Cực Phẩm Thiên Vương
Chương 259
Sáng sớm, ánh nắng sáng rỡ chiếu xuống, xuyên thấu qua khe hở bức màn chiếu vào trong phòng ngủ, làm căn phòng vốn đang tối đen lại có thêm một tia ánh sáng.
Trong phòng ngủ, Trần Phàm giống như xác ướp nằm trên chiếc giường lớn in hình hoạt họa, ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Trong lòng hắn, Tô San giống như con mèo nhỏ cuộn tròn, một chân cực kỳ không thành thật đè lên Trần Phàm, bàn tay nhỏ bé trắng noãn khấu lên cơ ngực cứng rắn như gạch đồng của Trần Phàm, khóe miệng tràn ngập ý cười hạnh phúc, diễn cảm thích ý tới cực điểm, cảm giác kia giống như đang nói: xúc cảm không tệ.
Nương theo ánh sáng mỏng manh, mơ hồ có thể nhìn thấy lúc này Tô San đã không còn trùm khăn tắm như tối hôm qua, chiếc khăn tắm màu trắng chẳng biết từ lúc nào đã chảy xuống trên người nàng.
Vào lúc này cả người nàng trống trơn, hai nụ hoa trước ngực hoàn toàn bại lộ ra ngoài, nhất là trên hai nụ hoa bởi nguyên nhân chưa từng bị người khai thác qua, sáng rực màu hồng chỉ của thiếu nữ mới có.
- Ân...
Trong lúc ngủ mơ, Tô San có lẽ cảm thấy không thoải mái, điều chỉnh tư thế một chút, thân mình cọ về phía trước một chút, một chân trực tiếp đặt lên ngay khẩu súng phun nước dựng đứng cả đêm của Trần Phàm.
Động tác thật nhỏ này của Tô San cũng làm cho Trần Phàm khổ không thể tả.
Tối hôm qua, hắn nhất thời hứng khởi, ôm Tô San, kết quả làm cho bờ mông mê người của Tô San đặt lên trên cây thương của hắn, hơn nữa đúng ngay bộ phận chiến hào...
Một khắc này, hai người đều giống như bị điện giật, cả người run rẩy, Tô San bởi vì cảm giác kích thích phát ra một tiếng rên hừ hừ.
Theo một khắc đó bắt đầu, cây súng nước của Trần Phàm thủy chung đều bị vây trong trạng thái sẵn sàng lên đạn, tùy thời đều có thể phóng viên đạn ra ngoài.
Nhưng...bởi vì không muốn lưu lại bóng ma cho Tô San, Trần Phàm thông qua lực khống chế khủng bố, ngăn chặn dục vọng trong nội tâm, chủ động đánh vỡ trầm mặc, thay đổi không khí quỷ dị, chuyển biến lực chú ý.
Tối hôm qua, là lần đầu tiên hai người cùng giường chung gối, nhưng không làm gì, mà chỉ ôm nhau nằm chung một chỗ nói chuyện phiếm.
Nội dung nói chuyện phiếm rất nhiều, từ ban đầu Tô San đào móc cuộc sống của Trần Phàm trong tổ chức Long Nha, càng về sau hai người bàn về lễ nghi, bàn về vật phẩm giá trị xa xỉ...
Mấy ngày hôm trước Tô San vì chuẩn bị sinh nhật cho Trần Phàm hao hết tâm tư, thân thể cùng tâm lý đều rất mệt mỏi, sau thoáng hưng phấn lúc đầu, không bao lâu thì đã ngủ.
Nói chung mỗi ngày Tô San đều quen ngủ trần.
Nội tâm của nàng không thích bị trói buộc, thân thể cũng giống như vậy.
Tối hôm qua bởi vì đang nằm bên người Trần Phàm, lại thêm nói chuyện phiếm cho tới khi ngủ mất. Tô San cũng không cởi bỏ khăn tắm.
Nhưng làm Trần Phàm thiếu chút nữa nổi điên chính là sau mười mấy phút Tô San ngủ thiếp đi, nàng đột nhiên nhắm mắt ngồi dậy, trực tiếp cởi bỏ khăn tắm.
Cứ như vậy sau một đêm, nỗi buồn bực của Trần Phàm liền có thể nghĩ ra.
Dù sao đối với một nam nhân mà nói, không phải bởi vì bên người không có nữ nhân mà tìm một cô gái nào đó để giải quyết, mà là ôm một đại mỹ nhân trong tay, nhưng cái gì cũng không thể làm.
Đối với Trần Phàm mà nói, trong mấy giờ này là mấy giờ hắn trải qua thống khổ nhất trong đời này, cảm giác còn muốn thống khổ hơn việc tham gia mấy trận chiến đấu gian nan, nhất là cây thương dưới thân, xem như bị tội lớn.
Tuy rằng bản thân khó chịu muốn chết, bất quá Trần Phàm sợ đánh thức Tô San, không rời giường đi rèn luyện buối sáng, mà vẫn luôn luôn duy trì tư thế xác ướp.
- Ân...ân...
Ngay khi Trần Phàm bởi vì Tô San đổi tư thế mà khổ không thể tả, Tô San có lẽ cảm giác đùi mình đang đè ép thứ gì đó nên không thoải mái, vì thế nâng đùi lên, mơ mơ màng màng đưa tay đẩy ra.
Ngay sau đó, bàn tay nhỏ bé trắng noãn của Tô San bắt trúng súng bắn nước của Trần Phàm.
Thân thể Trần Phàm chợt cong lên, miệng hơi mở ra, lại chịu đựng không kêu lên.
Mà sau khi Tô San bất trúng súng bắn nước, cũng không biết vì cái gì vẫn không chịu buông tay.
Đúng vậy, nàng giống như bất được bảo bối âu yếm, không buông tay, mà đem thân thể vặn vẹo thối lui ra sau, không cho thân thể tiếp xúc với bảo bối âu yếm...
Tuy rằng lực khống chế của Trần Phàm rất mạnh, nhưng cũng không phải thần, cũng không phải Liễu Hạ Huệ, lại càng không có vấn đề gì về phương diện kia, ngược lại hắn là một nam nhân có tinh lực rất vượng, thậm chí còn bị vây trong lứa tuổi cường liệt nhất của nam nhân - căn cứ một cơ sở rất có danh tiếng tại Mỹ điều tra cùng nghiên cứu, nam nhân lúc hai mươi mốt tuổi, tình dục là cường liệt nhất.
Nói tục một chút, đối với một nam nhân mà nói, hai mươi mốt tuổi chỉ thích dùng xxoo thay cơm ăn.
Đối với Trần Phàm mà nói, trong lòng ôm Tô San trần như nhộng, ngửi hương thơm đặc hữu trên người nàng, hắn có thể bảo trì mà không làm chuyện xấu đã thập phần khó được, hiện giờ tiểu huynh đệ của mình lại bị Tô San nắm trong tay, ý vị bành trướng, đây trên cơ bản như muốn lấy mạng già của hắn.
Rơi vào đường cùng, Trần Phàm đành phải rúc bụng, chuyển động thân thể rúc ra sau.
Làm cho Trần Phàm thiếu chút nữa nổi điên chính là hắn bất động còn đỡ, vừa động thì Tô San trào càng chặt hơn, quả thật gắt gao không chịu buông tay.
Giằng co ma sát qua lại, làm Trần Phàm đã vượt tới cực điểm của sự nhẫn nại.
- Hô...
Hít sâu một hơi, Trần Phàm do dự một chút, vẫn vươn tay vỗ nhẹ lên vai Tô San.
- Ân...
Tô San hừ nhẹ một tiếng, đổi tư thế nhưng vẫn ngũ, nhưng vẫn không chịu buông tay.
Trần Phàm tiếp tục vỗ.
- Đừng làm rộn, chán ghét...
Tô San mơ mơ màng màng lắc đầu vài cái, nhưng vẫn không chịu mở mắt.
Trần Phàm thấy thế, thiếu chút nữa tức giận đến ngất đi, sau đó chợt quyết định, đưa bàn tay chụp vào nụ hoa như phấn nộn của Tô San.
Bị Trần Phàm chụp như vậy, Tô San tựa hồ có chút không thích ứng, nhắm mắt lại ậm ừ vài cái.
Vài cái đi qua, Tô San cũng không giãy dụa, nhưng...nàng có lẽ đã thích ứng, lại bất động.
Đúng vậy...
Tô đại tiểu thư của chúng ta lại bất động.
Cảm giác kia giống như đang nói cho Trần Phàm: Ngươi sờ mặc ngươi sờ, bổn tiểu thư không thành vấn đề, cứ ngủ thôi.
Thấy Tô San vẫn còn không phản ứng, Trần Phàm tức giận thiếu chút nữa hộc máu.
- Ngươi giận ngươi cứ giận, trong tay ta nắm tiểu jj.
Tô San cũng không cử động.
Mụ nội nó, ta còn không tin tà.
Theo sau, Trần Phàm cắn răng, nhẹ nhàng nhu lên.
- Ngươi nhu mặc ngươi nhu, ta cũng không quản ưỡn ngực.
Vừa nhu. Tô đại tiểu thư của chúng ta vẫn không hề mở mắt, ngược lại biểu tình trên mặt càng thêm thích ý, lại còn hơi ưỡn ngực lên...
Thấy một màn như vậy, Trần Phàm hoàn toàn hết chỗ nói rồi, theo hắn xem ra, tiếp tục gây sức ép như vậy, Tô San còn chưa bị chỉnh cho tỉnh, nhưng chính hắn đã xong.
Rơi vào đường cùng, Trần Phàm đành phải sử xuất đòn sát thủ - chọc nhột.
Trong trí nhớ của Trần Phàm, Tô San rất sợ bị nhột.
- Ân.
- Đừng làm rộn...
- Cầu xin nha, đừng làm rộn, người ta đang ngủ...
Trần Phàm vừa động thủ, thân hình Tô San thoáng rung động thật nhẹ, trong lúc trốn tránh mơ hồ không rõ đang nói gì.
Theo sau, trong ánh nhìn chăm chú của Trần Phàm, Tô San chậm rãi mở mắt.
Thấy Tô San mở mất. Trần Phàm dừng việc chọc nhột nàng, mà trả thù đưa tay bóp mạnh lên nụ hoa của nàng.
Ngay sau đó, Tô San trợn tròn tròng mắt, ngơ ngác nhìn Trần Phàm.
Trên chiếc giường lớn, đùi phải của Tô San không thành thật đè lên chân Trần Phàm, tay phải gắt gao cầm lấy súng bắn nước của Trần Phàm, mà Trần Phàm cũng không khách khí, tay trái nắm chặt nụ hoa của Tô San.
Hình ảnh giống như vừa dừng lại ở một khắc này, thời gian giống như vừa yên lặng ở giây phút này.
- A...
Hai giây sau, một tiếng thét chói tai bén nhọn vang vọng cả khu nhà ở.
Mười phút sau, Tô San mặc đồ ngủ, tóc tai bù xù vọt xuống phòng khách dưới lầu, đổ ập xuống hỏi han:
- Hỗn đản đạp phân chó, ngày hôm qua rốt cục anh đã làm gì bổn tiểu thư?
- Nên làm đều làm.
Trần Phàm bị tra tấn cả đêm, tự nhiên muốn tìm về một chút tiện nghi.
Nên làm đều làm?
Tô San ngẩn ngơ, sau đó điên cuồng lắc đầu:
- Không đúng, trên mạng nói, lần đầu tiên của con gái sẽ đổ máu, hơn nữa ngày hôm sau sẽ đau, anh gạt người.
- Ai lừa em, anh nói là ngoại trừ một ít bước cuối cùng, nên làm đều làm hết.
Trần Phàm bắt chéo chân.
Nghe Trần Phàm vừa nói như thế. Tô San theo bản năng nhớ lại một màn buổi sáng bị Trần Phàm nắm lấy nụ hoa.
- Anh vô sỉ, thừa dịp người ta ngủ, sờ...làm ra chuyện xấu xa như vậy.
Tô San tức giận đến hai nụ hoa trước ngực chớp lên một trận, vốn muốn nói ba chữ "Sờ người ta", lại cảm thấy quá trắng trợn.
- Xấu xa? Bà cô, cô nắm cây súng nước của tôi cả đêm không buông, có xấu xa không?
Trần Phàm lấy giả làm thật, dù sao Tô San cũng không biết.
Cầm cây súng nước cả đêm không buông?
Trong đầu Tô San theo bản năng dần hiện ra một màn buổi sáng nàng nắm cây súng bắn nước của Trần Phàm, khuôn mặt mê người nhất thời trướng lên đỏ bừng.
- Hỗn đản, em giết anh.
Theo sau, Tô San hét lên một tiếng, tóc tai bù xù múa may đôi tay trắng như phấn hướng Trần Phàm vọt tới.
Ngoài cửa sổ, ánh nắng sáng rỡ xuyên thấu qua kính thủy tinh bắn vào, làm cho người ta một loại cảm giác ấm áp.
Ẩm không chỉ có thân thể, còn có tâm linh.
Cùng lúc đó, bên trong tổng y viện trung đoàn võ cảnh Đông Hải, Hoàng Phủ Hồng Trúc suốt một đêm không ngủ, nguyên bản khuôn mặt bồi dưỡng rất tốt lại có chút trở nên trắng bệch, dưới vành mắt cũng đã phiếm đen, trong vành mắt mơ hồ có thể chứng kiến tơ máu.
Dương Viễn đeo kính gọng vàng vẻ mặt ngung trọng đứng trước người Hoàng Phủ Hồng Trúc, lo âu nói:
- Hoàng Phủ tiểu thư, tuy nói chuyện này thập phần nghiêm trọng, nhưng tin tức phong tỏa đúng lúc, cũng không có truyền ra khiến cho khủng hoảng, chúng ta tiêu phí tinh lực lớn như vậy, không thể một người cũng cứu không được.
Nghe được Dương Viễn nói như thế, đôi mày Hoàng Phủ Hồng Trúc không khỏi nhíu chặt lại.
Từ giữa trưa ngày hôm qua, nàng dùng mạng lưới quan hệ bạch đạo trong tay, cố gắng cứu ra một ít thành viên dòng chính, nhưng dùng thời gian cả ngày, đừng nói là có thể cứu người, ngay bóng dáng cũng không được nhìn thấy.
Hơn nữa...Hoàng Phủ Hồng Trúc được biết, thành viên Hồng Trúc bang kể cả các đại lão, đều bị giam tại một địa điểm bí mật, mà không phải trong bót cảnh sát.
- Nếu như tôi không đoán sai, lão hồ ly Tiết Hồ âm thầm động tay chân.
Hoàng Phủ Hồng Trúc híp mắt thành khe hở.
Dương Viễn cả kinh:
- Tiết Hồ đây là thừa dịp chúng ta bệnh, lấy mạng của chúng ta a.
- Ân, chuyện lần này quá mức đặc thù, chúng ta lung lạc những người đó vốn cũng bởi vì kiêng kỵ, không dám ra mặt, hiện giờ Tiết Hồ âm thầm động tay chân, bọn hắn càng không dám dễ dàng ra mặt nữa.
Hoàng Phủ Hồng Trúc gật đầu.
Dương Viễn cau mày:
- Vậy kế tiếp chúng ta nên làm sao bây giờ?
Hoàng Phủ Hồng Trúc không lập tức trả lời, mà đứng dậy đi tới bên cửa sổ, nhìn ánh nắng sáng rỡ bên ngoài, dùng một loại giọng nói phức tạp đáp:
- Chuyện cho tới bây giờ, chỉ có thể dựa vào hắn xuất thủ.
Truyện khác cùng thể loại
830 chương
36 chương
68 chương
34 chương
8 chương
51 chương
61 chương