Giống như một trên trộm chạy ra khỏi phòng của Trần Phàm, trái tim non nớt của Tô San cũng chậm rãi buông lỏng xuống, đồng thời thoáng quay đầu dùng dư quang nơi khóe mắt nhìn về phía sau, xem Trần Phàm có bám theo hay không?   - Tên ngốc này, như thế nào còn chưa đuổi theo?   Theo dư quang nhìn về phía sau không trông thấy bóng người, cước bộ của Tô San thoáng chậm lại. Nhưng lo lắng bại lộ tâm tư, nên cuối cùng vẫn phải chạy tót vào trong phòng ngủ của mình.   Trong phòng ngủ, tuy rằng Trần Phàm đã hồi phục tinh thần từ trong nỗi kinh ngạc, nhưng diễn cảm vẫn mười phần quỷ dị như cũ, trong đôi con ngươi thậm chí còn xuất hiện một tia tinh quang...   Trên thực tế, những thay đổi của Tô San trong khoảng thời gian này, Trần Phàm đều thu hết vào trong tầm mắt. Hắn biết rõ, Tô San đã động tình với hắn, thậm chí vì hắn còn làm rất nhiều chuyện trước kia không muốn làm.   Nhưng hôm nay...Tô San chủ động hiến thân cho hắn, chuyện này quá mức kinh thiên địa, khiếp quỷ thần, cho nên đã khiến Trần Phàm này sinh ra một tia nghi ngờ. Nghi ngờ rằng, có thể nào Tô San đang chờ hắn dục hóa công tâm, liền nhân cơ hội rút chiếc kéo ở dưới gối ra, xử lý tiểu huynh đệ của hắn hay không?   Mang theo bảy phần nghi hoặc, ba phần hoài nghi, cuối cùng Trần Phàm vẫn đứng dậy, đi sang phòng ngủ của Tô San.   Dưới ánh đèn, hắn chỉ quang lên người một chiếc khăn tắm, thân hình rắn chắc tràn ngập sức đàn hồi hoàn toàn phơi bày ra ở giữa không khí, những vết sẹo trên người có thể nhìn thấy rõ ràng, tuy chằng chịt ngổn ngang nhưng lại không hề xấu xí, mà giống như đang tôn vinh sự kiêu dũng bất phàm của hắn.   Khi Trần Phàm bước vào trong phòng ngủ của Tô San, thì đèn lớn bên trong không có bật, mà ánh đèn ngủ màu tím nhàn nhạt đang tràn ngập khắp căn phòng này. Khiến cho gian phòng tràn đầy chân khí lãng mạng ướt át.   Lúc này trên người Tô San cũng chỉ quàng một chiếc khăn tắm, đang nằm dựa lưng vào thành giường xem phim hoạt hình, hai chân thon dài đan chéo cùng một chỗ, không để cho cảnh xuân lộ ra bên ngoài.   Tuy rằng trong lòng đã làm ra quyết định, nhưng tới lúc bước lên sân khấu thì tâm tình của nàng, lại phi thường khẩn trương, khẩn trương rất nhiều, thì lại cảm thấy có chút hối hận, hối hận vì bản thân mình đã quá mức xúc động.   Nhưng...một lời đã nói ra, liền giống như bát nước hất ra ngoài, sẽ vô pháp thu hồi.   Huống chi, ở sâu trong nội tâm, nàng cũng không kháng cự đem thân thể của mình giao cho Trần Phàm, cái chính là...lần đầu tiên...hơn nữa còn chủ động, khiến cho nàng có chút, không biết phải làm sao.   Ở dưới tâm tình như thế này, nhìn thấy Trần Phàm trên người chỉ quàng một chiếc khăn tắm bước vào trong phòng. Tiểu tâm can của Tô San không khỏi nhảy dựng lên, cảm giác phàng phất như muốn vọt ra khỏi lồng ngực bình thường. Quét mắt liếc nhìn Trần Phàm một cái. Tô San vội vàng thu hồi ánh mắt, hai tay bởi vì quá mức khẩn trương mà gắt gao nắm chặt vào nhau, trong lòng bàn tay cũng túa ra đầy mồ hôi.   Trong khi tâm tình của Tô San đang khẩn trương, thì Trần Phàm thản nhiên bước vào phòng ngủ, bất quá hắn không có dám manh động, trực tiếp đẩy ngã Tô San, mà ầm thầm liếc mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm vũ khí của nàng.   Một giây...hai giây...ba giây...   Thời gian trôi qua từng giây, hai người đều có tâm tư riêng, cho nên trong lúc nhất thời bầu không khí đã trở nên phi thường quỷ dị.   Tô San nằm trên giường, tuy rằng vì khẩn trương thẹn thùng mà không dám nhìn thẳng vào Trần Phàm. Nhưng vẫn dùng dư quang trộm ngắm Trần Phàm.   Khi nàng nhìn thấy Trần Phàm trầm ngâm đứng ở cửa, phóng mắt nhìn xuống dưới gối, thì đầu tiên nàng hơi ngẩn ra, sau đó mới nhớ đến chuyện cũ, liền bật cười nói:   - Đồ ngốc, anh đang tìm cái gì đó?   Nụ cười này khiến cho tâm tình khẩn trương trong lòng Tô San đã tiêu tán đi hơn phân nửa, hai tay đang gắt gao nắm chặt vào nhau, cũng buông lỏng ra, ngẩng đầu lên, đem ánh mắt quẳng ném về phía Trần Phàm.   - Ưm, không...không tìm cái gì cả!   Vừa nghe thấy Tô San nói như thế, Trần Phàm có chút xấu hổ đáp. Theo sau ngắm nhìn Tô San toàn thân chỉ quấn một chiếc khăn tắm, nằm ở trên giường, thì Trần Phàm lập tức nổi lên phản ứng bản năng của một gã đàn ông.   Chứng kiến vẻ mặt xấu hổ của Trần Phàm, Tô San đã thoải mái hơn rất nhiều, theo bản năng nghiêng thân, đem đùi phải gác lên chân bên trái, làm cho chiếc khăn tăm bao phủ bờ mông căng tròn lộ ra một khe hở, cười hì hì hỏi:   - Anh đang tìm kéo ư?   - Người hiểu ta cũng chỉ có một mình lão bà!   Trần Phàm không hề phủ nhận, mà mặt dày gật đầu. Sau đó nhìn thẳng vào Tô San, dò xét hỏi:   - Lão bà...em xác định là muốn cùng anh chung chăn chung gối thật ư?   Vừa nghe thấy bốn chữ này, trái tim Tô San đột nhiên khiêu động lên, một tia ửng hồng mau chóng xuất hiện ở trên khuôn mặt của nàng. Dưới ánh đèn, nàng thu hồi ánh mắt, trầm ngâm một lúc sau, mới thẹn thùng gật đầu.   Chứng kiến Tô San bày ra cái bộ dáng này, bao nỗi nghi hoặc trong lòng Trần Phàm nhất thời đều tan biến không còn trông thấy bóng dáng tăm hơi. Thoáng chần chừ một chút, cuối cùng vẫn bước về phía Tô San.   - Ba...ba...   Một bước, hai bước   Trần Phàm giẫm chân trên thảm sàn, phát ra tiếng vang rất nhỏ.   - Thình thịch...thình thịch...thình thịch...   So sánh cùng tiếng bước chân của Trần Phàm mà nói, thì tần suất nhịp tim của Tô San còn muốn khẩn trương hơn. Thế nên, lúc này thân hình của nàng đã muốn cứng ngắc nguyên tại chỗ.   Khoảng cách ngắn ngủi mấy bước chân, đối với hai người mà nói, cũng giống như là mấy cái tinh cầu trên vũ trụ xa xôi.   Rốt cuộc, khi trái tim của Tô San muốn nhảy vọt ra ngoài cổ họng, thì Trần Phàm đã bước tới bên cạnh nàng, mùi chân khí đàn ông quen thuộc, giống như không cách nào ngăn cản, tràn vào trong cánh mũi của nàng, khiến cho thân hình nguyên bản đang cứng nhắc, lúc này khẽ run rẩy lên, đầu cúi xuống thấp hơn, hình dáng giống như là tiểu nương tử trong đêm tân hôn bình thường...   Ngắm nhìn Tô San mang theo vài phần thẹn thùng, vài phần khẩn trương, vài phần hấp dẫn...Trần Phàm tuy rằng trong nội tâm đang khơi dậy tà hỏa, nhưng cũng không có nhào vội lên giường, mà bình tĩnh hỏi:   - Lão bà, em đã suy nghĩ kĩ chưa?   - Ân.   Nghe Trần Phàm hỏi như vậy, Tô San lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên, nghênh đón ánh mắt mang theo dục hỏa của Trần Phàm, dùng sức gật gật đầu. Sau đó tựa như có lo lắng, hạ thấp giọng nói:   - Bất quá...anh cần phải...nhẹ nhàng thôi, người ta sợ đau...   Mấy chữ này, làm cho dục hỏa trong nội tâm của Trần Phàm dâng lên thẳng tắp, mà ngay cả nhịp hô hấp cũng đã trở nên dồn dập. Bỗng nhiên ở dưới tâm tình lo lắng khẩn trương của Tô San. Trần Phàm ngồi xuống bên giường, nhào về phía Tô San.   Nhìn thấy hành động này của Trần Phàm, biểu tình trên khuôn mặt Tô San nháy mắt đọng lại, thân hình cũng mau chóng trở nên cứng nhắc hơn. Dưới ánh đèn, cơ thể nàng khẽ run rẩy không ngừng, đôi môi kiều diễm ướt át cũng khẽ mấp máy ra, giống như đang chờ mong một điều gì đó.   HÔ...J   Khi thân mình của Trần Phàm dán lên trên người nàng, cảm nhận được hơi ấm trên cơ thể săn chắc này, thân mình đang cứng nhắc của Tô San nháy mắt mềm nhũn ra, nhịp hô hấp cũng trở nên nặng nề hơn.   Theo sau, nàng rõ ràng cảm giác được, đôi môi nóng bỏng kia...không có giống như trong tưởng tượng hôn xuống môi mình, mà hời hợt khẽ chạm xuống vầng trán của mình một chút.   Phải...rất hời hợt nhẹ nhàng...Nhung tuy chỉ hôn nhẹ một cái, mà Tô San lại giống như điện giật bình thường, cả người không ngừng run rẩy, hai chiếc đùi ngọc thon dài cũng gắt gao khép chặt vào nhau.   - Nha đầu ngốc, anh biết em rất khẩn trương, cũng rất sợ hãi!   Ngay sau đó, không chờ Tô San kịp mở mắt ra, thì bên tai đã vang lên thanh âm ôn nhu của Trần Phàm.   Vừa nghe thấy thanh âm này, cảm thụ được hơi thở nóng bỏng từ trong mũi Trần Phàm phun ra, Tô San cả người chấn động, theo bản năng mở hai mắt ra nhìn khuôn mặt kiên nghị của Trần Phàm. Thoáng trông thấy vài phần tang thương sâu thẳm trong ánh mắt của hắn...   - Em...   Ngắm nhìn khuôn mặt quen thuộc này, Tô San không khỏi ngây ngốc ra, cảm xúc khẩn trương trong lòng rất nhanh đã biến mất, đôi môi khẽ lắp bắp giống như đang cố gắng muốn giải thích cái gì đó.   - Nha đầu ngốc, làm chuyện gì cũng đều cần phải nhẹ nhàng từng bước một, không nên dục tốc bất đạt.   Thấy Tô San khẩn trương muốn giải thích cái gì đó. Trần Phàm liền mỉm cười chòng ghẹo nói.   Vốn Tô San đang có chút hối hận vì biểu hiện của mình không có ăn khớp, đang muốn cố gắng giải thích, thì đã nghe thấy Trần Phàm nói như thế. Trên gương mặt xinh đẹp mê người nhất thời tràn ngập ra một cỗ thẹn thùng không tên. Giống như đang nói:   - Tên hỗn đản thải phân chó, ai nóng lòng cơ chứ?   Ngắm nhìn khuôn mặt ám muội của Tô San, Trần Phàm không khỏi mỉm cười. Tuy rằng hắn không hiểu vì sao Tô San lại làm ra quyết định kinh thiên như thế này. Nhưng lấy nhãn lực của hắn, tự nhiên vẫn có thể nhìn ra, lúc này Tô San đang vô cùng khẩn trương, vô cùng hoảng hốt, ở sâu trong nội tâm của nàng kỳ thực vẫn có một tia kháng cự, hơn nữa kháng cự cũng biểu hiện ra bên ngoài khuôn mặt. Chẳng qua là chính bản thân nàng không có nhận thấy mà thôi!   Tình dục là chất xúc tác cho tình yêu thăng hoa, nhưng đồng dạng nó cũng là chất độc hủy diệt tình yêu.   Trần Phàm hiểu rõ ràng, nếu như mình hung hăng đẩy ngã Tô San, chẳng những sẽ khiến cho Tô San không thể cảm nhận được mùi vị làm nữ nhân, tương phản sẽ bởi vì khẩn trương quá độ, mà lưu lại bóng ma ám ảnh trong lòng. Điều này tự nhiên là Trần Phàm không muốn nhìn qua nhất.   - Hừ, cười cái gì mà cười, nếu anh không có hứng thú với người ta, thì mau đi ra ngoài thôi!   Thấy Trần Phàm không hành động ngay, Tô San ngoài miệng tuy rằng bày ra cường thế, nhưng trong lòng lại đang thở phào nhẹ nhõm một hơi. Theo sau cố tình chuyển người, đem tấm lưng thon dài mịn màng quay về phía Trần Phàm.   - Lão bà mở lòng từ bi muốn ngủ chung giường, anh làm sao có thể bỏ đi ra ngoài đây?   Trần Phàm mỉm cười chòng ghẹo nói một câu. Sau đó không chờ Tô San kịp phản ứng, vươn tay ra ôm lấy chiếc eo thon nhỏ của nàng.   - A!   Cảm giác thấy Trần Phàm dán người vào sát tấm lưng của mình, bàn tay thô ráp cũng đang ôm lấy vùng bụng mịn màng bằng phẳng của mình. Cả người Tô San giống như trúng phải chú pháp Định Thân bình thường, thân hình nháy mắt trở nên cứng đờ ra, một chút cử động nhỏ cũng đều không dám.   Ngay khi Tô San thầm kêu không xong, tưởng rằng Trần Phàm muốn triển khai hành động. Nhưng Trần Phàm lại không có hành động, mà khẽ nhắm hai mắt vào, hít hà mùi hương đặc hữu trên cơ thể nữ nhân, diễn cảm trên mặt còn mang theo biểu tình say mê.   - Anh...anh...đi xuống!   Trông thấy Trần Phàm bất động, Tô San cả người mềm nhũn ra, khẽ mở miệng run rẩy nói một câu. Đồng thời, theo bản năng vung tay đẩy Trần Phàm xuống.   Ngay sau đó, Tô San chỉ cảm thấy mình đụng phải một cái gì đó căng cứng...   Nguyên bản đang chòng ghẹo Tô San, thì Trần Phàm bị Tô San đụng phải cây thương ở phía bên dưới hạ thân. Khiến cho hắn trợn trừng mắt lên, không biết phải nói gì...   Mà Tô San cũng ngẩn ra, theo bản năng trong đầu xuất hiện một dòng chữ mà trước kia nàng đã từng xem ở trên mạng:   - Trên cơ thể người đàn ông có một thứ, có thể dài có thể ngắn, có thể lớn có thể nhỏ, đến thời khắc mấu chốt còn có thể làm súng phun nước...   Vừa rồi...đó là cái...của hắn ư?   Theo sau, giống như đã minh bạch hết thảy, đôi con ngươi trong mắt Tô San phóng đại lên, ngay sau đó hung hăng nhắm mắt vào, thân mình không ngừng run rẩy, diễn cảm trên mặt tràn đầy biểu tình thẹn thùng, bộ dáng kia như hận không thể tìm được cái lỗ nào để chui xuống trốn.   Cùng lúc đó, Trần Phàm cật lực ngăn cản dục hỏa đang muốn thiêu đốt lên ở trong nội tâm. Theo sau giống như cố tình muốn báo thù, mà khẽ cắn vào bên tai của Tô San, thổi một ngụm nhiệt khí nói:   - Lão bà, cái thứ kia không nên chòng ghẹo nó. Nếu làm cho nó tức giận, nó sẽ tìm em kiến đòi kiến nghị đó ah.   Oanh! Trên cơ thể mỗi người phụ nữ đều có những vị trí nhạy cảm khác nhau. Ví dụ như gáy, xương quai xanh, cằm...   Vị trí mẫn cảm nhất trên người Tô San đó chính là vành tai cùng mông.   Hiện giờ vành tai đang bị Trần Phàm chòng ghẹo, Tô San chỉ cảm thấy khí lực toàn thân nháy mắt tan biến sạch, cả người bất tri giác đã mềm nhũn ra như con chỉ chi.   Cùng lúc đó, bởi vì thân thể của nàng mất đi lực lượng chống đỡ, nên đã co rúm vào trong lòng của Trần Phàm, đôi mông co giãn đàn hồi, vừa vặn lại đụng trúng phải vòi súng phun nước...