Vốn Trần Phàm còn cảm thấy kinh ngạc vì Lý Dĩnh vẫn còn là xứ nữ, hiện giờ nghe được Lý Dĩnh nói như thế, mới hiểu được nguyên nhân trong đó, nhưng tin tức này nhiều ít có chút rung động, thế cho nên làm cho Trần Phàm cũng không khỏi lậng đi một chút.   Mắt thấy Trần Phàm lộ ra bộ dáng giật mình, hương vị tươi cười trào phúng của Lý Dĩnh lại càng đậm:   - Thật buồn cười, đúng không?   Làm như có thế cảm nhận được tâm tình phức tạp của Lý Dĩnh. Trần Phàm trầm mặc không nói.   - Buồn cười hơn chính là, trước khi tôi biết được chân tướng, tôi còn khờ dại cho rằng, hắn không chạm đến tôi là vì tôn trọng tôi!   Lý Dĩnh thấy Trần Phàm không nói lời nào, lại tiếp tục nói:   - Hiện giờ ngẫm lại, tôi chỉ sợ mình chính là nữ nhân ngu xuẩn nhất trên đời này!   Dứt lời. Lý Dĩnh rít mạnh thuốc lá, lại bị gặc thật khônanhẹ.   Trần Phàm thấy thế, theo bản năng vươn tay nhẹ nhàng vỗ lên bờ lưng bóng loáng của Lý Dĩnh, nói:   - Loại thuốc lá này, không thích họp cho cô hút, ném đi. Mặt khác, theo cá nhân tôi cảm thấy được loại nam nhân như Tiết Cường không đáng cho cô lãng phí chính mình như thế...   - Anh nói rất đúng, trước kia tôi đã làng phí chính mình, nhưng từ sau khi anh xảy ra sự cố tại Hàng Châu, tôi đã không còn như vậy...Lý Dĩnh làm theo lời Trần Phàm, đem tàn thuốc ném ra cửa sổ, đồng thời quay đầu dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Trần Phàm.   Ân?   Lời nói bất thình lình của Lý Dĩnh, làm trong lòng Trần Phàm không khỏi nổi lên một tia aợn sóng.   Hắn không phải ngu ngốc, tự nhiên có thể nghe ra ý tử trong lời nói của Lý Dĩnh!   - Đối với nữ nhân mà nói, phương pháp tốt nhất để quên một nam nhân chính là yêu một nam nhân khác...Giọng nói Lý Dĩnh phức tạp:   - Tuy rằng tôi không biết mình đã yêu anh chưa, nhưng sự xuất hiện của anh làm cho tôi thoát khôi Tiết Cường. Như lời anh nói, tôi sẽ không vì hắn mà giày xéo chính mình, cũng sê không vì hắn mà thương tâm rơi nước mắt...   - Cô có thể suy nghĩ cần thận, như vậy tốt nhất.   Trần Phàm thấy Lý Dĩnh không giống nói dối, cũng không bởi vì Lý Dĩnh nói không yêu hắn mà thất vọng, bởi vì hắn biết rõ, mặc dù tình yêu không giống như trong truyền thuyết so với sinh mạng còn trân quý, nhưng tuyệt đối cũng không giống như cải trắng ngoài đường giá ré.   Theo Trần Phàm xem ra, nó giống như một chén cháo ngon, cần dùng thời gian để dùng lửa chậm rãi nấu.   ờ trong cả quá trình, nhất định sẽ xuất hiện rất nhiều điều ngoài ý muốn, cuối cùng có thể kiên trì. đó là thành công, không kiên trì nổi, chỉ có thể nói rõ không chịu được thời gian khảo nghiệm.   Trần Phàm vừa nói xong, phía trước bỗng nhiên xuất hiện đạo ánh sáng, mơ hồ truyền lại tiếng vang.   Có người đến đây.   Phát hiện này làm cho Trần Phàm cùng Lý Dĩnh hai người đồng thời hiểu được điểm này.   Vừa hiểu được điểm này, Lý Dĩnh cơ hồ theo bản năng xoay người. đôi tất chân màu da bị Trần Phàm kéo xuống tận mắt cá bị nàng kéo trở lên, về phần quần áo của nàng đã hoàn toàn bị Trần Phàm xé nát, muốn mặc cũng không mặc được.   Trần Phàm không chú ý động tác liêu nhân của Lý Dĩnh, cũng không thường thức tòa ngọn núi thánh nữ ngay trước ngực khi Lý Dĩnh cúi người, mà trước tiên khởi động xe.   Cũng không phải bởi vì có tật giật mình, mà là bởi vì trước đó khi bệnh tình của Trần Phàm phát tác, đã đập nát cửa kính xe, nếu còn không khởi động xe sẽ bị người nhìn thấy hết thảy bên trong xe.   Khác với lúc bệnh tình phát tác khởi động xe, thao tác lúc này của Trần Phàm thật ôn, sau khi xe khởi động, nhanh chóng rẽ vào một con đường khác, sau đó quay trở về đường cũ.   Khi xe quay đầu. Lý Dĩnh đã kéo xong tất chân màu da, nhưng tất chân cũng đã bị Trần Phàm xé không còn bộ dáng, giữa hai chân đã hoàn toàn bị xé nát, cãn bản không   thể ngăn cản phong cảnh bên trong. đồng dạng chiếc áo màu đen cũng thế. đã bị rách khắp nơi.   Có lẽ xác minh cho câu nói, không trọn vẹn mới thấy đẹp, không lộ hẳn mới có lực hấp dẫn, lúc này toàn thân Lý Dĩnh phát ra một sự hấp dẫn trí mạng làm nam nhân không thể kháng cự.   Khóe mắt nhìn thấy bộ dạng của Lý Dĩnh. Trần Phàm không tự chữ được nổi lên phản ứng bản năng của nam nhân, nhưng sau khi bệnh tình phát tác hắn đã hoàn toàn khôi phục lại bình thường, có thể khống chế bản thân mình rất tốt.   - Nhà cô ở đâu, tôi đưa cô trở về.   Thu hồi ánh mắt. Trần Phàm nhìn ra phía trước hôi.   - Bình thường tôi ở nhà thuê tại Thang Thần Nhất Phẩm, nhưng hôm nay hiển nhiên là không được.   Lý Dĩnh tựa hồ cũng cảm thấy được hình tượng của mình khó coi, cau mày nói:   - Anh đưa tôi đi khu biệt thự Tử Viên đi...   Nghe Lý Dĩnh nói như thế. Trần Phàm biết rõ Lý Dĩnh nói Thang Thần Nhất Phẩm không ôn là bởi vì nơi đó rất náo nhiệt, lái xe đi nơi đó nhất định sẽ bị người nhìn thấy hết thảy bên trong xe.   Vì thế Trần Phàm gật gật đầu, không nói lời vô ích, hết sức chuyên chú lái xe, mà Lý Dĩnh lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sô, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.   Trong lúc nhất thời, không khí bên trong xe có vẻ có chút quỷ dị.   Bất quá có thể khẳng định chính là hết thảy những gì xảy ra đêm nay đối với cuộc sống của nàng sẽ tạo thành ảnh hường rất lớn.   Cũng giống như khu nhà giàu tại quận Golf, khu nhà giàu Tứ Viên cũng thuộc khu nhà cấp cao, từ lúc biệt thự số 1 Tử Viên sáng tạo giá bất động sản đinh cao nhất đại lục, lại thêm giá bất động sản mấy năm nay nóng nảy, một ít khu nhà cấp cao giá cả vượt qua cả biệt thự số 1 Tử Viên.   Ước chừng bốn mươi phút sau. Trần Phàm lái xe đi tới khu biệt thự Tử Viên.   Trên đường Trần Phàm vì không muốn có người nhìn thấy cảnh tượng bên trong xe, chăng những lựa những con đường vắng vẻ, còn chạy xe rất nhanh.   So sánh với khu biệt thự gần biển khi nãy Trần Phàm và Lý Dĩnh dừng xe, nhân khí khu biệt thự Từ Viên lại khá hơn, trong khu có một phần ba biệt thự lóe ánh đèn. Trên đường lớn xô xuyên qua cả khu biệt thự cũng thường có thể nhìn thấy những chiếc xe xa hoa lướt ngang.   Biệt thự của Lý Dĩnh là số 22 Tứ Viên, biệt thự chiếm diện tích không lớn như biệt thự chỗ Hoàng Phũ Hồng Trúc, ngoại trừ chủ kiến trúc, chỉ có một ga ra, diện tích hoa viên phía trước cũng nhò hơn nhiều.   - Đã có một năm tôi chưa từng tới tòa biệt thự này.   Chờ khi xe dừng ngay cửa biệt thự. Lý Dĩnh chợt cảm thán một câu.   Nghe được lời Lý Dĩnh. Trần Phàm cũng không nói chuyện mà bấm vào chìa khóa điện tử, cửa sắt mở ra, hắn trực tiếp lái xe đi vào.   Dù một năm nay Lý Dĩnh không đến ở trong biệt thự này, nhưng bãi cỏ hoa viên tu bổ cực kỳ chinh tề, thậm chí còn có hoa tươi nờ rộ.   Hiển nhiên biệt thự này thường xuyên có người đến quét tước.   Lái xe đến trước cứa chữ kiến trúc, Trần Phàm vẫn không tắt máy, ra vẻ tựa hồ cũng không có ý nghĩ xuống xe.   Nhận thấy được điểm này, Lý Dĩnh phức tạp liếc mắt nhìn Trần Phàm:   - Chẳng lẽ anh không có ý định đi vào ngồi một chút sao?   - Hay là thôi đi, cô cũng nói, hiện tại cô cũng không rõ quan hệ giữa chúng ta, tôi biết cô đang muốn bình tĩnh lại một chút.   Trần Phàm cũng không phải không muốn đi vào, nhưng hắn cảm thấy được nàng hẳn là muốn được ở một mình để bình tĩnh lại, nghĩ kỹ quan hệ giữa hai người.   Dù sao, theo ý nào đó mà nói, hết thảy đã phát sinh trong đêm nay có rất nhiều sự trùng họp.   - Đúng là cần yên tĩnh một chút...   Lý Dĩnh cười nhẹ, trong dáng tươi cười mang theo hương vị thê lương, sau đó ánh mắt rõ ràng dừng lại trong chủ kiến trúc theo phong cách Châu Âu, trong ánh mắt lộ ra một tia sợ hãi:   - Bất quá cũng chỉ có đêm nay.   Đêm nay tôi không muốn bình tĩnh, cũng không muốn ở lại một mình trong cãn nhà trống rỗng không có một tia nhân tình vị này, tôi muốn anh ở lại giúp tôi. được không?   Nói xong. Lý Dĩnh xoay đầu lại nhìn Trần Phàm, vẻ mặt thật đáng thương.   Nhìn bộ dáng của nàng, trong lòng Trần Phàm không khỏi rung động, hắn nhìn ra được Lý Dĩnh là một người sợ hãi sự cô độc, sợ hãi ở lại một mình trong biệt thự. đây cũng là nguyên nhân nàng không ở lại đây mà lại ở nhà thuê tại Thang Thần Nhất Phẩm.   Nhà quá rộng, có đôi khi chưa chắc đã là một chuyện tốt.   Kẻ có tiền có được mấy khu nhà cấp cao, một năm chưa chắc ở lại một lần, người không có tiền cả đời biến thành nô lệ, dùng sinh mạng mình cạn kiệt sức lực đối lấy một ngôi nhà có thể cho gia đình cư trú, làm ra cống hiến cho những ông chù bất động sản ngày càng giàu có.   Đây là sự hình dung chân thực về ngành điền sản. đồng dạng cũng là một loại châm chọc thật lớn!   Trần Phàm không cự tuyệt thinh cầu nho nhỏ này của Lý Dĩnh, hắn cũng không cách nào cự tuyệt.   Bỏ qua việc bệnh tình hắn phát tác, những ngày thường hắn đều là người làm việc luôn có điểm mấu chốt, đối với hắn mà nói, có một số việc có thể làm, có một số việc không thể làm, có một số việc nếu đã làm nhất định phải đi gánh vác trách nhiệm.   Tạm thời không đề cập tới chuyện hắn vì bệnh tình phát tác mà không khống chế được cướp đi lần đầu tiên của Lý Dĩnh, nhưng gạo đã thực sự nấu thành cơm, sự tình đã phát sinh, hắn không thể thay đổi tất cả chuyện này, hắn chỉ có thể đi bù đắp một ít chuyện hắn nên làm.   Cũng giống như ngoài hoa viên biệt thự, trong biệt thự được quét tước không nhiễm một hạt bụi. đồ dùng trong nhà do gỗ lim chế tạo vẫn được lau chùi bóng loáng, nguyên nhân do có thời gian dài không ai ở lại, trong biệt thự có vé cực kỳ quạnh quẽ, thậm chí có hương vị âm lãnh.   Sau khi đi vào biệt thự. Lý Dĩnh cũng không lập tức đi tắm rửa, cũng không đi lấy rượu, nàng tựa hồ hơi mệt, lập tức đi tới bên cạnh sô pha giống như một con mèo con cuộn tròn trên ghế sô pha.   Mà Trần Phàm lại ngồi ngay bên cạnh nàng, có thể rõ ràng nhìn thấy cảnh xuân hoàn toàn bại lộ ngay trước mắt mình.   - Đi tắm rửa trước đi.   Trong mắt bày ra cảnh xuân mê người. Trần Phàm lại không hề động tâm, mà biểu tình vẻ mặt bình tĩnh.   Lý Dĩnh nhẹ lắc đầu:   - Một lát hãy tắm, tôi muốn nằm một chút...   Nghe Lý Dĩnh nói như thế. Trần Phàm nghi hoặc nhíu mày.   - Tôi biết anh đang hiếu kỳ vì sao tôi lại như vậy.   Thấy Trần Phàm nhíu mày, Lý Dĩnh nhẹ giọng giải thích:   - Trước kia khi tôi còn chưa ở Thang Thần Nhất Phẩm, mỗi ngày sau khi tan sờ, liền về đây, đối mặt căn nhà trống rỗng. Mỗi ngày sau khi tôi trở về, cái gì cũng không muốn làm, liền giống như bây giờ cuộn tròn nằm tại đây, sau đó bất tri bất giác ngủ, vừa nm tới hừng sáng...   - Sau đó mỗi ngày sau khi tan sờ, cũng phải đi quán bar uống say như chết, sau khi trở về trực tiếp lên giường ngủ.   Lý Dĩnh nói xong, trong giọng nói toát ra vé sợ hãi thật sâu:   - Bởi vì tôi sợ hãi, sợ hãi ở lại một mình nơi vắng vẻ này, trong cãn phòng lạnh giá. ơ nơi này tôi sẽ cảm giác mình giống như bị ngăn cách, rơi vào trong vực sâu.   - Mùi vị này thật sự khó chịu, cho nên tôi qua ở bên Thang Thần Nhất Phẩm, ở nơi đó nhà nhò hơn nhiều, nhưng nhiều hộ gia đình, không quạnh quẽ như ở nơi này.   Lý Dĩnh nói xong lời cuối cùng, sâu kín thở dài một hơi.   Đối mặt Lý Dĩnh nói ra tiếng lòng. Trần Phàm nhất thời không biết nên nói gì cho phải.   Mà Lý Dĩnh lại ngẩng đầu, sâu kín nhìn Trần Phàm, nói:   - Trần Phàm, vô luận sau này chúng ta sẽ như thế nào, đêm nay, xem tôi trở thành nữ nhân của anh. để cho tôi aối lên cánh tay anh, nằm trong ngực anh đi vào giấc ngủ. được chứ...   Giờ khắc này, tính cách yếu đuối của nữ nhân đặc hừu, hoàn toàn bày ra thật tinh tế trên người Lý Dĩnh...