. Bệnh viện cũng có rất nhiều lựa chọn, tại sao bệnh viện phải cầu ngươi?
- Hắc hắc, rất nhanh mẹ sẽ biết.
Trần Thanh Đế cũng không có nói nhiều. Hắn biết rõ, coi như mình nói nhiều hơn nữa, trước khi không có làm ra thành tích, Cổ Thiên Cầm cũng sẽ không tin tưởng.
Cùng mẹ như thế, còn không bằng cho Cổ Thiên Cầm một cái kinh hỉ lớn.
- Đại ca, em tin tưởng anh.
Trần Hương Hương hì hì cười cười, đối với Trần Thanh Đế tràn đầy tự tin, ôm cánh tay Cổ Thiên Cầm, nói ra:
- Mẹ, y thuật của đại ca rất lợi hại. Đại ca nói những bệnh viện kia sẽ đến cầu chúng ta, nhất định sẽ cầu chúng ta đấy.
- Thanh Đế, chuyện này giao cho con xử lý, nếu có bất luận cái gì không hiểu, nhất định phải tới hỏi mẹ.
Cổ Thiên Cầm cũng không biết từ đâu lấy ra tự tin, vậy mà đáp ứng.
- Con tâm lý nắm chắc, sẽ không xằng bậy đâu.
Trần Thanh Đế mỉm cười, nói ra:
- Đi thôi, nên ăn cơm tối, chúng ta đi ăn cơm đi.
- Tốt, cùng đi ăn cơm.
Cổ Thiên Cầm hít sâu một hơi nói ra.
- Hì hì, rất lâu chưa cùng mẹ ăn cơm rồi.
Trần Hương Hương rất là cao hứng nói. Về phần Thanh Đế dược nghiệp phát sinh chuyện, một chữ cũng không đề cập tới.
Ly khai phòng họp, trong hai tròng mắt của Trần Thanh Đế, lóe ra hàn mang, thầm nghĩ trong lòng:
- Xem ra, đứa con trai ta này, cần hướng lão cha Quân Thần mượn chút binh lính dùng một lát rồi.
Sự tình Trần Chấn Hoa không thể ra mặt xử lý, Trần Thanh Đế hắn không sợ. Lữ gia đã động thủ với Trần gia, Trần gia há có đạo lý không hoàn thủ?
Trần đại thiếu, há sẽ trơ mắt nhìn, không nhúc nhích sao? Chỉ là làm thịt một ít cổ đông, có làm được cái gì? Đối với Lữ gia không tạo được bất luận tổn thương gì.
Lực lượng Lữ gia trogn quân đội, Trần Thanh Đế tin tưởng Trần Chấn Hoa tất nhiên một cái cũng sẽ không bỏ qua. Về phần thương chính lưỡng giới, vậy hãy để cho Trần đại thiếu hắn đi làm.
Đệ nhất hoàn khố, ngang ngược càn rỡ, chuyện xấu làm tuyệt Trần đại thiếu, vô luận đối với người nào, làm ra đến sự tình gì, đều không có người cảm thấy kỳ quái.
Mà Trần đại thiếu đã nghĩ kỹ, dùng thanh danh xấu kia, để hung hăng làm thịt Lữ gia.
Tuyệt đối sẽ không dựa theo lẽ thường an bài.
Dùng bạo lực để tàn phá.
...
Cùng lúc đó, tại bệnh viện Dương Xuân, Lữ Văn nhìn Lữ Bất Phàm trầm tư trên giường bệnh, cũng không nói lời nào. Hắn tuyệt không sốt ruột, cứ như vậy chờ.
Cuộc chiến giữa Lữ gia cùng Trần gia, ở Lữ Văn xem ra, là một cơ hội tôi luyện Lữ Bất Phàm khó được.
- Tại thương chính lưỡng giới, Trần gia căn bản không phải là đối thủ của Lữ gia chúng ta.
Sau một lát, Lữ Bất Phàm nho nhã cười cười, nói ra:
- Bất quá, người Lữ gia chúng ta trong quân đội, rất nhanh sẽ gặp nạn.
- Trần gia là đại lão quân đội, bất quá, tại thương chính lưỡng giới, có Lữ gia chúng ta chèn ép, một mực đều bất ôn bất hỏa. Giống như Lữ gia chúng ta ở trong quân đội vậy.
Lữ Bất Phàm nhíu mày, ngồi thẳng người nói:
- Trận chiến này, là thương địch một ngàn, tự tổn tám trăm a.
Lữ gia, ở thương chính lưỡng giới chèn ép Trần gia, Trần gia đồng dạng cũng sẽ ở quân đội chèn ép Lữ gia. Đến cuối cùng, đều không lấy đến tiện nghi gì.
- Ưu thế duy nhất của chúng ta, ở phía trên kinh tế.
Lữ Bất Phàm vuốt vuốt lông mày, thản nhiên nói:
- Công ty của Cổ Thiên Cầm, là đối tượng trọng điểm chèn ép.
- Thu mua cổ đông, bôi đen Thanh Đế dược nghiệp, lại để cho tất cả bệnh viện lớn đoạn tuyệt hợp tác cùng Thanh Đế dược nghiệp.
Lữ Bất Phàm mỉm cười, nói ra:
- Những việc này, Lữ gia chúng ta đều có thể làm được.
- Dùng thủ đoạn như vậy đối phó Trần gia, muốn đánh kinh tế Trần gia, không có vấn đề gì, chỉ là thời gian dài ngắn mà thôi. Bất quá...
Lữ Bất Phàm tiếng nói xoay chuyển, trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Chỉ sợ, Trần Thanh Đế là một chuyện xấu.
- Trần Thanh Đế?
Lữ Văn khẽ chau mày, mở miệng nói ra:
- Lúc trước Trần Phong Nhiên dịch dung thành bộ dáng Lữ Đông, ám sát ngươi, là Trần Thanh Đế buộc hắn làm như vậy. Ngươi tin tưởng?
- Ta không biết nên tin tưởng hay không, cũng chính bởi vì như thế, Trần Thanh Đế mới chỉ là một chuyện xấu.
Lữ Bất Phàm đẩy kính mắt viền vàng, nói ra:
- Nếu như là thật sự, Trần Thanh Đế đã không còn là Trần đại thiếu trước kia, người này sẽ rất nguy hiểm. Nếu như không phải, kinh tế Trần gia sớm muộn gì cũng sẽ sụp đổ.
- Trần Thanh Đế là nhân tố bất định, để cho cháu không cách nào khống chế.
Lữ Bất Phàm cau mày.
Lữ Bất Phàm rất không thích loại cảm giác này, hắn làm một chuyện gì, đều thích đem hết thảy tính toán tốt, đối với sự vật không cách nào khống chế, cảm giác rất không an toàn.
- Cháu còn một mực suy nghĩ, vì cái gì Trần Phong Nhiên dịch dung, bộ dáng sẽ cùng Lữ Đông giả mạo kia.
Vẻ mặt Lữ Bất Phàm hoài nghi:
- Hơn nữa, cháu có thể khẳng định, Trần Phong Nhiên không phải Lữ Đông giả kia. Trần Phong Nhiên, hiện tại thật sự là quá gầy, dùng cốt gầy lởm chởm để hình dung cũng không đủ.
- Lữ Đông giả kia dáng người thoạt nhìn tuy rất bình thường, nhưng không có gầy như vậy.
Lữ Bất Phàm một mực đều nhớ lại bộ dáng hai Lữ Đông, lẫn nhau đối lập.
Lữ Bất Phàm có thể trăm phần trăm khẳng định, hai Lữ Đông tuyệt đối không phải là cùng một người.
- Nếu như Trần Phong Nhiên nói là sự thật, như vậy, Lữ Đông giả kia, cùng Trần Thanh Đế khẳng định có quan hệ. Hoặc là...
Truyện khác cùng thể loại
132 chương
588 chương
54 chương
41 chương
168 chương