Cực Phẩm Tu Chân Tà Thiếu
Chương 210 : Tới quân khu đại viện
Một gã quân nhân chính khí nghiêm nghị khác, rốt cục nhịn không được cười ha hả.
Hai chiến hữu còn trẻ này, thật sự là quá khôi hài rồi, ngay cả loại thân thích này cũng có thể nói thật tình như thế.
- Ha ha. . .
Có một cái dẫn đầu, những người khác đều bị kéo theo, cười như điên.
Càng làm cho mọi người ôm bụng cười to chính là, hai gã lính mới kia đều vẻ mặt khó hiểu, lộ ra vẻ rất vô tội.
Hình như là đang nói: chẳng lẽ chúng ta nói sai rồi? Tại sao các ngươi cười? Không phải Trần đại thiếu nói, thân thích của Lâm đại tiểu thư tới rồi sao?
Ách? Ách? Ách. . .
Hai lính mới này càng là như thế, mọi người cười càng thêm lớn, có người ngay cả nước mắt cũng chảy ra.
Mà Liễu Nhất Thôn cùng Lý Vưu, đều ngay ngắn hướng Trần Thanh Đế nhếch lên ngón tay cái, vô cùng bội phục.
Đương nhiên, hai người bọn họ đều không có cười, lộ ra rất trấn định, rất lợi hại.
Với tư cách thành viên Huyết Nhận, đều có đủ năng lực nén nhịn cần thiết.
Bất quá, xem bọn hắn diện mục biểu lộ, bề ngoài giống như nhẫn vô cùng vất vả.
Không thấy được hai người bọn hắn, đều nghẹn đỏ lên hay sao.
Lâm Tĩnh Nhu vừa đi vào xe, cửa xe còn không có đóng, nghe được đám quân nhân nghị luận, cùng với mọi người cuồng tiếu, mặt ngọc của nàng càng đỏ hơn, đối với Trần Thanh Đế càng thêm thống hận.
- Trần Thanh Đế, Trần Thanh Đế, ngươi lại làm ta xấu mặt, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, nhất định.
Lâm Tĩnh Nhu cắn răng mở miệng, hung hăng đóng cửa xe lại, không ngừng đấm vào ghế dựa phía sau, để phát tiết phẫn nộ trong lòng mình.
- Đại ca, chị Tĩnh Nhu đi rồi, không có ai đi chơi với em nữa, em với anh cùng đi gặp cha.
Nhìn thấy Lâm Tĩnh Nhu ly khai, Trần Hương Hương mở miệng nói.
- Cũng tốt.
Lần này, Trần Thanh Đế không hề nghĩ ngợi đáp ứng.
Có Lâm Tĩnh Nhu ở đây, Lữ gia không dám làm cái gì với Trần Hương Hương. Bất quá, hiện tại Lâm Tĩnh Nhu đi rồi, ai cũng không dám cam đoan Lữ gia có thể giở trò quỷ hay không.
Lữ gia cùng Trần gia đã làm thành như vậy, cũng không quan tâm lại cương một ít.
Tùy ý nó cương, còn có thể cương đi nơi nào?
Giết một cái cũng là giết, giết hai cái cũng là như vậy.
Trần Thanh Đế biết rõ, Quân Thần Trần Chấn Hoa cũng nghĩ đến chuyện này, cho nên mới để cho Liễu Nhất Thôn cùng Lý Vưu đưa hắn về quân khu đại viện.
Chính là để phòng ngừa Lữ gia hại Trần đại thiếu.
- Liễu Nhất Thôn, Lý Vưu, Quân Thần bảo các ngươi theo ta về quân khu đại viện.
Đi ra cửa, Trần Thanh Đế lớn tiếng nói:
- Các ngươi theo ta.
Rất hiển nhiên, Trần Thanh Đế vẫn là giả bộ như không biết Liễu Nhất Thôn cùng Lý Vưu.
- Vâng, Trần đại thiếu!
Lúc này, Lý Vưu cùng Liễu Nhất Thôn nghẹn đỏ bừng mặt chấn động toàn thân, khôi phục bình thường, từ chỗ tối đi ra.
Quân nhân khác cũng đều trong nháy mắt này đình chỉ cười to, mỗi người biểu lộ nghiêm túc, trong ánh mắt nhìn về phía Lý Vưu cùng Liễu Nhất Thôn, đều tràn đầy hâm mộ.
Lý Vưu cùng Liễu Nhất Thôn là thành viên Huyết Nhận a, mục tiêu quân nhân khác phấn đấu, không phải là vì tiến vào Huyết Nhận sao?
Vô luận ngươi ưu tú cỡ nào, lợi hại cỡ nào, đỉnh tiêm cỡ nào, không tiến vào được Huyết Nhận, ngươi thủy chung đều là một binh lính bình thường.
Với tư cách một gã quân nhân, vô luận điều kiện của hắn chênh lệch bao nhiêu, kế cuối cỡ nào, nhưng bọn hắn đều có cùng một mơ ước, cái kia chính là hi vọng có một ngày, mình có thể tiến vào Huyết Nhận.
Vì tiến vào Huyết Nhận, mỗi một giây bọn hắn cũng không dám thư giãn, thời khắc liều mạng, không ngừng tăng lên chính mình, cố gắng dựa sát vào Huyết Nhận!
Ở trong quân, có một câu nói như vậy: binh không muốn tiến vào Huyết Nhận, vĩnh viễn không phải hảo binh, không phải hợp cách binh!
Do đó có thể thấy được, Huyết Nhận là một tồn tại cường đại bao nhiêu.
Huyết Nhận, đây chính là kiêu ngạo của Quân Thần, Trần Chấn Hoa.
Quân Thần a.
Xã hội hiện tại, chỉ có Trần Chấn Hoa được thừa nhận là Quân Thần.
- Cúi chào!
Nhìn xem Trần Thanh Đế cùng Trần Hương Hương lên xe, tất cả mọi người đều ngay ngắn cúi chào, trên mặt tràn đầy cung kính.
Đương nhiên, đối tượng bọn hắn kính trọng không phải hoàn khố Trần Thanh Đế, mà là Liễu Nhất Thôn cùng Lý Vưu.
- Liễu Nhất Thôn, Lý Vưu, lực ảnh hưởng của các ngươi rất lớn a.
Trần Thanh Đế thản nhiên nói. Hắn đương nhiên minh bạch, những quân nhân kia kính trọng là ai.
- Hắc hắc, cho Trần đại thiếu ngươi chê cười rồi.
Lý Vưu đang lái xe, cười hắc hắc, vẻ mặt kiêu ngạo. Hắn vì mình thân là một thành viên Huyết Nhận, mà cảm thấy kiêu ngạo tự hào.
Bất luận là một thành viên nào trong Huyết Nhận, cho dù là người làm bếp, cũng là tinh anh bên trong tinh anh.
- Xem ngươi đắc chí kia, ít nói nhảm đi, tập trung tinh lực lái xe.
Liễu Nhất Thôn ngồi ở ghế phụ trừng mắt nhìn Lý Vưu, lập tức quay đầu nhìn về phía Trần Thanh Đế, trên mặt chất đầy dáng tươi cười:
- Trần đại thiếu, lúc nào có rảnh dạy cho chúng ta mấy chiêu a?
- Có cơ hội ta sẽ dạy.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, thản nhiên nói.
- Ngao rống. . .
Lý Vưu đột nhiên phát ra một tiếng hưng phấn gầm rú, bọn hắn trông mong ngày hôm nay, đã rất lâu rồi.
- Con mẹ nó, lão tử nói ngươi không nghe thấy sao? Bảo ngươi hảo hảo lái xe, ngươi gọi cái rắm?
Liễu Nhất Thôn vỗ trên đầu Lý Vưu một cái, lập tức, chính mình lại cười như điên:
- Oa ha ha. . . Trần đại thiếu, chúng ta chờ đợi ngày này đã rất lâu rồi.
- Liễu Nhất Thôn, ngươi đừng cho mình là đội trưởng, có thể hưng phấn, mà không cho lão tử cười.
Truyện khác cùng thể loại
132 chương
588 chương
54 chương
41 chương
168 chương