Cực Phẩm Tu Chân Tà Thiếu
Chương 109 : Lương tâm bộc phát
Viên đại thiếu ở trong bệnh viện mắng to, khiến cho mọi người ghé mắt, bất quá, khi mọi người nhìn thấy bộ dáng người kia, đều giống như cái gì cũng không có trông thấy.
- Đều cút ngay cho tao, xem cái rắm.
Tâm tình Viên Cầu rất không thoải mái, lúc này giống như chó dại, gặp ai cũng nhịn không được muốn cắn một ngụm. Ngay từ đầu còn có người không phục, bất quá, sau khi biết được thân phận của Viên Cầu, tất cả đều câm miệng.
Khục khục... thiếu chút nữa bị dọa đái trong quần.
- Ách? Như thế nào còn có một cuộc gọi nhỡ? Hình như là điện thoại công cộng. Dựa vào, không phải là Trần đại thiếu đột nhiên lương tâm bộc phát, gọi điện thoại cho ca ca ta chứ?
Viên Cầu toàn thân rung mạnh, rất nhanh bấm nút gọi lại, trong nội tâm không ngừng cầu nguyện:
- Trần đại thiếu, nhất định phải là ngươi, ngươi đừng có rời đi a. Ca ca ta đang tìm ngươi khắp nơi, mẹ vợ tương lai của ngươi sắp treo rồi.
- Ân?
Trần Thanh Đế vừa rời khỏi quầy điện thoại không có vài bước, đột nhiên nghe được điện thoại vang lên, thầm nghĩ trong lòng:
- Chẳng lẽ là Viên Cầu gọi lại?
- Oa kháo móa!
Đầu điện thoại bên kia, Viên đại thiếu xác nhận là Trần Thanh Đế, trực tiếp kêu to lên:
- Con mẹ ngươi, Trần đại thiếu, ca ca ta cơ hồ điều động tất cả lực lượng tìm ngươi, ngươi đã chạy đi đâu? Ngươi có biết hay không, ca ca ta tìm ngươi rất vất vả.
- Có chuyện gì?
Trần Thanh Đế nhíu mày, hắn biết rõ, nếu như không phải cái gì việc gấp, Viên Cầu chắc chắn sẽ không gấp gáp như vậy.
- Con mẹ nó, ngươi còn không biết xấu hổ hỏi ta là có chuyện gì? Mịa, Trần đại thiếu, không nên chơi người như vậy chứ.
Viên Cầu rốt cục có thể hung hăng phát tiết:
- Ngươi có biết hay không, nữ nhân của ngươi, chính là Hoàng Dĩnh kia, thiếu chút nữa bị cẩu tạp chủng Trương Kính Mạt chà đạp rồi không hả? Dĩ vãng đều là ngươi cho người khác đội nón xanh, ngươi thiếu chút nữa bị người khác đeo nón xanh rồi ha ha.
- Còn nữa, tình huống mẹ vợ tương lai của ngươi cũng không hay, bác sĩ nói, tối đa chỉ có thể sống ba ngày. Mà nữ nhân của ngươi, cũng hôn mê bất tỉnh. Mẹ nó, ngươi nói xem ta có chuyện gì hay không?
- Ngươi ở nơi nào? Tranh thủ thời gian trở lại, ta sắp gánh không được rồi. Đúng rồi, ta nghe Hương Hương nói, y thuật của ngươi rất ngưu bức, tranh thủ thời gian sang đây xem xem, mịa, mịa...
Ở trong bệnh viện, Viên Cầu lớn tiếng gầm hét lên.
- Còn ba ngày?
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, nói ra:
- Ân, ta xử lý sự tình trong tay thoáng một phát, sẽ tận lực trong đêm nay đi qua.
- Tùy ngươi, dù sao là mẹ vợ tương lai của ngươi, cũng không phải của ta.
Viên Cầu nghe được Trần đại thiếu nói đêm nay sẽ về, cũng không nói thêm lời:
- Đúng rồi, tiểu tạp chủng Trương Kính Mạt kia ngươi định xử trí như thế nào? Hiện tại hắn đã ở bệnh viện.
Rất hiển nhiên, Trương Kính Mạt ở trong tay Viên đại thiếu, chỉ có thể chịu tội.
- Đợi sau khi ta trở về sẽ xử lý.
Trong hai tròng mắt của Trần Thanh Đế, hiện lên một đạo sát cơ nồng đậm.
Trần đại thiếu, là thống hận loại chuyện cường gian này nhất.
Cùng lúc đó, ở trong biệt thự vùng ngoại ô, Trung Đảo Bắc Can đang uống rượu ngon, tâm tình rất không tồi. Hắn biết rõ, chỉ cần giết được bảo tiêu của Trần Thanh Đế, muốn lộng chết Trần Thanh Đế, còn không giống như đùa sao.
Mà đúng lúc này, Trung Đảo Bắc Can lại nhận được điện thoại của Lữ Hậu Tích.
- Trung Đảo tiên sinh, có một người nào tên là Lữ Đông ở chỗ ngươi không?
Điện thoại vừa mới chuyển được, Lữ Hậu Tích liền đi thẳng vào vấn đề, nói thẳng.
- Ha ha, Lữ Hậu Tích tiên sinh, ta thật sự là phải cám ơn ngươi.
Trung Đảo Bắc Can đem rượu trong tay uống một hơi cạn sạch, nói ra:
- Lữ Đông tiên sinh không chỉ có thực lực cường hãn, còn có thể vẽ bùa, tuyệt đối là nhân tài hiếm có trong Lữ gia các ngươi. Lữ Đông tiên sinh ưu tú, để cho ta cũng nhịn không được muốn kéo hắn đến trận doanh chúng ta.
- Hiện tại Lữ Đông có ở bên cạnh ngươi hay không?
Lữ Hậu Tích trầm ngâm một tiếng, sắc mặt khó coi không thôi nói.
- Không có.
Trung Đảo Bắc Can lắc đầu, cao hứng nói:
- Lữ Đông tiên sinh cùng Thập Nhất đi ra biệt thự, đi giết bảo tiêu của Trần Thanh Đế.
Lần trước sở dĩ hành động thất bại, cũng là bởi vì Trần Thanh Đế có một bảo tiêu cường hãn. Đợi đến lúc giết chết bảo tiêu của Trần Thanh Đế, Trần Thanh Đế hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
- Đi giết bảo tiêu của Trần Thanh Đế?
Lữ Hậu Tích hít sâu một hơi, nói ra:
- Trung Đảo tiên sinh, mau chóng liên hệ người của ngươi, cho người của ngươi trở lại, đây là một cái âm mưu.
- Âm mưu?
Vẻ mặt Trung Đảo Bắc Can nghi ngờ hỏi:
- Cái gì âm mưu? Lữ Đông tiên sinh nói, hắn và Thập Nhất liên thủ có thể giết chết bảo tiêu của Trần Thanh Đế, tại sao lại biến thành âm mưu?
- Lữ Đông đã chết, ở một ngày trước đã bị giết, chúng ta ở một phút đồng hồ trước, phát hiện thi thể của Lữ Đông.
Lữ Hậu Tích ngưng trọng nói:
- Ngươi nhìn thấy Lữ Đông kia, là giả mạo. Về phần cụ thể là tình huống như thế nào, ngươi tốt nhất đến hỏi Tỉnh Thượng Tàn Câu thoáng một phát.
Lữ Hậu Tích đối với cái này rất phẫn nộ, trong nội tâm không ngừng mắng to Trung Đảo Bắc Can ngu xuẩn. Con mẹ nó, các ngươi ngu cũng vừa thôi, làm hại lão tử bị Phàm thiếu gia mắng.
Con mẹ nó, lão tử làm sao lại chọc vào những kẻ ngu xuẩn này a.
- Giả mạo? Lữ Đông đã chết? Phát hiện thi thể? Tại sao có thể như vậy?
Toàn thân Trung Đảo Bắc Can lập tức run lên, biết rõ mình đang gặp nguy hiểm.
Sau khi cúp điện thoại, Trung Đảo Bắc Can rất nhanh vọt vào phòng của Tỉnh Thượng Tàn Câu, sắc mặt vô cùng âm trầm nói:
- Tỉnh Thượng Quân, đến cùng là chuyện gì xảy ra?
- Cái gì chuyện gì xảy ra?
Trong lòng Tỉnh Thượng Tàn Câu run lên, trên mặt lại tràn đầy nghi hoặc, giống như là không biết sự tình gì.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
1 chương
46 chương
71 chương
82 chương
95 chương