Dịch: Rong Dưới tiếng súng đạn ầm ầm rung trời, Cảnh Chí Quân cũng ngẩn người mất vài giây! Cái gì mà cây roi trên người?" Không cần các đội viên trả lời, Cảnh Chí Quân nheo mắt nhìn lại, sau đó rất nhanh liền hiểu được ý nghĩa của "cây roi trên người" Chỉ thấy dưới ánh lửa hồng sáng rọi cả màn đêm, trên trần xe bọc thép có một đống thịt trăng trắng cứ như bị điên không ngừng dùng súng liên thanh hung hãn bắn phá, mà bắn phá như thế thì phải uốn éo người qua lại, vì vậy "cây roi" dưới thân hắn đen sì nổi bật lên trên làn da trắng hếu cũng theo thân thể mà đong đưa vung vẩy qua lại. Cảnh Chí Quân giây lát đã đờ ra, hắn cũng sắp phát điên rồi... "Đống thịt kia là... Diệp Hoan?" "Đúng vậy thưa chính ủy. " "Hắn... Hắn lúc này, lúc này thật là.., ...." "Ngay đến cái quần xì lít cũng không mặc, lỡ bị mòn mất thì sao đây chính ủy, tốt nhất lúc về cho người đến kiểm tra giúp hắn... hahaha" Một gã bộ đội đặc chủng cười toe toét nói. Cảnh Chí Quân dữ tợn trừng hắn một cái, rống lớn: "Các cậu đều đứng ở đây xem kịch hả? Lên hết cho lão tử! Tiến hành chiến dịch diệt trụ sở Hồng Ba!" Cảnh Chí Quân nói xong liền là người đầu tiên xông lên, các chiến sĩ còn lại cười hì hì, cũng đi theo Cảnh Chí Quân xông về phía trước, Cảnh Chí Quân vừa chạy vừa hướng về các phần tử tội phạm đang hùng hổ tuôn ra từ trong các căn phòng bắn đến tóe lửa, sau đó thành thạo nhanh chóng thay đổi băng đạn, tiếp tục bắn tỉa vài tên nữa, bắn xong hai băng đạn, Cảnh Chí Quân cũng đã vọt tới phía sau xe bọc thép . "Diệp Hoan, đồ chó hoang nhà cậu có còn biết xấu hổ hay không? Hình tượng người quân nhân trong nước đều bị cậu đánh mất hết rồi!" Cảnh Chí Quân vừa lia súng vừa lớn tiếng mắng. Diệp Hoan đứng ở đỉnh xe bọc thép lắc lư khống chế súng liên thanh bắn phá, cũng không quay đầu lại mà nói: "Chính ủy, ngài có bệnh không vậy? Hiện tại chúng ta đang liều mạng, cũng không phải đang đi xem mắt, cần gì quan tâm đến vẻ mặt của bọn chúng" Cảnh Chí Quân:"..... " Hai người còn đang nói thì đám bộ đội đặc chủng đã xông tới, dựa vào sự yểm hộ vững vàng của xe bọc thép, cứ ba người một thay phiên nhau tiến lên bắn lén những kẻ vừa kinh hoàng tỉnh lại từ trong giấc ngủ chạy ra ngoài. Thừa dịp hỗn loạn, thêm hai gã bộ đội đặc chủng tư duy nhạy bén cũng chui vào một cái xe bọc thép để không khác. Hai chiếc xe bọc thép chạy giữa thôn, súng liên thanh trên trần xe bắn ra lửa hồng rừng rực, liên tục bắn phá bốn phía, vô số các phần tử tội phạm vừa cầm súng lao ra khỏi cửa, đều bị đạn súng liên thanh trước mắt bắn cho tan tác, theo hàng loạt tiếng kêu thảm thiết, máu tươi bắn đầy, nội tạng óc não lẫn lộn thành đống, hình ảnh giống như chốn Tu La Địa Ngục khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn. Lúc này đầu óc Diệp Hoan đã trống rỗng, dưới tay hắn là súng máy đang điên cuồng bắn ra những viên đạn mì mụt như mưa, thời điểm này mạng người đã không còn là mạng nữa, chỉ là vô số những cỗ bia ngắm vô hồn đang chuyển động mà thôi, tính mạng của bọn họ còn ti tiện hơn cả heo chó, ti tiện hơn cả bùn đất, mắt thấy từng sinh mệnh đang sống sờ sờ thoáng chốc hóa thành một đống bùn máu thịt mơ hồ dưới súng của hắn, thế nhưng trong lòng Diệp Hoan lại vô cùng bình tĩnh Tàn sát dưới đao Bồ Đề, hẳn là để nói về tình cảnh như trước mắt này rồi. Liệt hỏa ngút trời hòa vào với tiếng kêu thê lương thảm thiết kéo dài. Từ lúc xe bọc thép phát động công kích đến giờ chỉ ngắn ngủn năm phút đồng hồ, các chiến sĩ bộ đội đặc chủng cũng đã lần lượt vào vị trí, kế hoạch vừa bị gián đoạn lại một lần nữa được lưu loát tiến hành, giữ nguyên tiến độ như đã tính từ trước. Hai chiếc xe bọc thép chậm rãi di chuyển về phía trụ sở của Hồng Ba, tầm sát thương của súng liên thanh bao quát trong phạm vi hơn 1000 mét, cho dù các phần tử tội phạm phản kháng thế nào cũng phí công, đạn nổ của súng liên thanh sẽ đánh nát bọn chúng, dù ngẫu nhiên có một vài con cá lọt lưới cũng bị các bộ đội đặc chủng nấp sau xe bọc thép nhẹ nhàng đem chúng bắn một súng nổ đầu. Phần đầu trận chiến này thật mạo hiểm, nhưng đến bây giờ mọi thứ lại có vẻ nhẹ nhàng như vậy. "Diệp Hoan, chuyển đầu súng, nhắm vào vị trí trụ sở Hồng Ba mà bắn nát đi, đêm nay nhất định phải tiêu diệt cái đồ chó hoang kia!" Có lẽ là gặp máu kích động, Cảnh Chí Quân vốn trước sau ôn hòa như một, đêm nay đã mắng không biết bao nhiêu câu thô tục rồi. "Vâng!" Diệp Hoan vẫn chưa quên đêm nay mọi người đến đây là nhằm vào Hồng Ba, nhiệm vụ lần này chính là tiêu diệt hắn. Hướng súng máy về góc 30 độ bên phải, Diệp Hoan nhắm ngay chỗ căn nhà gỗ màu cà phê kia, sau đó không chút lưu tình bóp cò súng. Nhà gỗ lập tức bị đạn nổ mạnh xé thành mảnh nhỏ, một căn phòng xinh đẹp rất nhanh lung lay vỡ nát trong ánh lửa. "Đỗ lại! Xe bọc thép canh giữ trước mảnh sân trống, những người còn lại theo tôi vào nhà tìm kiếm, xem tình trạng của Hồng Ba, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!" Cảnh Chí Quân ôm súng ngắn vọt vào căn nhà đầu tiên. Đây là một nhiệm vụ nhất định phải tuân theo trình tự, nếu điều kiện hiện trường cho phép, khi đánh lén mục tiêu nhất định phải xác nhận đã tử vong mới được rút quân, nếu mục tiêu không chết chắc chắn phải bắn thêm mấy phát nữa, điều này cũng giống như lúc cảnh sát vũ trang xử bắn phạm nhân, tóm lại nhất định phải giết chết mục tiêu mới được xem là hoàn thành nhiệm vụ tốt đẹp. Bảy bóng người luân phiên yểm hộ, vô cùng cẩn thận đi vào trong phòng. Chỉ một lát sau, một kẻ thân hình vô cùng cao lớn cũng trần truồng như giống như Diệp Hoan bị năm chiến sĩ khiêng ra, đương nhiên, lúc này hắn đã biến thành một cỗ thi thể không hề hay biết chuyện gì, vừa rồi cái tên Diệp Hoan kia điên cuồng bắn phá xuống, những người sống trong nhà gỗ toàn bộ đều đã biến thành người chết. Diệp Hoan đang canh gác bên ngoài tò mò quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó tròng mắt trợn to: "Hồng Ba đây hả? Rõ ràng là một người nước ngoài mà..." Cỗ thi thể trước mắt này hốc mắt hãm sâu, sống mũi cao, tóc vàng mắt tro, có khuôn mặt điển hình của đàn ông Âu Mĩ. Cảnh Chí Quân sắc mặt hơi trầm: "Hồng Ba đúng là một người nước ngoài, nhưng hắn không phải Hồng Ba" "Hắn là ai?" "Các cậu đã bao giờ nghe đến tên Đỗ Tư chưa?" "Mới nghe qua Đỗ Lôi..." "Đỗ Tư, 35 tuổi, binh sĩ xuất ngũ từ hải quân Mỹ, sau đó gia nhập giới lính đánh thuê, chuyên tấn công tác chiến rừng rậm, về sau làm thê cho Mãnh Cổ Tướng Hồng Ba của Myanmar, huấn luyện cho hắn đội quân vùng núi này. Tám ngày trước khi chúng ta bị mai phục, mấy trăm tội phạm kia tiến thoái đồng đều, công thủ đều tốt, tố chất của từng binh sĩ đều vượt qua các phần tử tội phạm bình thường rất nhiều, bọn chúng chính là được Đỗ Tư huấn luyện ra theo tiêu chuẩn của một binh sĩ Hải quân Mỹ đấy." "Binh sĩ hải quân thì sao, hừ, dù là vài trăm người cũng vẫn bị mười mấy người chúng ta đánh cho choáng váng đấy thôi!" Diệp Hoan bĩu môi, vẻ mặt rất khinh thường. Cảnh Chí Quân liếc hắn một cái, thản nhiên nói: "Đỗ Tư làm thuê cho Hồng Ba, huấn luyện thủ hạ cho Hồng Ba chính là đội quân miền núi kia ngắn ngủn mới nửa năm... " Diệp Hoan sờ mũi không nói gì. Chỉ ngắn ngủi nửa năm mà có thể đem đám khỉ đen kia huấn luyện thành đối thủ khó dây dưa như thế, không thể không nói, binh sĩ hải quân quả thật rất trâu bò, nếu như để cho Đỗ Tư huấn luyện khoảng một hai năm nữa, chỉ sợ trong rừng rậm Myanmar này sẽ có thêm mấy trăm tên sát thủ rừng rậm khiến cho bộ đội đặc chủng trong nước phải đau đầu rồi. Diệp Hoan nhìn người đàn ông âu mỹ giờ đã trở thành một cỗ tử thi trên mặt đất, nói: "Hắn đúng là Đỗ Tư?" Cảnh Chí Quân gật đầu: "Sát thủ rừng rậm số một luôn là sự quan tâm hàng đầu của chính phủ các nước và các tổ chức tình báo cơ mật, không ngờ chết ở chỗ này, chết trong đêm nay... " Diệp Hoan ngơ ngác nhìn cả nửa ngày, bỗng nhiên nở nụ cười: "Thằng cha này trước khi chết cởi trần cởi chuồng, ngay cả một cái khố cũng không có, hắc hắc, thật không biết xấu hổ... " Mọi người đen mặt liếc xéo Diệp Hoan, Đỗ Tư cởi chuồng, cậu thì khác đấy chắc? Rõ ràng chính mình không biết xấu hổ còn dám nói người khác không biết xấu hổ..... "Diệp Hoan! "Cảnh Chí Quân lạnh lùng lớn tiếng nói . "Có! " "Tôi ra lệnh cho cậu tranh thủ thời gian tìm quần áo mặc vào ! Thật không biết xấu hổ!" Sau khi tìm tòi cẩn thận, đội viên đặc chiến lại mang ra trong phòng hai cỗ thi thể phụ nữ lõa thể, trong phòng cũng không có người nào khác, Cảnh Chí Quân có chút nhụt chí, xem ra Hồng Ba không chết, gây ra động tĩnh lớn như vậy hắn vẫn có thể bảo trì bình thản mà biến mất, Hồng Ba quả nhiên không phải nhân vật bình thường, có thể độc bá Myanmar một phương, quả thật có vài phần bản lĩnh, loại bản lĩnh thực tế này thể hiện trong tác phong đại trượng phu có thể co cũng có thể duỗi. "Chính ủy, tìm không thấy Hồng Ba, hiện tại tiếp tục vây quét phần tử tội phạm hay thu binh lại?" Cảnh Chí Quân quan sát phế tích khắp nơi, hung hăng dậm chân, không cam lòng nói: "Xe bọc thép mở đường, đem thôn này toàn bộ quét một lần, chỉ cần đụng phải người nào có vũ khí lập tức nổ súng đánh gục! Mặt khác tìm hai khẩu súng phun lửa đem mảnh đất trồng cây thuốc phiện hại người này đốt toàn bộ, tất cả thành phẩm nha phiến cùng Heroin toàn bộ tiêu hủy! " Lúc này xung đột đã chuẩn bị kết thúc, súng liên thanh trên hai chiếc xe bọc thép tất nhiên không có khả năng giết hết tất cả phần tử tội phạm, nhưng đầu sỏ Hồng Ba không xuất hiện, một đám tội phạm không ai chỉ huy lập tức hoảng hồn, trong đêm tối không phân biệt được thực hư, chỉ nghe thấy tiếng nổ mạnh rung trời cùng tiếng kêu thảm thiết của đồng lõa, các phần tử tội phạm không biết đến cùng có bao nhiêu quân chính quy đến vây quét bọn chúng, vì thế liền kinh hoảng ném đi vũ khí hướng về phía núi mà chạy trốn, giống như con ruồi mất đầu chạy tán loạn, một thôn xóm nho nhỏ lúc này bị mười một người Diệp Hoan làm cho huyên náo đến gà bay chó chạy, chỉ một lát sau, những người có vũ khí cơ bản đã bị quét sạch, chỉ còn hơn mười tên tội phạm hoảng sợ cầm súng chạy về phía nam. Quan sát mười mấy người kia kinh hoảng chạy về phía súng liên thanh hướng nam, Cảnh Chí Quân sắc mặt biến đổi: "Diệp Hoan, cậu không bảo vệ súng máy phía nam, sao không làm nó nổ đi?" Diệp Hoan điềm tĩnh cười hắc hắc, còn chưa kịp nói, hơn mười tên tội phạm kia đã khống chế được súng liên thanh phía nam, liến thoắng chửi bậy vài tiếng, đem họng súng nhắm ngay vào đám đội viên đặc chiến, sau đó dữ tợn bóp cò. Chỉ nghe đoàng một tiếng nổ mạnh, súng máy chẳng những không bắn ra viên đạn nào, ngược lại nổ tung trước mặt đám tội phạm, mười mấy người bị linh kiện cùng mánh đạn nổ văng vào, đau đớn lăn lóc trên mặt đất, nhìn đã biết không thể sống được. Diệp Hoan cười hì hì, nói: "Đây không phải cũng là nổ sao?" Cảnh Chí Quân giật mình nói: "Cậu đụng tay đụng chân gì trên súng máy đó?" "Không có gì, chỉ là lấy ít bùn đất nèn chặt nòng súng, đám gia hỏa kia chỉ số thông minh quá thấp, trước khi nổ súng lại không chịu kiểm tra một chút, kết quả súng nổ nòng rồi..." Cảnh Chí Quân cười mắng: "Khó trách người khác đều gọi cậu là Ma Tử, thực mẹ nó giỏi lừa gạt người" Nhân lúc tìm tòi tàn quân trong thôn, Cảnh Chí Quân giải thích nguyên nhân vì sao lúc trước hành động chậm chạp không phát tín hiệu. Vốn dĩ đường hầm bên cạnh súng liên thanh phía tây vẫn còn giấu một cái lô-cốt, làm hại Thương Lang chịu trách nhiệm nhiệm vụ phía tây thiếu chút nữa sớm bại lộ, cửa lô-cốt đều do xi măng cốt thép tạo thành, căn bản không có cách gì mạnh mẽ phá bỏ, Thương Lang lại sợ đánh rắn động cỏ, một mực cầm cự trong lô-cốt chờ cơ hội bên ngoài, chờ hơn nửa tiếng, mãi đến lúc Diệp Hoan cùng Xạ Lang trộm xe bọc thép, gây ra động tĩnh cực lớn thì Thương Lang mới nhân lúc phần tử tội phạm trong lô cốt đi ra xem xét tình huống, chém xuống cổ hắn một đao. Đây là một cuộc chiến đấu rất kỳ quái. Vốn là Cảnh Chí Quân ở vào vị trí chỉ huy nhưng cũng không phát huy được bao nhiêu năng lực chỉ huy, nhịp điệu chiến đấu không ngờ lại để cho tên tân binh Diệp Hoan này nắm giữ, do hắn khởi xướng, sau đó đánh vỡ cục diện bế tắc, cuối cùng đoạt được xe bọc thép, dùng vũ khí hạng nặng ngăn chặn quân địch, tiểu đội 11 người hiệu quả thực hiện tiêu diệt toàn bộ quân địch, thậm chí là mơ hồ đã vô tình để cho hắn dẫn dắt, mãi đến lúc xung đột chấm dứt mọi người mới có cảm giác trở lại, không ngờ một đám lính cũ dày dặn kinh nghiệm thế này lại để cho một tên lính mới chỉ huy? Tên lính mới thật ra lúc này cũng rất sợ hãi, cho dù thời cơ chiến đấu nắm bắt rất chuẩn xác, nhưng dù sao hắn cũng không nghe mệnh lệnh chỉ huy, không có chờ đợi trên vị trí xung đột mà chính ủy đã chỉ định, ngược lại còn tự tiện hành động vô tổ chức vô kỷ luật, đừng suy nghĩ đến việc lập công, chỉ mong lúc về không bị bắt giam lại là được rồi. Cảnh Chí Quân nghiêng mắt nhìn hắn, nửa cười nửa không nói: "Bây giờ mới cảm thấy sợ hãi sao? Chột dạ rồi sao? Vừa rồi cậu không phải cởi chuồng đánh đến mức thăng hoa luôn sao?" Diệp Hoan cũng nhếch miệng cười nịnh nọt: " Cởi truồng vì cách mạng, rất vinh quang!" "Hành động lần này xem như cậu đánh bậy đánh bạ mà trúng, sau khi trở về tôi sẽ báo cáo quân khu lập công cho cậu, nhưng...." Cảnh Chí Quân bỗng nhiên nói: "Cậu rời khỏi vị trí nhiệm vụ tự ý hành động, trở về viết cho tôi một bản kiểm điểm, đọc lên trước mặt toàn thể đội ngũ, còn nữa, cởi chuồng bắn súng, làm tổn hại danh dự của quân nhân chúng ta, trở về tự giác đi đến phòng giam ngồi xổm hai ngày." Có thưởng có phạt, Cảnh Chí Quân giải quyết vừa gọn gàng vừa linh hoạt. Diệp Hoan "ba" một tiếng đứng nghiêm chào: "Rõ!" hai chân đứng thẳng, nhị đệ ở giữa hai chân khỏe mạnh kháu khỉnh gật đầu liên tục, đong đưa lên xuống. Cảnh Chí Quân thở dài: "Nghỉ! Nhanh chóng mặc quần áo vào, tôi thật sự sợ nhìn nữa sẽ không nhịn được mà cắt phéng tên gia hỏa kia của cậu đấy, còn nữa, rảnh rỗi đi bệnh viện cắt bao quy đầu đi!" Xe bọc thép tuần tra giữa thôn, thỉnh thoảng vang lên vài âm thanh tiếng súng lẻ tẻ, quân địch còn sót lại dần dần bị quét sạch. Thật ra lúc này giống như một cuộc đại đồ sát, nhưng loại đồ sát này vẫn là chính nghĩa, không giết bọn chúng, trên thế giới không biết sẽ có thêm bao nhiêu người vì bọn chúng mà cửa nát nhà tan. Trên đời có ba loại người rất đáng chết, chính khách, buôn ma túy và buôn bán vũ khí. Bởi vì ba loại người này gầy dựng lợi ích từ trong sinh mệnh của mấy vạn người vô tội, có người cả đời đeo đuổi những việc trái với lương tâm rồi cuối cùng cũng phải xuôi tay nhắm mắt, có người gặp báo ứng tức thời. Đêm nay chính là báo ứng của bọn buôn bán ma túy này. Việc quét sạch tội phạm thật sự thuận lợi, trùm sỏ ma túy Hồng Ba không biết tung tích, thủ hạ dưới quyền không còn ý chí chiến đấu, lúc mấy người Diệp Hoan lục soát thôn xóm căn bản không gặp phải chút chống cự nào, các phần tử tội phạm kẻ chết, kẻ bỏ trốn, trong thôn chỉ còn lại một đám người miền núi gieo trồng cây thuốc phiện. Những người miền núi này có người được thuê, có người bị bắt ép, trong rừng không liên lạc với thế giới bên ngoài, những người miền núi này trên thực tế chỉ là những nông phu dân trí thấp. Bộ đội đặc chủng cũng không phải là đao phủ, hiển nhiên sẽ không nổ súng với những người miền núi bình thường này, Cảnh Chí Quân nhìn đồng hồ đeo tay, khóe miệng lộ ra nụ cười thoải mái. "Coi như Hồng Ba mạng lớn, lại để cho hắn chạy thoát, chỉ có điều đêm nay chúng ta tập kích hang ổ của hắn, đánh chết nhiều thủ hạ của hắn như vậy, không có ba đến năm năm, hắn không thể nào khôi phục được nguyên khí. Các huynh đệ, hành động kết thúc, chúng ta về nhà! " Mọi người lập tức cười rộ lên, ánh mắt lộ ra vẻ mong chờ cùng khát vọng. Vật lộn hơn nửa tháng, cũng nên về nhà rồi. Đang khi mọi người vui vẻ cười đùa, có một đứa bé trai người miền núi cởi trần từ từ đi về phía Cảnh Chí Quân, nét mặt hơi sợ hãi, nhưng nụ cười bên môi lại sáng lạn hơn ánh mặt trời