Khi Diệp Hoan về đến nhà, Nam Kiều Mộc vẫn còn ngồi ở phòng khách chờ hắn. Trời đã sáng nhưng vẫn còn thấy được ánh đèn trong phòng khách, Nam Kiều Mộc đang ngủ gật, lâu lâu lại cố mở mắt để nhìn lên cái đồng hồ treo trên tường ở trong phòng khách. Lúc Diệp Hoan mở cửa đi vào, khuôn mặt tiều tụy của Nam Kiều Mộc ngay lập tức hiện ra vẻ mặt vui mừng. "Tối hôm qua anh nói là sẽ rất nhanh trở về nhà, kết quả là đi một đêm không về, gọi điện thoại cho anh lại không được, anh cả đêm đã làm gì ?" Diệp Hoan thấy bộ dạng lo lắng của cô, trong lòng rất áy náy Tuy nói chuyện tối qua là hắn bị động, cũng không phải xuất phát từ tâm nguyện của hắn, nhưng sau tất cả mọi chuyện hắn vẫn thấy có lỗi với cô vì những chuyện đã xảy ra. Trách ai đây? Cao Thắng Nam? Cô ấy là một người phụ nữ yêu hắn nhưng không được đáp trả, trong giây phút bị rượu cồn làm cho kích thích bộc lộ ra tình cảm của mình mà thôi, cô ấy làm như vậy là sai sao? Diệp Hoan ngay lúc này không biết nên làm cái gì, tình yêu của hắn và Nam Kiều Mộc vốn rất đơn giản, nhưng bây giờ đột nhiên có nhiều chuyện như vậy xảy ra, nên nói cho Kiều Mộc biết hay sao? Lỡ Kiều Mộc bị tổn thương thì làm sao bây giờ? Diệp Hoan không muốn làm tổn thương cô, khi yêu một người thật lòng thì sẽ không nói ra những lời nói làm tổn thương tới đối phương. Diệp Hoan quyết định dấu chuyện này, đây là một lựa chọn bất đắc dĩ vì trong lòng hắn Nam Kiều Mộc là người quan trọng nhất. Về phần Cao Thắng Nam... Diệp Hoan thở dài, tối hôm qua chỉ là ngẫu nhiên sinh ra chuyện tình một đêm thôi, quên đi coi như là xong. Đón nhận ánh mắt lo lắng của Nam Kiều Mộc, Diệp Hoan bĩu môi nói: "Kiều Mộc, anh tối qua gặp được kỳ ngộ." "Kỳ ngộ gì? Trên đường đi gặp phải một lão ăn mày, sau đó lão bán cho anh một quyển bí tịch Như Lai Thần Chưởng để sau này anh có thể bảo vệ hòa bình thế giới hả?" Cái miệng nhỏ nhắn của Nam Kiều Mộc chưa bao giờ tha cho người nào. "Không có chuyện vô nghĩa như vậy, tối qua trên đường về anh đụng phải một nữ lưu manh uống say, anh nghĩ trong đầu là phải giúp người làm niềm vui, nhỡ đâu cô gái đó uống say bị người khác lợi dụng thì biết làm sao? Vì vậy anh đưa cô ấy đến khách sạn và thuê cho cô ấy một phòng." Nam Kiều Mộc lộ vẻ nghi ngờ: "Anh sẽ không nói cho em biết, cô gái đó không bị người khác lợi dụng nhưng lại bị anh lợi dụng rồi phải không?" "Làm gì có chuyện đó, anh lúc đó suy nghĩ rất thuần khiết nhưng nào ngờ khi bước vào phòng thì cô gái kia lại trưng ra vẻ mặt dữ tợn." "Vẻ mặt dữ tợn?" "Đúng, cô ta, cô ta không phải là người mà là cầm thú!" Diệp Hoan đau buồn, hắn cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt. "Anh bị cô ta làm gì?" "Anh bị cô ta cưỡng hiếp!" Diệp Hoan ôm chầm lấy Nam Kiều Mộc gào khóc. Nam Kiều Mộc mắt trợn trắng "..." "Thật sự, không nói dối em, anh bị cưỡng hiếp nhiều lần, mỗi lần là một tư thế khác nhau đến nỗi nhị đệ bị trầy cả da, không tin anh móc ra cho em xem.." Tay Diệp Hoan vừa mới lần xuống quần, Nam Kiều Mộc chợt lắc người, thoát ra khỏi vòng tay của hắn, cũng không quay đầu lại nói: "Cái lý do này của anh so với lý do bảo vệ hòa bình thế giới càng vô nghĩa hơn, nếu như em tin anh thì chắc đầu óc em có vấn đề, được rồi, mặc kệ là tối qua anh đã làm gì, trở về là tốt rồi, em đi ngủ, mệt chết đi được..." Diệp Hoan kinh ngạc nhìn Nam Kiều Mộc đóng chặt cửa. Ta đây coi như là nói thật mà? Cô ấy sau này sẽ không trách mình chứ? Haizz, dù sao thì mình cũng nói thật rồi. Diệp Hoan dùng suy nghĩ của một tên lưu manh tự nhủ. ... Khách sạn Hilton ở Ninh Hải Hội trường lớn ở tầng năm đã được tập đoàn Đằng Long bao trọn để tổ chức một bữa tiệc từ thiện do tập đoàn Đằng Long và quỹ Hoan Nhạc cùng nhau chủ trì. Từ lúc xế chiều toàn bộ hội trường đã được thu xếp ổn thỏa, tập đoàn Đằng Long cử ra một lượng lớn nhân viên PR, nhân viên hành chính tiến hành những chuẩn bị cuối cùng. Tới giờ G, một hàng xe Mercedes màu đen yên lặng đậu trong con hẻm của khu phố cổ. Diệp Hoan cùng Nam Kiều Mộc mặc lễ phục dạ hội quý phái, hai người nắm tay nhau chậm rãi đi ra. Chu Dung đứng trước cửa xe, nhìn chăm chú hai người tay trong tay, con mắt không khỏi sáng ngời, khóe miệng lộ ra nụ cười, tiếp theo lại vô tình hay cố ý liếc nhìn Chu Mị đứng bên bộ dáng tươi cười không thay đổi. Bộ dáng tươi cười lúc nào cũng hiện hữu trên mặt Chu Mị, nhìn thấy hai người nắm tay nhau, không biết sao trong nội tâm chua xót, dáng vẻ tươi cười dần trở nên miễn cưỡng. Sớm nghe nói bọn họ ở cùng một chỗ, nhưng khi thấy hai người nắm tay cùng nhau xuất hiện, cô vẫn cảm thấy rất khó chịu, bởi vì sao thì chính cô cũng không biết rõ. Diệp Hoan hôm nay mặc một bộ lễ phục màu đen, áo sơ mi màu trắng trên cổ buộc một cái nơ đen sa tanh tinh tế, dưới chân giày da đen bóng, phối hợp với khuôn mặt vốn đã đẹp trai kia, cả người tỏa ra khí chất phong lưu tuấn mỹ, phong thái tao nhã như một công tử chính hiệu. Nam Kiều Mộc mặc một bộ lễ phục dạ hội lộ vai màu đen, ở phía trước được trang trí một đóa hoa rất lớn, vừa vẹn che đủ xuân quang trắng nõn như tơ lụa ở phía trước ngực, nhưng vẫn tràn đầy nét quyến vũ. Chu Dung đi lên phía trước, kéo tay Nam Kiều Mộc khoa trương nói: "Đây đâu phải là một cô gái nữa, thật đúng là một thiên thần!" Giọng điệu của Chu Dung bây giờ so với lúc trước đã thân mật hơn nhiều rồi, bắt đầu từ lúc nhìn thấy Diệp Hoan nắm tay Nam Kiều Mộc, Chu Dung liền đem Nam Kiều Mộc trở thành con dâu của mình, trong lúc nói chuyện, bên cạnh rất nhanh có trợ lý dâng lên một cái hộp màu đen. Mở hộp ra, bên trong có một cái vòng cổ do mấy nghìn viên kim cương nhỏ tạo thành, mặt dây hình trái tim của vòng cổ là một viên kim cương khổng lồ. Các viên kim cương đã được chế tác khéo léo, nhìn có thể biết được viên kim cương này có lượng cara rất lớn. Chiếc vòng cổ kim cương nằm yên lặng trong chiếc hộp nhung màu đen, tỏa ra ánh sáng chói mắt. Nam Kiều Mộc hết sức ngạc nhiên nhìn nó, bị ánh sáng của nó hấp dẫn, đến hô hấp cũng ngừng lại. Chu Dung đưa cái hộp cho Diệp Hoan nói: "Đeo lên cho Kiều Mộc đi. Kiều Mộc, con mặc bộ váy lộ vai này rất đẹp, nhưng nhất định phải phối hợp với một chiếc vòng cổ hoàn mỹ mới có thể càng thêm tỏa sáng, có như thế thì tất cả phụ nữ trong bữa tiệc sẽ nhìn con bằng ánh mắt hâm mộ hoặc ghen ghét, hiểu không?" Nam Kiều Mộc lúng túng nói: "Bác gái, cái này.... quá quý trọng rồi, con không dám nhận.." Diệp Hoan lại hoàn toàn không khách khí lao tới, cầm viên kim cương lớn nhất đặt ở trong miệng cắn một cái. "Mẹ, cái này hình như không phải là loại tiêu chuẩn Bát Tâm Bát Tiễn* nha?” (Thuật ngữ chuyên ngành kim cương, tên tiếng anh là Hearts & Arrows, là một kiểu cắt gọt kim cương kỹ thuật cao. Quan sát Kim cương Bát Tâm Bát Tiễn bằng kính chuyên dụng sẽ thấy hiệu ứng ánh sáng phản chiếu hình 8 mũi tên hướng ra cân đối trên mặt đỉnh, và tương tự, 8 trái tim chụm vào tâm sẽ hiện ra khi quan sát mặt sau viên kim cương để đảm bảo trong bất kì điều kiện ánh sáng nào, viên kim cương cũng khoe được vẻ đẹp lấp lánh gấp nhiều lần so với những viên kim cương có cách cắt truyền thống) Chu Dung tức giận gõ đầu hắn một cái, nói: "Liếc cái gì, ta là người keo kiệt như vậy sao?" Kéo tay Nam Kiều Mộc lại, Chu Dung cười nói: "Đừng nghe đứa nhỏ này nói mò, viên kim cương này nha, là mấy năm trước Tổng Thống của một tiểu quốc Nam Phi tặng cho ta đấy, quốc gia đó trong thời gian chiến loạn, tập đoàn Đằng Long đã giúp bọn họ xây dựng lại rất nhiều hạng mục sau chiến tranh. Cho nên Tổng Thống tặng viên kim cương này cho ta để tỏ lòng biết ơn. Viên kim cương này tại Nam Phi rất là nổi tiếng vì hiện nay lượng kim cương có độ tinh khiết cao không còn nhiều, ở Châu Phi tên gọi của nó là Khắc Lỗ Tác La, nghĩa là nước mắt thiên thần. Ta đã nhờ một nghệ nhân có tiếng làm thành chiếc vòng cổ này." Diệp Hoan nghe xong xuất xứ của chiếc vòng cổ quý giá này, không nói hai lời lập tức đem nó đeo lên cần cổ trắng nõn của Nam Kiều Mộc. "Kiều Mộc à, em phải cẩn thận, đừng làm mất nó, nó đổi được rất nhiều bánh tiêu đấy" Diệp Hoan tha thiết dặn dò. Mọi người chuẩn bị lên xe, Chu Dung nhìn lướt qua Chu Mị, liền kéo Nam Kiều Mộc lên chiếc Lincoln phía trước, để cho Diệp Hoan và Chu Mị ngồi cùng một xe. Đoàn xe lăn bánh, trong xe thỏai mái dễ chịu, đôi mắt xinh đẹp của Chu Mị đánh giá Diệp Hoan, thấy hắn rất không được tự nhiên liên tục uốn éo người, lúc thì kéo nơ, lúc thì gãi gãi trên cổ, dường như toàn thân có rận bò vậy. Chu Mị cười khúc khích, đưa tay cẩn thận giúp hắn chỉnh nơ cho ngay ngắn, cười nói: "Được rồi anh chàng đẹp trai, anh rất tuấn tú, đêm nay nhất định sẽ hấp dẫn được rất nhiều sự chú ý của phụ nữ, đừng đứng ngồi không yên như vậy, đêm nay anh là nhân vật chính đấy." Diệp Hoan cười vui vẻ: "Kẻ có tiền đúng là có nhiều tật xấu, nói từ thiện liền từ thiện, chỉ cần đem ngân phiếu đi làm từ thiện chẳng phải là được rồi sao? Cần gì phải làm một bữa tiệc như thế này làm gì? Chẳng lẽ kẻ có tiền thích ăn uống, vui chơi trong bữa tiệc từ thiện sao?" Chu Mị bất đắc dĩ thở dài: "Diệp Hoan, anh không nên cả ngàyđem từ "kẻ có tiền" treo trên miệng. Em biết rõ anh hận những kẻ có tiền, nhưng bây giờ anh cũng ở trong cái vòng luẩn quẩn này rồi, nếu như vẫn giữ thái độ thù hận như vậy với những người đó, về sau anh ở trong cái hội này sẽ khó mà bước đi xa được. Thân phận anh không cách nào thay đổi được, nếu như không có cách nào thay đổi, vậy vì cái gì không thử thích ứng với cái thân phận này, chính thức hòa nhập với nó?" Diệp Hoan giống như cười mà không phải cười: "Nói như vậy, tôi nên theo chân bọn họ kề vai sát cánh, xưng huynh đệ, tụ tập mới gọi là hòa nhập?" Chu Mị tích cực nói: "Diệp Hoan, em không phủ nhận, cái giới này nó dơ bẩn và tệ hại, rất nhiều thế gia muốn lớn mạnh buộc phải dùng những thủ đoạn ti tiện, không thể nào quang minh được. Nhưng xã hội thượng lưu vẫn luôn tồn tại, anh không có cách nào cải biến được nó. Quốc gia của chúng ta, kể cả giới chính trị cùng kinh tế đại bộ phận quyền lực đều nắm giữ ở trong tay bọn họ, bọn họ có quyền ăn nói, mà thân phận của anh ở trong giới này có thể xem như là vạn người ngưỡng mộ. Trong tương lai mỗi một câu, thậm chí là một động tác của anh đều có rất nhiều người bình phẩm, phân tích bởi vì anh là người của Thẩm gia, anh bất luận là ngôn ngữ hay cử chỉ đều đại biểu cho Thẩm gia, mặc kệ anh có nguyện ý hay không, trên người của anh đã mang dấu ấn của Thẩm gia. Anh không thể hòa nhập được vào cuộc chơi này thì anh sẽ phải bị đào thải, em là lo lắng anh sẽ nóng nảy." Chu Mị nói một hồi khiến Diệp Hoan trầm mặc. Qua thật lâu, hắn mới trầm giọng nói: "Chu Mị, tôi có cách suy nghĩ của mình, hơn nữa vĩnh viễn sẽ không thay đổi. Nếu như tôi không dung hợp được với cuộc chơi này, tôi cũng sẽ không thỏa hiệp nhượng bộ, tôi sẽ chống lại đến cùng, nếu như chống đỡ không được nữa thì tôi sẽ chọn cái chết. Dù bất cứ khi nào hay ở bất cứ nơi đâu, tôn nghiêm của bản thân vẫn là quan trọng nhất." Đang nói chuyện, đoàn xe đã dừng lại trước khách sạn Hilton. Tiệc từ thiện tối nay quy mô rất lớn, mời rất nhiều người trong giới chính trị, giới kinh doanh còn có minh tinh ngành giải trí tham gia. Trên thảm đỏ chưa có một bóng người nào, nhiều phóng viên, camera đã đứng kín ở cả hai bên. Chu Mị ngồi trong xe, nhìn chăm chú người thanh niên phố phường có xuất thân cao quý này. Mặt mũi hắn nghiêm nghị bất khuất, thần sắc trầm ổn, Chu Mị nở nụ cười tươi như một đóa hoa. "Diệp Hoan, bắt đầu đêm nay anh chính thức bước vào vòng tròn quyền quý này, em rất chờ mong biểu hiện của anh, chờ anh đem cái thế giới này khuấy đến điên đảo, phong vân biến sắc luôn" "Diệp Hoan anh đã chuẩn bị xong chưa?"