Cực Phẩm Tu Chân Tà Thiếu

Chương 21 : Ngươi... Ngươi không có ý định cứu ta? (2)

Viên Cầu tim như bị đao cắt, ngay cả tâm tự sát cũng có: - Cái kia... Đây chính là nhà máy trang phục trọng yếu nhất của ta a. - Nhà máy trang phục? Lông mày Trần Thanh Đế nhíu lại, hữu khí vô lực nói: - Nhà máy của ngươi thua thì thua đi, cũng không có gì lớn. Ân, ngươi cũng đừng chuộc trở lại, cứ để cho người Lữ gia kinh doanh, để cho người Lữ gia lỗ vốn đi thôi. Dù sao, nhà máy kia của ngươi cũng không đáng tiền, bán đất cũng chỉ là giá trị ba bốn ức mà thôi, không có việc gì, Viên gia các ngươi gia lớn nghiệp đại, chút tiền ấy không đáng nhắc tới. Viên Cầu thằng này, bởi vì quá mập, mặc quần áo cũng cần đính chế mới được. Thằng này ngại phiền toái, cũng rất có phách lực, trực tiếp đập phá mấy ức, tự mình mở một nhà máy trang phục. Lúc ấy lão đầu tử của Viên Cầu, cho rằng thằng này lãng tử hồi đầu, muốn làm chút chuyện đứng đắn, mở nhà máy phục trang vậy thì nhà máy phục trang a, nam nữ già trẻ Viên gia, không một ai không giơ hai tay ủng hộ. Viên lão gia tử cùng lão tử của Viên Cầu cũng là tới dỗ dành cháu của mình, nhi tử đi chính đạo rồi, cho dù lỗ vốn bọn hắn cũng cao hứng a. Ai có thể ngờ tới, mục đích Viên Cầu mở nhà máy phục trang, chỉ là vì sau này mình mặc quần áo thuận tiện, chơi nổi lên tự cấp tự túc. Chỉ làm cho mình mặc, cho tới bây giờ sẽ không nghĩ tới sản xuất bán. Bỏ ra mấy triệu, làm một nhà máy lớn như vậy, chỉ vì phục vụ một người. Viên Cầu coi như là thiên cổ đệ nhất nhân, quả thực là không ai sánh bằng. Chỉ sợ toàn bộ ăn chơi thiếu gia trên thế giới đều phải cúng bái Viên đại thiếu gia. Đối với điểm này của Viên đại thiếu, ngay cả Trần đại thiếu cũng theo không kịp, quá ngưu bức rồi. - Ai nói nhà máy kia của ta một mực lỗ vốn? Viên đại thiếu lập tức không phục, ngạo nghễ nói: - Trước kia ta không muốn làm sinh ý, không có nghĩa là ta sẽ không buôn bán. Hôm nay nhà máy của ta, mỗi tháng lợi nhuận đến hơn 100 vạn, mà này chỉ là vừa cất bước. - Bản đại thiếu một mực thao quang mịt mờ, đoạn thời gian trước không có quan tâm, lúc này ta vừa lộ ra chút thiên phú mua bán, lại để cho toàn gia tộc khiếp sợ, lão tử cùng lão gia tử, cái cằm đều trực tiếp nện trên mặt đất, hừ hừ. Viên đại thiếu hừ nhẹ hai tiếng, rất là kiêu ngạo nói: - Trần đại thiếu, ngươi cũng không phải không biết, ca ca ta chính là vì buôn bán mà sinh, chỉ là lúc trước chẳng muốn làm mà thôi. - Đúng, đúng, ngươi lợi hại, ngươi ngưu bức, vậy ngươi đã thua luôn nhà máy rồi sao? Trần Thanh Đế đang tiếp thụ trong trí nhớ, Viên Cầu ở phương diện buôn bán thật đúng là không đơn giản, bất quá, dĩ vãng làm chỉ là một ít sự tình trộm đạo, lên không được mặt bàn mà thôi. - Xin hỏi, Viên đại thiếu, nhà máy của ngươi lại thế chấp bao nhiêu? Trần Thanh Đế thở dài một tiếng. - Thế chấp 1000 vạn... Viên Cầu bi phẫn nói: - Hắn con mẹ nó, chưa nói tới nhà máy, chỉ là diện tích bất động sản, giá trị cũng trên bốn trăm triệu, mẹ hắn, vậy mà chỉ cấp lão tử 1000 vạn... - Ngươi mắng chửi người ta làm gì? Có lẽ ngươi nên cảm tạ người ta, cũng may chỉ cho ngươi thế chấp 1000 vạn, nếu cho ngươi mấy ức, ngươi sẽ càng thảm. Không cần nghĩ, Trần Thanh Đế cũng biết, thằng này lại thua rồi. - Ồ? Trần đại thiếu, ngươi nói hình như rất có đạo lý a. Viên Cầu rất là đồng ý nhẹ gật đầu. - Ít nói nhảm đi. Trần Thanh Đế liếc mắt, nhún vai nói ra: - Đã thành, sự tình ta đã biết, ngươi trở về lấy tiền chuộc trở lại là được, một hai ngàn vạn mà thôi, đối với ngươi cũng không tính là nhiều. - Gì cơ? Viên Cầu vốn là sững sờ, làm lâu như vậy, cuối cùng lại cho mình về nhà, Viên Cầu lập tức nóng nảy, liền nói: - Trần đại thiếu, ngươi... ngươi không có ý định cứu ta? Ngươi không thể như vậy a, ngươi nhất định phải cứu ta, ngươi không cứu ta, ta nhất định phải chết, thân huynh đệ của ta oa... - Cứu ngươi? Ngươi bảo ta cứu ngươi như thế nào? Ngươi bảo ta đến đâu kiếm nhiều tiền như vậy? Trần Thanh Đế dứt khoát cự tuyệt, nói đùa gì vậy, đừng nói không có nhiều tiền như vậy, coi như là có, Trần đại thiếu cũng sẽ không lấy ra. Tu luyện, mua sắm đại lượng thảo dược, cái kia cũng phải cần rất nhiều tiền. Hiện tại Trần Thanh Đế cũng chỉ còn lại chừng ba trăm vạn, căn bản là không đủ dùng, hắn còn vì về sau mua sắm thảo dược mà phát sầu đây này. - Tiền? Ngươi không cần tiền. Viên Cầu nghe xong Trần Thanh Đế nói không có tiền, lập tức tăng tinh thần: - Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát nói, nói Xe Thần ngươi đã rất lâu không có lộ diện, chỉ cần ngươi lộ diện, tất cả số tiền ta thua cùng vật thế chấp, đều có thể trả lại cho ta. - Xe Thần? Ta là Xe Thần? Trần Thanh Đế lập tức liếc mắt, mẹ nó, tên khốn kia cùng người khác đua xe, cho tới bây giờ đều là có thua không thắng, có Xe Thần như vậy sao? - Ai biết Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát chạm dây thần kinh gì, vậy mà nói ngươi là Xe Thần... A. Viên Cầu kêu một tiếng, liên tục đổi giọng nói : - Đúng vậy, ngươi là Xe Thần, không gì làm không được, siêu cấp Xe Thần chỉ có thua không thể thắng. Kháo... Lão tử đang nói cái gì a. - Ngươi nói là lời nói thật. Trần Thanh Đế cười khổ không thôi, nhún vai nói ra: - Nói đi, nếu như ta đi, còn có điều kiện khác gì nữa?