Cực Phẩm Tu Chân Tà Thiếu
Chương 154 : Vô sỉ
Lao ra khỏi sơn thôn, Trần Thanh Đế không tiếc tiêu hao linh khí, tăng kỹ năng lái xe của mình. Dù vậy, Trần đại thiếu vẫn là cảm giác quá chậm.
...
Giang Sơn ngự viên, trong biệt thự Trần Thanh Đế, Trần Phong Nhiên thình lình xuất hiện.
- Một đám phế vật.
Trong sân biệt thự, Trần Phong Nhiên sắc mặt trắng bệch, gầy trơ cả xương, chém giết một tên thủ vệ cuối cùng, trên mặt tràn đầy dáng tươi cười khinh thường âm trầm.
- Đúng vậy, Viên Cầu, Lâm Tĩnh Nhu, Trần Hương Hương, các ngươi vậy mà đều có mặt. Trần Thanh Đế đâu? Hắn như thế nào không có ở đây?
Đi vào biệt thự, Trần Phong Nhiên cười hắc hắc, ánh mắt đã rơi vào trên người Lâm Tĩnh Nhu, liếm liếm bờ môi tái nhợt:
- Chị Tĩnh Nhu, chị vẫn là xử nữ, không tệ, khặc khặc...
- Trần Phong Nhiên, ngươi... ngươi như thế nào biến thành như vậy?
Viên Cầu trong lúc nhất thời, suýt nữa không nhận ra Trần Phong Nhiên, hoảng sợ nói:
- Ngươi đây là đang làm cái gì?
Bọn người Viên Cầu chỉ thấy có một người xông tới, còn không biết là chuyện gì xảy ra, người nọ đã đại khai sát giới, diệt sát tất cả thủ vệ rồi. Đợi cho bọn hắn nhìn thấy Trần Phong Nhiên gầy xơ xác, sắc mặt trắng bệch, vô cùng âm trầm, tất cả đều chấn kinh rồi.
Lúc này mới vài ngày không gặp, Trần Phong Nhiên làm sao lại biến thành như vậy? Còn giết thủ vệ nhà mình? Thủ đoạn như thế nào lại tàn nhẫn như vậy?
- Ta như thế nào sẽ biến thành như vậy? Cái này còn không phải hảo huynh đệ của ngươi, Trần Thanh Đế một tay tạo thành hay sao?
Trần Phong Nhiên u ám nở nụ cười, lành lạnh nói:
- Nếu như không phải phế vật Trần Thanh Đế kia, đánh gãy cánh tay của ta, các bệnh viện trên thế giới đều bó tay, phải cắt bỏ mới có thể giữ được tánh mạng, ta sẽ biến thành như vậy sao?
- Khặc khặc... phế vật Trần Thanh Đế kia không có mặt, ta trước hảo hảo tra tấn bằng hữu tốt nhất của hắn. Ta muốn cho ngươi hối hận vì nhận thức Trần Thanh Đế, hối hận vì làm bạn của Trần Thanh Đế.
Thân thể Trần Phong Nhiên khẽ động, một phát bắt được Viên Cầu, có chút dùng sức, thân hình Viên đại thiếu trực tiếp bị Trần Phong Nhiên giơ lên.
Oanh!
Một tiếng vang thật lớn, Viên đại thiếu bị hung hăng vứt trên mặt đất, mặt đất đá cẩm thạch, bị Viên Cầu ném ra một cái hố to.
- Phốc!
Viên Cầu bị Trần Phong Nhiên đánh ngã trên mặt đất, cảm thấy yết hầu ngòn ngọt, một ngụm máu tươi xì ra.
Có lẽ là bởi vì, Viên đại thiếu quá béo, ngoại trừ cảm giác thịt rất đau, phun một ngụm máu ra, xương cốt trên người lại không có gãy một cái.
- Trần Phong Nhiên, ngươi thật quá đáng.
Lâm Tĩnh Nhu nhanh lên trước, cố sức vịn Viên đại thiếu, gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Phong Nhiên, nói ra:
- Ngươi luôn mồm nói, là Trần Thanh Đế hại ngươi biến thành như vậy, nhưng ngươi có nghĩ qua, vì cái gì Trần Thanh Đế đánh gãy cánh tay của ngươi hay không?
- Những năm này, ngươi nghĩ mọi cách hãm hại Trần Thanh Đế, càng là tìm người cưỡng hiếp em gái của mình, để hãm hại Trần Thanh Đế, ngươi không nghĩ rằng, ngươi làm vô cùng quá phận sao?
Lâm Tĩnh Nhu lạnh giọng nói ra:
- Ngươi đối với Trần Thanh Đế làm nhiều như vậy, nhưng bây giờ còn trách Trần Thanh Đế, ngươi có phải là nam nhân hay không?
- Ta có phải là nam nhân hay không?
Sắc mặt Trần Phong Nhiên dữ tợn, âm trầm khủng bố nở nụ cười, nhìn chằm chằm vào Lâm Tĩnh Nhu, liếm liếm bờ môi, nói ra:
- Ta có phải là nam nhân hay không, cô rất nhanh sẽ biết, ta nhất định sẽ làm cho cô thoải mái tới cực điểm.
- Ngươi... vô sỉ!
Lâm Tĩnh Nhu toàn thân run lên, nhịn không được lui về phía sau một bước.
- Vô sỉ? Ha ha, cái này không gọi là vô sỉ. Phế vật Trần Thanh Đế kia, cũng có thể xứng với cô sao? Chỉ có Trần Phong Nhiên ta, mới có tư cách làm nam nhân của cô.
Ánh mắt Trần Phong Nhiên quét qua, rơi trên mặt trắng bệch của Trần Hương Hương:
- Ngươi có biết, lúc trước ta tìm người cưỡng gian ngươi, giá họa cho Trần Thanh Đế, vì cái gì còn phải báo cho Lâm Tĩnh Nhu tới cứu ngươi hay không?
- Nếu như Lâm Tĩnh Nhu không có xuất hiện, ngươi thật sự bị cưỡng gian rồi. Ha ha, dùng ba sủng ái đối với ngươi, tất nhiên sẽ không bỏ qua cho Trần Thanh Đế, nhưng mà, ta lại không có làm như vậy. Khặc khặc...
Trần Phong Nhiên âm trầm, tràn đầy khinh thường, nói ra:
- Bởi vì, bọn hắn đều không có tư cách, càng thêm không xứng đạt được thân thể của ngươi. Chỉ có ta, chỉ có ta mới có thể đạt được thân thể của ngươi.
- Ngươi...
Trần Hương Hương toàn thân run lên, sắc mặt lập tức trở nên tuyết trắng, cảm thấy đầu ông ông, suýt nữa té xỉu.
Ngay từ đầu, Viên Cầu, Trần Hương Hương cùng với Lâm Tĩnh Nhu, đều cho rằng Trần Phong Nhiên còn có chút lương tâm, chỉ là vì muốn hãm hại Trần Thanh Đế, mà không muốn tổn thương Trần Hương Hương.
Nhưng mà... hôm nay Trần Phong Nhiên lại có thể nói ra lời như vậy, vậy mà nói ra, chỉ có hắn mới có tư cách đạt được thân thể Trần Hương Hương.
Trần Hương Hương, đây chính là em gái cùng cha khác mẹ của Trần Phong Nhiên a.
Cầm thú, đây quả thực là không bằng cầm thú, làm cho người phỉ nhổ.
- Trần Phong Nhiên, ngươi thật sự là một súc sinh, thậm chí ngay cả em gái của mình ngươi cũng mơ tưởng... súc sinh...
Lâm Tĩnh Nhu một tay nâng Trần Hương Hương, chỉ vào Trần Phong Nhiên quát.
- Con mẹ nó, nói hắn là súc sinh, cái kia cũng là đang vũ nhục súc sinh, hắn quả thực là không bằng cầm thú. Cặn bã, không, hắn căn bản cũng không phải là người.
Viên Cầu duỗi tay gạt đi máu tươi khóe miệng, dùng thân hình mập mạp, ngăn Lâm Tĩnh Nhu cùng Trần Hương Hương ở phía sau.
- Súc sinh? Ta như thế nào thành súc sinh rồi hả? Nam nhân ưa thích nữ nhân, cái kia chính là súc sinh sao?
Trần Phong Nhiên cười hắc hắc không ngừng, cực kỳ âm trầm.
- Trần Phong Nhiên, ngươi cái này còn không phải súc sinh? Ngươi mẹ nó còn dám so sánh với súc sinh sao?
Viên Cầu chửi ầm lên:
- Trần Hương Hương là em gái của ngươi, ngươi lại muốn cưỡng gian em gái của mình, ngươi không phải súc sinh thì là cái gì?
- Em gái?
Trần Phong Nhiên nhìn trời cười to, tràn đầy khinh thường nói:
- Viên Cầu, ngươi cái ngốc bức này biết rõ cái gì chứ? Trần Hương Hương căn bản cũng không phải là em gái của ta. Nếu như nàng là em gái ta, lúc trước Lâm Tĩnh Nhu sẽ không xuất hiện rồi.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
1 chương
46 chương
71 chương
82 chương
95 chương