Cực phẩm thái tử gia
Chương 864 : Đậu đậu
Để thăm dò tận gốc công ty mạng 103, Lâm Chi Lệ tiến hành lặng lẽ. Thương vụ thành tự không cẩn thận, nghiêm túc, thu rất nhiều loại phí không có trong danh mục do Ủy ban nhân dân thành phố phê chuẩn. Cho nên, y không dám cứng rắn mạnh mẽ làm ầm ĩ, nếu chẳng may Chủ tịch tỉnh ra mặt, thì xui xẻo.
Nhưng thực tế anh tiến hành lặng lẽ không có chuyện sao? Chính quyền không phải theo dõi vấn đề thu phí sai sao? Bắt được anh là tốt rồi.
Buổi tối Lâm Hiểu Kháng về nhà nói với cha về chuyện của Thương vụ thành. Lâm Chi Mậu liền nghiêm mặt gọi điện thoại cho Lâm Chi Lệ.
- Chi Lệ, vấn đề thu phí của thương vụ thành anh dọn cho sạch, nếu để chính quyền điều tra ra anh, tôi sẽ không mở miệng nói một lời nào.
Câu nói đầu tiên đã gõ Lâm Chi Lệ, ngày hôm sau y liền thủ tiêu quyết định về phí của chính quyền. Lại sợ công ty mạng 103 truy đuổi, vội đem một số phí trước đã thu trả lại cho các công ty. Các công ty và các hộ kinh doanh đều cười, nghĩ là Thương vụ thành có lương tậm. Số này chính là một trăm triệu. Thật ra Lâm Chi Lệ hận thấu xương đối với công ty mạng 103.
Lâm Bảo bị đánh cũng không lấy lại được công bằng, còn bị người ta chụp mũ là đồ lưu manh, tạm giam nửa tháng, đó mới thảm.
Sau đó, Lâm Chi Lệ lại tiếp Lâm Hiểu Kháng, mời khách cùng Miêu Tuấn Bách, Hàn Tĩnh, Lục Thành, Trần Hữu Binh và một vài công tử. Trong số này thực lực cũng không thể xem nhẹ, bậc cha chú của bọn họ không chỉ là một lãnh đạo lớn, liên kết lại cũng có thể khống chế nhất định đối với Chủ tịch tỉnh Ở Lỗ Đông một đợt sóng ngầm đang nổi lên.
Chủ tịch công ty xây dựng Hoa Đông Vương Ngạn Tương cũng đã đến thành phố Tuyền. Gặp gỡ Vương Hàm, hỏi cô một số tình hình và tiến triển. Vương Hàm cười khổ không ngừng,
- Mấy cô gái xinh đẹp bên cạnh Đường Sinh, Đường Cẩn, Quan Đậu Đậu, Ninh Manh, nào có bản lĩnh phản đối tôi?
Vương Ngạn Tương coi thường:
- Cô nữa, ngu lắm, giả vờ quyến rũ hắn, dù thế nào thì cô cũng là cô gái xinh đẹp, cứ bám lấy hắn.
Cô không ngờ ông lại bảo cháu gái hạ giếng cạn như vậy. Trong lòng Vương Hàm có chút đau xót. Nhưng ngoài miệng không thể nói được gì. Vương Ngạn Tương cũng biết mình hơi quá, cười nói:
- Tiểu Hàm, tôi không bảo cháu bán đứng chính mình, Đường Sinh thật sự cũng không dám thất lễ với cháu. Đơn giản là tạo ra một chút mâu thuẫn giữa hắn và Đường Cẩn. Cháu phải chọn cơ hội mà làm, có thể lấy được nhiều bí mật của hắn càng tốt. Chú cháu chết trẻ chính là vì Đường Sinh. Chúng ta và hắn có thâm cừu đại hận, cháu đừng quên điểm này.
- Cô, cháu sợ, sợ thật sự bị hắn ức hiếp, đến lúc đó thì làm thế nào?
Vương Hàm trong lòng rất sợ hãi, nhưng không chịu được bên cạnh Đường Sinh có mấy cô gái, cô không thể nhận mình kém hơn mấy cô đó. Không phải cố ý nói xấu chính mình, nên có thể suy ra như vậy sao?
- Tiểu Hàm, đừng lo lắng việc đó. Nếu hắn thật sự bắt nạt cháu, cô sẽ làm cho hắn thân bại danh liệt. Nếu vậy, kế hoạch của chúng ta càng dễ thực hiện.
Nói những câu này Vương Ngạn Tương cũng cố không đau xót, nhà họ Vương không ngờ phải dùng đến chiêu mỹ nhân này.
Vương Hàm đã biết, hi sinh chính mình để đổi lấy thắng lợi của gia tộc.
- Cháu sẽ thử xem.
Vương Ngạn Tương nhìn thấy trong mắt Vương Hàm có giọt lệ oan ức, cảm thấy cũng đau xót ôm cô nói:
- Tiểu Hàm, khổ cho cháu rồi, vì xả giận cho chú cháu, vạn bất đắc dĩ mới làm vậy. Con gái của Khương Thế Bình có thể dùng, cô ta đánh trận trước rất tốt.
- Cô, Khương Tiểu Uyển hơi xấu tính. Đường Sinh căn bản không hài lòng, lần trước chúng ta đưa ra ý định, khiến cô giật dây Hàn Tinh mướn người khiếm nhã với Đường Cẩn. Nào biết chính hắn làm cho người ta bị đánh thành đầu heo, bị nắm tay của Quan Đậu Đậu đánh cho thành như vậy, thực thảm.
- Đường Sinh sắp xếp bảo vệ đặc biệt bên cạnh các cô. Về việc này chúng ta cũng có người. Lưu manh căn bản là không làm nên việc. Hay là chúng ta thôi đi, động tác nhỏ không có ý nghĩa, để cô nghĩ cách khác.
Buổi tối, Vương Ngạn Tương gặp hai chị em Ngu Cơ Mỹ, Ngu Phong Đình trong biệt thự. Lần đầu tiên trong đại hội Đảng lần thứ bảy, Ngu Quốc Phó quả nhiên bất hạnh, không có hành động đồng nghĩa với việc y xong đời. Sau tết, Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc tỉnh chắc phải thay đổi.
Cha vợ của Ngu Phong Đình, Chương Sao Mai bên Mặt trận tổ quốc đã đi an dưỡng, nhưng y lại cùng Chương Tú Vân tổ chức hôn lễ sau quốc khánh.
Hiện tại tình hình Lỗ Đông hình như cũng không có tranh giành. Vương hệ không sắm vai diễn viên chính, nhưng quan hệ giữa Ngu Cơ Mỹ và Miêu Kiến Quốc cực kỳ khác. Cô nghi ngờ Vương hệ có liên quan đến nhà họ Miêu. Nói trắng ra, Miêu Kiến Quốc cũng chẳng phải ngu ngốc nếu không phải chú của Ngu Cơ Mỹ giờ là phó quốc, cô lại được lão Vương coi trọng xem chừng cũng không duy trì mối quan hệ này.
Mọi người liên kết chính là ở lợi ích, lợi hợp thì hợp thôi. Anh lợi dụng tôi, tôi cũng muốn lợi dụng anh.
Miêu Kiến Quốc cũng biết mình thấp hơn so với Đường Thiên Tắc. Người ta chính là cấp tỉnh, y vẫn là cấp phó. Nói về chức vụ, người ta là Phó Bí thư thứ nhất quyền Chủ tịch tỉnh, y vẫn là Phó Bí thư tỉnh ủy. Tình hinh không lạc quan cho nên cần liên kết với nhà họ Vương. Dựa dẫm vào nhau. Về lâu dài mà nói, liên kết với nhà họ Vương cũng hoàn toàn khả thi.
Thật sự không có cách nào. Trong 07 người mới, Đường hệ có hai người, hơn nữa đều nằm trong các lãnh đạo cao cấp. nhà họ Miêu và nhà họ Vương càng nhanh kết hợp cũng là bình thường. Mặt khác, Vương Ngạn Tương không cam lòng nhìn nhà họ Vương thất bại ở Lỗ Đông. Cho nên bảo Ngu Cơ Mỹ liên hệ với Miêu Kiến Quốc tiếp tục giằng co với Đường Thiên Tắc. Lúc này cục diện khá mạnh, Bí thư Lâm Chi Mậu muốn đứng cùng phe với Phó Bí thư Miêu.
- Ngày mai gặp Lư Vĩnh Hưng, chúng ta sẽ nói đến phát triển tương lai. Nhà họ Đường rõ ràng muốn Đường Thiên Tắc nắm quyền to trong tương lại, nhìn rất khó ngăn cản. Trong 07 người, nhà họ Đường khá mạnh, nhưng ở quân ủy, bọn họ yếu đi rất nhiều.
Đôi mắt đẹp của Vương Ngạn Tương chớp chớp rồi nói tiếp:
- Mặt khác chính người duy nhất của nhà họ Đàm, Đàm Bảo Hoa lần này không ngờ tiếp nhận chức của Bí thư Đinh Hán Tĩnh ở Liêu Đông, cũng được bao ủy viên bộ chính trị. Với lập trường làm việc của lão Đàm, dường như cũng tính việc trên trời. Chúng ta cũng phải liên hệ, con lớn của nhà họ Khuông, Khuông Chấn Hoa cũng vào danh sách các lãnh đạo, Bắc Kinh sẽ có liên lạc với lão Tam Vân. Lão Đại cũng bước vào danh sách ủy viên bộ Chính trị, anh hai cũng có chức ở tỉnh. Nhà họ Vương chúng ta bước đi cũng rất vững. Điều tiếc nuối duy nhất là Ngu Quốc Phó không thể nâng cao một bậc, cứ xem tháng ba sang năm Đại hội đại biểu hội đồng nhân dân sẽ sắp xếp thế nào. Nếu chuyển sang Mặt trật tổ quốc thì thảm.
Hai chị em nhà họ Ngu cũng thở dài. Nhà họ Ngu chỉ do chú hai chống đỡ, nếu y lui về tuyến sau, hai chị em cũng chưa biết làm thế nào. Bọn họ dường như thấy được mình sắp giống hai chị em nhà họ Thiệu trước đây. Hai người nhìn nhau, cười khổ.
Ngu Cơ Mỹ cho rằng, chỉ cần mình liên hệ với nhà họ Miêu sẽ không sợ nhà họ Vương quẳng sang một bên. Đúng rồi, còn Lư Vĩnh Hưng kia, cùng là mục tiêu cả nhân. Trong lòng Ngu Cơ Mỹ đã có tính toán, cô vốn không phải là người phụ nữ an phận, có thể không cần quan tâm nhiều đến tình nhân.
Tuy nhiên nói thật, Ngu Cơ Mỹ có sức hấp dấn mê người, đối với đàn ông trung niên có khả năng sát thương rất lớn.
Nói với hai chị em nhà họ Ngu xong, Vương Ngạn Tương khe khẽ thở dài, gọi một cuộc điện thoại:
- Anh có thể vào.
Ngu Cơ Mỹ ngồi trên xe của em họ, trong lòng cũng có chút không lạc quan. Khi ra khỏi khu nhà thoáng nhìn thấy một chiếc Audi màu đen vừa quẹo vào, cô nhìn lướt qua biển số, đó không phải là xe của Khuông Thế Kiệt sao? Y sao lại đến đây? Không phải là đi gặp Vương Ngạn Tương chứ?
Cô giật mình, khó trách Vương Ngạn Tương hôm nay đuổi hai chị em cô sớm như thế. Xưa nay không uống rượu đến nửa đêm sẽ không để người đi, đây là một thói quen sống về đêm của cô..
- Phong Đình, có thấy chiếc xe vừa đi vào không? Khuông Thế Kiệt.
Ngu Phong Đình chấn động, hai ngày trước nghe chị Đường nói thế hệ thứ ba nhà họ Khuông, Khuông Thế Kiệt mới được điều đến Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Lỗ Đông. Người này từng là bạn học của Vương Ngạn Tương, nghe nói hồi học đại học họ từng quý mến nhau, sau vì ông cụ nhà họ Vương và ông cụ nhà họ Khuông đứng hai phía trong chính trị nên họ phải chia tay. Chẳng lẽ mấy chục năm qua bọn họ vẫn bí mật liên hệ? Đương nhiên, điểm này không ai biết rõ.
- Phong Đình, bí mật của Vương Ngạn Tương không rõ ràng lắm, cô có tính ham mê. Vì năm đó có tình cảm lưu luyến với Khuông Thế Kiệt. Tiểu Khuông lần này đến đảm nhiệm chức Phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy cũng là do nhà họ Khuông sắp xếp. Vì nhà họ Đường quá mạnh, nhà họ Khuông muốn liên hệ với nhà họ Miêu. Mà tôi và Vương Ngạn Tương thành quân cờ tốt nhất để hai nhà Miêu Khuông liên kết. Nhất thời, chúng ta vẫn còn giá trị lợi dụng.
Ngu Phong Đình thở dài:
- Thật ra anh rể như vậy, nhà họ Vương sẽ không ở bên cạnh chúng ta.
- Hừ, khó nói. Thiệu Tiểu Giác được nhà họ Vương nuôi trong nhà cuối cùng thế nào. Đuổi ra khỏi nhà? Ba em nếu bị điều đến Hội đồng nhân dân hoặc Mặt trận tổ quốc, anh em cũng không dùng được. Cuối cùng chúng ta phải dựa vào chính mình. Em hiện tại quản lý Cẩn Sinh không tồi, nhanh chóng gặp lão Trương của Ủy ban quản lý giám sát tài sản nhà nước đi. Sang năm lão Khương có thể ngồi ổn định vị trí Bí thư Quốc Tư hay không cũng khó nói.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện. Trong biệt thự của Vương Ngạn Tương. Cô cũng chính thức gặp mặt Khuông Thế Kiệt. Hai người chăm chú nhìn người đã từng là người yêu mười năm trước, thật lâu không nói gì. Vương Ngạn Tương hơn Khuông Thế Kiệt một tuổi, cô ba mươi bốn, Khuông Thế Kiệt mới ba mươi ba. Hai chị em yêu nhau.
- Ngạn Tương, em vẫn xinh đẹp như vậy, em cuối cùng cũng đồng ý gặp tôi, có phải bởi vì tình hình chính trị hiện tại đã thay đổi.
Khuông Thế Kiệt khá điển trai, khó trách Vương Ngạn Tương nhớ y mãi không quên. Đến nay, Khuông Thế Kiệt cũng chưa kết hôn.
- Thế Kiệt, anh vẫn chưa kết hôn, anh làm khổ chính mình, em đã lập gia đình và sinh con…
- Ngạn Tương, em đừng đả kích anh. Cả đời này anh đau buồn nhất chính là không thể lấy được em. Rất nhiều phụ nữ, đổi mỗi ngày đều không thành vấn đề, nhưng không có ai có thể cho anh cảm giác say đắm như với em. Ly hôn với y đi, anh có thể cưới em…
Đột nhiên, Vương Ngạn Tương nhào vào lòng Khuông Thế Kiệt, òa khóc. Chỉ có ở trước mặt Khuông Thế Kiệt, cô mới thừa nhận mình là phụ nữ.
- Thế Kiệt, đừng nói với em thế. Anh có biết, cha em vẫn không đồng ý. Ông ấy và ông nội anh có mâu thuẫn trong chính trị. Tuy rằng lúc này tình hình thay đổi, nhưng chúng ta kết hợp vẫn bị cha em ngăn cản. Vả lại em là bông hoa đã tàn rồi.
Khuông Thế Kiệt ôm lấy người phụ nữ đã lâu không gặp, trong lòng hàng nghìn hàng vạn lần cảm thán. Y biết, nếu tình hình chính trị cấp cao không thay đổi, Vương Ngạn Tương sẽ không gặp y. Cô là người phụ nữ có dã tâm, có dã tâm chính trị. Tình cảm đối với cô chỉ xếp thứ hai.
Nghĩ vậy liền có một chút căm hận đối với cô. Hai tay siết lấy cơ thể cô:
- Anh biết em chỉ yêu anh.
Nước mắt cũng tuôn ra, Vương Ngạn Tương cũng không chịu nói, ngược lại ôm nhanh cổ y:
- Ôm em lên giường, Kiệt.
Ngay lúc Vương Ngạn Tương vì mục đích chính trị gặp lại tình cũ mười năm trước. Đường Sinh và Đường Cẩn cũng đang nam trên nữ dưới.
Đêm khuya tĩnh mịch, đều là thời điểm nam nữ hưởng thụ sung sướng, ngàn năm không thay đổi, vạn năm không thay đổi…
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
478 chương
92 chương
22 chương
131 chương
74 chương
2000 chương
100 chương