Võ phu.   Từ ngữ này ở xã hội hiện đại cơ hồ là đã mai danh ẩn tích, mà công phu cũng bị chìm ngập trong dòng sông dài dòng của lịch sử, lưu truyền tới nay chỉ còn rất nhỏ, dù sao ngay cả Ngu lão gia tử cũng để cho Ngu Huyền quên võ theo văn, có thể nghĩ ở hoàn cảnh hiện tại trước mắt, số lượng người luyện võ còn được bao nhiêu.   Nhưng...dù bởi vì hoàn cảnh và nhân tố thời đại, người luyện võ chỉ có số ít, nhưng cũng đại biểu là không hoàn toàn bị biến mất.   Ở thành thị vẫn còn tồn tại rất nhiều võ quán, nhưng võ quan so sánh với thời cổ đại thậm chí thời kỳ dân quốc mà nói, toàn bộ trình độ giảm xuống tới mức quá lợi hại, theo ý nào đó mà nói, đã mất đi tinh túy của hai chữ võ quán.   Ngoại trừ võ quán, ở một ít thành thị còn có sân cách đấu ngầm, sẽ thường thường tổ chức trận đấu hắc quyền.   Thi đấu quyền chính quy, chỉ dùng nắm tay ra đấu, sẽ có rất nhiều hạn chế, theo ý nào đó mà nói sẽ dính vào một ít cách thức của Âu Mỹ.   Trận đấu hắc quyền thì khác hẳn.   Theo ý nào đó mà nói, trận đấu hắc quyền được xem là trận cách đấu, không có quy củ, không nói tới chuyện đùa giỡn chiêu thức, không nói tới thủ đoạn, chỉ nói tới kết quả.   Trận đấu hắc quyền chân chính là không có trọng tài, tuyển thủ song phương ở trước trận đấu buộc phải ký giấy sinh tử, một khi lên đài chính là không chết không ngừng, nhất định phải có một người bị giết chết thì trận đấu mới có thể chấm dứt.   Huyết tinh, kích thích, nguy hiểm.   Đây là sự hình dung chân thật nhất về trận đấu hắc quyền.   Đông Hải có danh xưng hạt ngọc đông phương cũng có sân đấu hắc quyền, sân đấu nằm dưới ba tầng ngầm của một khách sạn năm sao tại Đông Hải, người nắm quyền hiện tại chính là bang hội đứng đầu Đông Hải Hồng Trúc bang.   Vào lúc màn đêm buông xuống, ánh đèn neon chiếu sáng cả tòa thành thị, từng chiếc xe xa hoa tiến vào bãi đỗ xe ngầm bên dưới khách sạn, sau đó căn cứ theo thân phận khác nhau, dưới sự chỉ huy của những đại hán áo đen võ trang đầy đủ cho xe đỗ vào vị trí khác nhau.   Thương nhân phú hào bình thường đều tùy tiện tìm một vị trí dừng xe, mà nếu là người của hai giới quân sự cùng chính trị sẽ cho xe dừng ở địa phương bí mật, vả lại sẽ được thay biển số xe để tránh bị người khác phát hiện.   Vào chín giờ tối, cả bãi đỗ xe đỗ đầy những chiến Limousine, có thể nói không chút nào khoa trương, chỉ cần là những chiếc xe nhìn thấy được trên tạp chí xe hơi, trong bãi đỗ xe đều có.   Bãi đỗ xe ngầm chật ních, bên trong quyền tràng tự nhiên cũng kín người hết chỗ, bốn phía thính phòng người xem ngồi đầy.   Cả quyền tràng ngầm chiếm diện tích so với sân bóng rổ chính quy còn lớn hơn một chút, ở giữa trung ương là một đài xi măng trống trải, đó chính là sân đấu.   Nương theo ngọn đèn có thể nhìn thấy trên mặt đất lưu lại vết máu màu đỏ chuyển thành đen sậm. Trên sân bãi treo những màn hình lớn, đều là những kỹ thuật mới nhất, quay chụp toàn bộ các phương vị, còn có công năng quay chậm, có thể cho khán giả tại hiện trường nhìn thấy rõ từng chiêu thức của tuyển thủ cùng với động tác hai bên.   Gần sân đấu nhất là từng dãy ghế lô hạng VIP, nói chung chỉ có hội viên VIP mới có thể được ngồi trong ghế lô quan sát trận đấu.   Vì phòng ngừa tuyển thủ trong trận đấu phát điên, công kích khán giả, phía trước ghế lô có xây dựng một loạt lan can, nhưng vì không để ảnh hưởng khách nhân thưởng thức trận đấu, cửa sổ ghế lô không có lan can, mà là dùng thủy tinh, là loại thủy tinh mà đạn không thể bắn xuyên thủng.   Lúc này trong một ghế lô VIP, Lý Dĩnh mặc một bộ đồ nhẹ một mình ngồi trong phòng, trong tay cầm một chiếc cốc có chân dài, bên trong là rượu đỏ, nhưng nàng không uống mà vẻ mặt thoáng ngây ngốc nhìn ra sân đấu ngoài cửa sổ, trong đầu thoáng hiện từng ly từng tý kể từ ngày gặp mặt Trần Phàm.   Vào ngày sinh nhật Tô San hôm đó, nàng cùng Trần Phàm lần đầu tiên gặp mặt, bởi vì gương mặt Trần Phàm rất giống Tiết Cường mà nàng đã có biểu hiện dị thường.   Đồng dạng là đêm hôm đó, nàng ngẫu nhiên gặp Trần Phàm trong quán bar, chủ động tìm Trần Phàm uống rượu, còn uống say như chết, thậm chí nếu không phải có bảo tiêu của nàng đúng lúc ngăn trở, đêm hôm đó không chuẩn nàng sẽ nương men rượu đi thuê phòng khách sạn với Trần Phàm.   Lúc ấy Trần Phàm phát sinh xung đột với hộ vệ của nàng đã làm nàng thanh tỉnh hơn một chút, thân thủ kinh khủng của Trần Phàm để lại cho nàng ấn tượng khắc sâu, thế cho nên sau khi nàng trở về, trước tiên vận dụng quan hệ điều tra bối cảnh của Trần Phàm, lại không thu hoạch được gì, chỉ điều tra được chuyện đã xảy ra với Trần Phàm trong quân doanh.   Sau đó nàng tìm tới Đường Quốc Sơn, lại không lấy được tin tức gì hữu dụng từ trong miệng của hắn.   Tiếp theo đó, Trần Phàm ở Hàng Châu rơi vào trong tay Triệu Thiên Bá, Tiết Cường muốn giết Trần Phàm.   Có lẽ nàng cho rằng sự xuất hiện của mình làm liên lụy Trần Phàm, làm Trần Phàm chọc tới Tiết Cường, nên chịu khổ độc thủ của hắn, có lẽ bởi vì nguyên nhân nào khác, tóm lại ngày hôm đó tâm tình của nàng cực kỳ khó chịu đựng.   Quá khó chịu, lần đầu tiên nàng cầu khẩn Tiết Cường.   Đúng vậy...là lần đầu tiên.   Mặc dù trước kia khi nàng ở chung một chỗ với Tiết Cường, nàng cũng chưa từng cầu hắn điều gì, nhưng...ngày hôm đó vì Trần Phàm, nàng buông xuống tự tôn cùng oán khí, ngay trước mặt Tiết Cường cầu tình cho Trần Phàm.   Nàng nằm mơ cũng thật không ngờ chính là hành động của nàng càng chọc giận Tiết Cường.   Khẩn cầu không có kết quả, nàng lập tức gọi điện thoại cho Triệu Thiên Bá, cố gắng cho hắn buông tha Trần Phàm.   Khi Triệu Thiên Bá ở trong điện thoại cự tuyệt nàng, hơn nữa nói Trần Phàm hẳn phải chết, trong nháy mắt đó nàng như phát điên đập vỡ điện thoại.   Nguyên bản quan hệ giữa nàng và Triệu Hoành cũng tạm được, nhưng khi biết Trần Phàm bị độc thủ là do Triệu Hoành tạo ra, nàng đối với Triệu Hoành cùng Tiết Cường sản sinh hận ý cực kỳ mãnh liệt.   Một đêm đó, cả đêm nàng không ngủ, giống như mất đi hồn phách, ngơ ngác ngồi cả đêm trong căn phòng lớn.   Ngày hôm sau, khi nàng biết được đoàn người Triệu Thiên Bá lọt vào sự huyết tẩy thì phản ứng đầu tiên của nàng không phải là khiếp sợ, mà là hưng phấn.   Đúng vậy, là hưng phấn.   Loại cảm giác này giống như từ trong địa ngục được trở về thiên đường.   Ngay cả cảnh sát, cơ hồ tất cả mọi người đều cho rằng chuyện lần đó là do Hồng Trúc bang làm ra, nhưng nàng lại chấp nhất cho rằng đó chính là kiệt tác của Trần Phàm.   Sau khi kết thúc phong ba tại Hàng Châu, nàng rất muốn gặp mặt Trần Phàm, nhưng xuất phát từ lòng áy náy, luôn luôn không có dũng khí liên hệ Trần Phàm, thẳng cho tới hôm nay nàng nghe nói Trần Phàm nhận lời khiêu chiến của truyền nhân Vô Sinh Kiếm Đạo, trước tiên nàng nhờ quan hệ nên đã mua được vé vào cửa.   Bởi vì nàng muốn gặp mặt Trần Phàm - cũng giống như Hoàng Phủ Hồng Trúc, nàng cũng lo lắng Trần Phàm sẽ không điều ngoài ý muốn trong trận đấu.   Không biết qua bao lâu, Lý Dĩnh từ trong vẻ ngây người phục hồi lại tinh thần, một hơi uống cạn ly rượu vang, sau đó đứng dậy đi tới sát bên cửa sổ, đưa mắt nhìn ra cửa quyền tràng, lẳng lặng nhìn, chờ mong Trần Phàm xuất hiện.   Cũng giống như Lý Dĩnh, hiện trường còn có một nữ nhân cũng đang chú ý cửa vào của quyền tràng.   Đó là một nữ nhân có mái tóc ngắn, làn da của nàng không phải màu trắng như những nữ nhân khác yêu thích, mà là màu lúa mạch, vả lại bởi vì quanh năm phơi nắng gió, lại có vẻ khô ráo, nhưng làm cho người ta có được một loại cảm giác cực kỳ khỏe mạnh. Ngũ quan của nàng không quá tinh xảo, nhưng phối hợp cùng một chỗ lại cực kỳ nhịp nhàng, nhất là cặp con ngươi sáng ngời hữu thần, toát ra một loại kiên nghị cùng tháo vát mà nữ nhân ít có.   Có lẽ vì không muốn bị người chú ý, nàng không mặc bộ áo màu đỏ mà nàng yêu thích, mà lại mặc bộ quần áo màu đen, đồng thời đeo kính đen, ngồi góc tây bắc của quyền tràng, cả người giống như sát nhập vào trong đêm tối, nếu không phải có tâm lưu ý, không ai nhìn thấy nàng.   - Long Nữ, Tá Đằng Dụ Nhân đã dẫn người đến, tổng cộng tám chiếc xe, hai mươi bảy người, ngoại trừ hắn, Liễu Xuyên Tình Tử, Ma Cung, mặt khác toàn bộ đều là thành viên Nhẫn Đường của Sơn Khẩu Tổ.   Ngay khi nữ nhân đang chuyên chú nhìn chằm chằm ra cửa, vô tuyến trong tai bỗng nhiên truyền ra một thanh âm ngưng trọng:   - Long Nữ, Tá Đằng Dụ Nhân mang theo nhiều người như vậy tiến đến, chuyện đêm nay chỉ sợ rất khó kết thúc. Tôi đề nghị cô nên đi tìm Long...Trần Phàm nói chuyện, khuyên hắn lưu lại cho Tá Đằng Dụ Nhân một mạng.   Ở đầu kia vô tuyến điện, một nam nhân trung niên vóc người rắn chắc vốn muốn nói từ Long Nha, cuối cùng sửa lại thành Trần Phàm.   - Anh cũng biết, hắn chán ghét bị người bắt buộc làm việc mà.   Gương mặt Long Nữ không chút thay đổi hồi đáp.   - Ai.   Nghe được lời nói của Long Nữ, người trung niên bất đắc dĩ thở dài:   - Tôi đã cho cục trưởng cục cảnh sát Đông Hải đi tìm Hoàng Phủ Hồng Trúc nói chuyện, để Hoàng Phủ Hồng Trúc phái thêm người trấn an đêm nay. Đêm nay, bất kể như thế nào cũng không thể giao chiến ở nơi này, nếu không sẽ liên lụy đến rất nhiều người vô tội.   Điểm này Long Nữ cũng biết rõ.   Đêm nay, ngoại trừ nhân sĩ của giới võ học hai quốc gia, còn có rất nhiều nhân sĩ xã hội thượng lưu, thân phận của những người này đều không tầm thường, chết một người cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng thật lớn trong xã hội. Nếu toàn bộ đều chết ở nơi này, có trời mới biết sẽ phát sinh ra chuyện gì.   Mười phút sau, Tá Đằng Dụ Nhân trong bộ kimono màu trắng mang theo thanh Sát Thần Đao danh chấn Nhật Bản, cùng đám người Liễu Xuyên Tình Tử trong ánh mắt chăm chú của mọi người bước vào quyền tràng.   Đoàn người Tá Đằng Dụ Nhân đi đến, lập tức làm cho cả quyền tràng đang nghị luận sôi nổi chợt lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người kìm lòng không được đưa ánh mắt nhìn về phía bọn hắn.   Dưới sự dẫn đường của Ma Cung, đoàn người Tá Đằng Dụ Nhân trực tiếp đi tới gian ghế lô VIP ở phía đông quyền tràng, trên đường mười hai tên bảo tiêu vây quanh Tá Đằng Dụ Nhân, vừa đi vừa cảnh giác quan sát bốn phía.   - Đó chính là truyền nhân Vô Sinh Kiếm Đạo, Tá Đằng Dụ Nhân, cây đao trong tay hắn chính là Bố Đô Ngự Hồn.   - Sát Thần Đao, quả nhiên danh bất hư truyền.   - Đúng vậy, Bố Đô Ngự Hồn còn chưa ra khỏi vỏ mà sát khí đã lạnh thấu da, lại còn cách xa như vậy, nếu ra khỏi vỏ thì sẽ thế nào?   - Tạm thời không đề cập tới Bố Đô Ngự Hồn, các người xem tư thế đi đường của Tá Đằng Dụ Nhân, rõ ràng cho thấy đã bước vào cảnh giới võ học đại sư, bằng vào thực lực này cũng đủ ngạo thị quần hung rồi.   - Cũng không biết người thanh niên tên Trần Phàm kia rốt cục là thánh thần phương nào, lại dám nhận lời khiêu chiến của Tá Đằng Dụ Nhân.   ...   Nhìn Tá Đằng Dụ Nhân mang theo Sát Thần Đao đi tới ghế lô, một ít võ giả quốc nội tại hiện trường sôi nổi nghị luận.   Khác với võ giả quốc nội, những võ giả từ Nhật Bản chạy tới cũng không một tiếng nghị luận, mà gắt gao nhìn chằm chằm Bố Đô Ngự Hồn trong tay Tá Đằng Dụ Nhân, biểu tình vẻ mặt kính sợ.   Sư Hồn ra, quỷ thần khóc.   Giờ khắc này, trong đầu bọn hắn theo bản năng nhớ lại một câu nói trong "Nhật Bản Bí Thư".   Trong sách nhắc tới Sư Hồn, chính là Bố Đô Ngự Hồn hiện tại.