Cực phẩm thái tử gia
Chương 863 : Đậu đậu diễn trò trước cửa thang máy
Khi Đường Sinh còn đang ngồi ở phòng Tổng giám đốc nói chuyện với Đường Cẩn và Ninh Manh thì bên ngoài vang lên giọng hùng hùng hổ hổ và tiếng bước chân dồn dập của Quan Đậu Đậu.
- Ôi trời ơi…. Tôi không sống nổi nữa, có kẻ lưu manh bất lịch sự nhéo mông tôi trong thang máy.
Đậu Đậu vừa ra đã kêu khóc lu loa. Đúng là nhà diễn kịch thiên bẩm, vừa nói khóc đã khóc được rồi, tay còn giả bộ ôm mông :
- Không sống được nữa.
Vẻ mặt Đường Sinh liền thay đổi, hắn không chịu nổi đả kích này. Lại thấy Đậu Đậu đang nước mắt giàn giụa còn tưởng là thật. Thật ra Đậu Đậu lấy tay che mắt, ánh mắt xảo quyệt. Không có cách nào, không giả vờ không được rồi. Có người đánh cô. Không giả vờ bị bắt nạt thì người ta sẽ quay lại trừng trị mình. Tên phản phúc kia đúng là đồ hoại tử của Thương Vụ Thành, phải xử lý hắn.
Kỳ thật Đậu Đậu đã nhịn Lâm Bảo nhiều lần rồi. Tên này đã đến năm lần bảy lượt, đều đã từng tiếp xúc với Đường Cẩn và Ninh Manh. Ba người con gái đã bàn bạc, ở tầng mà Thương Vụ Thành thuê thì không có cách nào, đứng trong nhà người ta, không thể không cúi đầu. Nếu nói với Đường Sinh lại sợ hắn cười các cô không suy xét kỹ càng từ đầu, bây giờ thành như vậy trách ai được. Cho nên cũng chịu đựng, dù sao, đối phương cũng không liều lĩnh đến mức dám làm gì quá.
- Ai đó, là ai?
Đường Sinh trừng mắt, không thể nào, Đậu Đậu của tôi để cho mày vô lễ à? Khốn kiếp, muốn chặt tay phải không? Đậu Đậu liền khóc nói:
- Là tên Lâm Bảo kia, giám sát của Thương Vụ Thành, thu tiền linh tinh, em nói không nộp y liền sờ mông em. Còn nói người thân của y là Bí thư Lâm, bảo em lên giường với y, nói có thể bảo đảm lợi ích của em ở Thương Vụ Thành.
Đường Sinh thở mạnh, mắt trợn trừng, dù biết Đậu Đậu có chút mau nước mắt, nhưng nghe nói cô bị sờ mông cũng cảm thấy tức giận.
Đường Cẩn và Ninh Manh vừa nghe đến Lâm Bảo, biết ngay Đậu Đậu mượn cớ. Bởi vì các cô chịu đựng tên này đã lâu. Sợ Đường Sinh không khống chế được đánh y, Đường Cẩn nhéo tay hắn nói:
- Ninh Manh, cô và Trần Tỷ đi xem một chút…
Cô quay đầu nháy mắt với Trần Tỷ. Trần Tỷ liền hiểu, cũng khuyên Đường Sinh trước tiên ngồi xuống, cô và Ninh Manh đi xem tình hình rồi nói.
Đường Sinh lúc đầu tức giận, về sau bình tĩnh rất nhiều, Đậu Đậu bị sờ mông làm hắn tức giận, nếu là chuyện khác thì còn có thể nói chuyện được. Nếu là thật nhất quyết sẽ không tha cho y. Đường Cẩn biết nguyên nhân khiến Đường Sinh tức giận, không quá kích động như hắn.
- Anh, sao lại đi tin lời Đậu Đậu nói? Người bình thường có thể động vào mông cô ấy sao? Em thấy là cô cố tình nói để hại người khác, sợ anh trừng trị cô ấy thôi.
Đường Cẩn nói thầm vào tai Đường Sinh.
- Đường Sinh, anh an ủi Đậu Đậu tôi đi ra ngoài xem thế nào.
Thật ra không cần xem, ở trong thang máy Lâm Bảo đã bị Đậu Đậu đánh cho thành đầu heo. Đậu Đậu gọi bảo vệ đến để khống chế tên lưu manh này. Lúc này Đường Cẩn vừa đi ra cô liền nhào vào lòng Đường Sinh.
- Em không còn mặt mũi để gặp anh nữa.
Đường Sinh nghe xong lời Đường Cẩn nói cũng biết mình tưởng tượng nhiều. Đậu Đậu không bao giờ để người khác động đến mông mình. Đường Cẩn chắc chắn đoán đúng rồi, lại đánh người ta rồi phải không? Hắn ôm lấy cô bé tiểu yêu đang giả vờ khóc hỏi:
- Em đánh người ta bẹp dí rồi hả?
- Đúng vậy, bị sờ mông như thế không đánh thì còn chờ gì? Chẳng lẽ em thích sao? Ôi…chị Khanh ơi, em không trong sạch nữa rồi…
Đường Sinh trợn mắt, xem ra là vừa ăn cắp vừa la làng rồi, đối phương không ngờ lại là người thân của bí thư Lâm. Việc này chẳng lẽ để ba vừa mới nhậm chức Chủ tịch tỉnh lại đối lập với bí thư cũng vừa mới thay chức của Lâm Chi Mậu ư? Nếu đối lập, bên trên sẽ thế nào, bên dưới sẽ thế nào?
Mà tình thế mới ở Lỗ Đông đã xuất hiện, Chương Sao Mai của phe Vương đã đi rồi, nhưng Lâm Chi Mậu lại đang muốn đối đầu với Chủ tịch tỉnh Đường, Phó bí thư Miêu có thể mượn lực lượng của Bí thư Lâm Chi Mậu, tương lai áp lực của Chủ tịch tỉnh chắc sẽ lớn hơn đây.
Quan trọng là Đậu Đậu đã đánh người của nhà họ Lâm, toát cả mồ hôi... Nạn cũ chưa qua nạn khác đã tới, Đậu Đậu tỉ tỉ oai phong thật!
Thật ra trong lòng Đường Sinh đã có tính toán, cho dù không có chuyện của Lâm Bảo thì sự đối lập giữa họ Đường và họ Lâm là không thể tránh được, chẳng qua cũng chỉ là chuyện giằng co xảy ra sớm hơn tí chút mà thôi, mặt khác, đào bới được một vài chuyện của Lâm Bảo thì sẽ có lợi cho sự chống lại Bí thư Lâm của Chủ tịch Đường.
- Bị người ta sờ vào bên mông nào?
Đường Sinh cười ha ha hỏi, Đậu Đậu ngẩn người, cô quên mất vừa nãy giơ tay ôm bên mông nào rồi.
- Bên này...
Cô chỉ tay đại vào mông bên phải, Đường Sinh ngạc nhiên nói:
- Không phải chứ? Lúc bước vào hình như em có ôm mông bên này đâu.
- Thế sao? Ôi, vậy thì ở bên trái rồi, người ta giận quá nên quên mất...
Lúc nói dối cô giấu mặt vào dưới cổ Đường Sinh.
Đường Sinh bất đắc dĩ ôm cô ngồi trên ghế sofa, Đậu Đậu tỏ vẻ đáng thương dựa hẳn người vào hắn, vừa giả vờ khóc vừa kể tội Lâm Bảo và giám sát Thương Vụ Thành, nào là thu tiền phí linh tinh, lại còn chuyện bắt mấy cô gái đến công ty đến hơn mười lần, lại còn thêm mắm thêm muối rủa sả tên Lâm Bảo kia:
- Tên kia dám nói sẽ nhổ vào mặt ba ngài Tổng Tư có vốn trăm triệu, sẽ phơi khô ba chúng ta, khốn kiếp, dối trá. Đường Sinh, cũng chẳng phải em cố ý đánh y đâu, chẳng qua là vì y quá đáng quá, động chân động tay, còn nói sẽ bắt em hôn hắn, em mới nổi điên, nên mới giơ tay đánh hắn, còn trách người ta nữa?
Đây mới chỉ là lời nói một phía, Đậu Đậu không tin Đường Sinh sẽ nghe Lâm Bảo giải thích, chị, em phải nói thế nào thì mới không phải tại em đây?
- Vậy sao... Học sinh Đậu Đậu, mấy câu nói này của em là thật không? Anh nên tin câu nào đây?
Đường Sinh trừng mắt nhìn.
Đậu Đậu không chịu, đôi bàn tay trắng như phấn đặt lên vai Đường Sinh, cô nũng nịu nói:
- Thật mà, hắn kéo khóa quần định lôi thứ đó ra em mới đánh hắn thôi, anh không tin hả? Anh không nghĩ là em lại bị người ta ức hiếp sao? Ôi...Em đi mách mẹ, Đường Sinh không thương em...
Toát cả mồ hôi, Đường Sinh nhéo mạnh mông cô:
- Được rồi, Đậu tỉ tỉ ơi, đừng có làm anh loạn lên nữa, giờ anh đã loạn lên rồi, dù sao người ta cũng có nhà họ Lâm hậu thuẫn, chúng ta cũng không dễ gì làm cho toàn vẹn, ít nhất chúng ta lại phải đối mặt với sự điều tra của cơ quan pháp luật.
- A... Vậy thì làm thế nào bây giờ?
Đậu Đậu không giả vờ nữa, ngồi thẳng người ngơ ngác nhìn Đường Sinh:
- Bên kiểm tra sẽ không khám nghiệm vết thương của em chứ?
- Tất nhiên là phải kiểm tra rồi, tố cáo thì phải có bằng chứng, nói suông không tính, người ta có nhà họ Lâm hậu thuẫn, bên kiểm tra cũng không dám làm giả đâu, em bị gã véo mông đúng không? Vậy thì sẽ có vết thâm màu tím, nếu như thế chúng ta có thể nói lý được, có không?
- À, không có...
Đậu Đậu rối tung lên, không véo thì sao mà có vết được.
- Hay là anh véo em đi!
Đường Sinh thở phù, cười, nâng cằm cô lên nói:
- Đậu Đậu tinh nghịch, sao lại phải nhờ anh giúp em tạo bằng chứng giả chứ? Hả?
Đậu Đậu cười thẹn:
- Tất nhiên rồi, như thế thì mới có sức thuyết phục, anh véo cả mông cả ngực đi!
Hai người tạo chứng cớ giả trong phòng Tổng giám đốc, Đường Sinh ấn Đậu Đậu ngồi xuống ghế sofa, nhéo cô đến chảy nước mắt
- Ôi.. Anh ác thế, nhéo em đau chết đi được, đủ rồi, đừng có nhéo tỉ tỉ nữa... Cứu!
Cô bảo vệ ngực và mông của mình.
Tên Lâm Bảo đúng là bị đánh mạnh tay, chắc phải vào bệnh viện thôi, Trần Tỷ kiểm tra thang máy, bên trong không lắp thiết bị theo dõi, thế này thì được, Đậu Đậu chỉ nói dối thôi, cảnh sát đến rất nhanh, Đậu Đậu theo Trần Tỷ đi ghi chép ở phòng trị an, một nữ cảnh sát giúp cô kiểm tra toàn thân, ôi, cả ngực và mông đều bị nhéo đến thành vết màu tím, sự việc ở trong thang máy bắt đầu như thế.
Khi Lâm Bảo nhận kết quả kiểm tra của cảnh sát trong bệnh viện y không thừa nhận, hắn có làm gì đâu? Nhưng cảnh sát lại có kết quả chứng minh, có lẽ tên họ Lâm sẽ không thừa nhận, không nói có việc đó hay không, cho dù có thật thì có đổi cho ai cũng sẽ không nhận.
Hơn nữa kết quả báo cáo thương tích của bệnh viện lại có hai phần, Đậu Đậu đã bổ sung thêm một phần, cô sợ vết thương trên người sẽ biến mất, đặc điểm này của cơ thể thật tệ, cho dù là xước da chảy máu thì hai tiếng sau cũng sẽ lành, không nhìn thấy vết thương, đừng nói đến vài cái vết tím nhỏ.
Giám định thương tích của Lâm Bảo rất nặng, chắc chắn là mặt mũi bầm dập, khốn kiếp nhất là bị thương ở chân tay khá nặng, thói quen của Đậu Đậu là tấn công vùng gân phía dưới chân, cho tên đó xấu xí đi, để lần sau mi nhớ đến bà cô mi thì sẽ thèm trứng.
Tổng giám đốc Lâm Chi Lệ của Thương Vụ Thành nhận được thông báo, ngơ ngác hết cả mặt, trợ lý Điền thêm mắm thêm muối kể chuyện:
- Lâm thiếu gia bị đánh không đứng lên được, nhưng lại không thể hiểu nổi, chẳng lẽ cậu ta không đánh nổi một người phụ nữ hay sao? Cảnh sát đang điều tra đối phương, cơ thể bị thương thật, vùng ngực và mông có vết thương màu tím, bệnh viện cũng đã kiểm tra rồi, bước đầu là cơ hội của đối thủ, sau khi hăm hở thì phải tự vệ.
Lâm Chi Lệ gần 40 tuổi, bụng phệ, mắt sáng, vừa nhìn đã biết ngay là người thành đạt, chỉ có điều sắc mặt lúc này không tốt lắm, Lâm Bảo là cháu ruột của ông ta, ở Thương Vụ Thành có một hàng dài người xếp hàng, khẩu khí rất yếu,cảnh sát đang đến để điều tra.
Điều tra cũng có tốt không, ngoài ra còn có một hạng mục mà Thương Vụ Thành thu phí bất hợp pháp, cũng có thể bị lộ.
- Và chào hỏi cảnh sát, người của giới truyền thông, nên giấu kỹ những gì không nên lộ ra, ai muốn vạch áo cho người xem lưng.
- Lâm Chi Lệ tôi sống không được tốt, tìm kiếm lai lịch của cái vốn hơn trăm triệu xem sao.
Túm lại, ông Lâm không chú ý nhiều đến cái mạng inte 130 triệu tệ, vốn dự kiến là 5 triệu, làm kinh doanh nhỏ thôi.
Việc này tạm thời sẽ không đến tỉnh ủy, việc trong tay mà Lâm Chi Lệ có thể giải quyết thì ông ta cũng không dám làm phiền ông anh Lâm Chi Mậu. Nhưng buổi đêm khi ông nói việc nay với Lâm Hiểu Kháng, Lâm Hiểu Kháng đã nói cho ông ta lai lịch của Đường Cẩn.
- Bạn trai cô ta là con trai của Chủ tịch tỉnh Đường.
Lâm Chi Lệ ngạc nhiên, nghĩ đến trước đây Hiểu Kháng và con trai của chủ tịch Đường đã xảy ra mâu thuẫn, về sau cũng không giải quyết được gì. Toát mồ hôi...
- Hiểu Kháng, cháu quyết định hộ chú xem, việc này phải làm thế nào?
Xưa nay Lâm Chi Lệ vốn là người rất thoáng với anh em ruột thịt trong nhà, không có tiền vẫn cho, có việc thì kêu một tiếng, ông ta vẫn thường dựa vào quan hệ này khiến Bí thư Lâm nể trọng, không giúp không được.
Hơn nữa Hiểu Kháng rõ ràng đã thu được ít nhiều từ ông chú Lâm Chi Lệ, bao gồm cả việc chiếc xe Ferrari mà y đang lái, chỉ có điều chủ xe vẫn là Lâm Chi Lệ, thực tế thì vẫn là xe của Lâm Hiểu Khang, sợ rằng các cơ quan có liên quan điều tra đến cùng thì sẽ khó giải thích.
Lâm Hiểu Kháng đã bị Đường Sinh cho chịu thua thiệt, trước đây một thời gian Hàn Tĩnh đã chỉnh lại Quan Đậu Đậu, bây giờ chỉnh Lâm Bảo lại là Quan Đậu Đậu, cô gái tiểu quỷ này có phải là một bí mật nhỏ của Đường Sinh không? Rất có khả năng, nếu không cô ta đã chẳng dám kiêu ngạo như thế? Thật ra cha của Đậu Đậu cũng là Bí thư Tỉnh ủy.
Nói hết nhẽ, thế lực của nhà họ Quan cũng không phải Lâm Chi Mậu muốn là được, ông ngoại và ông nội của Đậu Đậu là Phó lãnh đạo cấp nhà nước, các cán bộ địa phương cơ bản không thể chạm đến họ, con cháu nhà họ Quan hiện nay đều đang trong thời kỳ đi lên, tương lai sẽ còn phát triển đến đâu ai mà đoán được.
Chỉ có điều Lâm Chi Mậu hay Lâm Chi Vệ đều không rõ về lai lịch của Đậu Đậu, trong mắt họ Đậu Đậu đơn giản chỉ là một người vợ của Đường Sinh thôi.
- Chú à, việc này cháu thấy không dễ, một số hoạt động của Thương Vụ Thành chúng ta đều nắm rõ, có bao nhiêu lời chỉ trích chú thu tiền linh tinh, có tính toán, ngộ nhỡ lần này làm ầm ĩ lên với người ta, không cẩn thận sẽ đến tai chủ tịch tỉnh Đường, khi đó, bố cháu cũng không giúp được chú đâu.
Đừng chỉ xem Lâm Tiểu Kháng như một cậu thiếu gia, có những chuyện y vẫn hiểu, y xuất thân trong một gia đình làm chính trị nên không giống với người bình thường.
Lâm Chi Lệ phải chấp nhận:
- Chú hiểu. Không ngờ rằng những trang inte nhỏ có giá 0,13 tỉ lại có một chỗ dựa vững chắc như thế? Đến đây uống rượu đi!
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
478 chương
92 chương
22 chương
131 chương
74 chương
2000 chương
100 chương