Cực phẩm thái tử gia
Chương 846 : Nó không cam chịu cô đơn
Tình hình quốc tế trong chớp mắt đã xảy ra biết nhiều thay đổi, nhưng xét trên đại cục thì không có sự thay đổi quá lớn bởi nó chịu sự ràng buộc chặt chẽ của các chiến lược.
- Dư luận trong nước không ngừng oán hận chính phủ, trước đây một vị sĩ quan cao cấp được đưa vào đào tạo bồi dưỡng trong trường quân đội đã gây biết bao sự chú ý, các anh em binh lính ở quân khu phía Bắc đã nhiều lần rơi lệ, hơn nữa sự phản ứng này cũng gây xôn xao mạnh mẽ.
Ông cụ nghe xong lời của Đường Thiên Tứ thì đặt chén trà xuống, khẽ mỉm cười:
- Là Trịnh Nguyên Thông của quân khu Liêu Đông phải không?
Có vẻ ông cụ cũng biết người này, thực tế thì bài phát biểu về tài liệu của quân đội ông cũng đã xem qua, thậm chí còn muốn tạm thời mời vị sĩ quan này đến quân viện bồi dưỡng, cũng là đến Thanh Trúc Sơn báo cáo, nói như vậy tức là ông cụ đã đồng ý.
Dường như Đường Sinh đã hiểu điều này, hắn không nói gì, nhưng thật không ngờ chú tư lại có thể ở trước mặt ông mà nói về chuyện của Trịnh Nguyên Thông.
Theo lý thì Trịnh Nguyên Thông là người thuộc dòng dõi lớn, Đường Thiên Tứ không nên nói thay cho ông ta, mà những lời này lại tỏ ý không vừa lòng khi vị sĩ quan này bị phái tới học viện quân đội, quân đội của chúng ta rất cần những vị sĩ quan cứng rắn như vậy, nhưng chính trị thì lại vô cùng sâu sắc thâm thúy.
Ông cụ không trực tiếp trả lời Đường Thiên Tứ mà giơ tay chỉ vào bên trái của tấm bản đồ lớn.
- Thiên Tứ, nước cộng hòa còn sơ khai, cần phải phát triển hơn, chúng ta không có ảnh hưởng lớn trên trường quốc tế, tuy rằng tiếng nói của chúng ta đã được thế giới lắng nghe nhưng thực lực của chúng ta vẫn chưa đạt đến độ bão hòa. Nhà Trắng nhe nanh múa vuốt, chắc chắn là có tư bản bên trong. Khối liên minh châu Âu kia là mấu chốt quan trọng, chiến lược lâu dài của nước cộng hòa không phải là phụng sự cho Mỹ mà là muốn nắm chắc khối liên minh kia. Hiện tại có thể nhìn ra một số dấu hiệu rằng khối liên minh đang cố thoát ra khỏi sự bó buộc của nhà Trắng nhưng thoát ra rồi thì sao chứ?
Ông cụ cười đầy ẩn ý nói tiếp:
- Liên minh châu Âu mà tách ra khỏi Nhà Trắng thì nó chỉ như một đống phân, sự so sánh này không hề quá đáng.
Đường Sinh, Đường Thiên Tứ, Ninh Hân đều chăm chú lắng nghe lời của Thanh Trúc Đường, bởi không nhiều người có được cơ hội như vậy.
- Như vậy thì khối Liên minh châu Âu cần tìm một chỗ dựa lớn mạnh, vững chắc thứ hai, nếu không thì nó chắc chắn cũng sụp đổ, vì nó không có khả năng tiếp tục chống đỡ nữa. Ngoại trừ nhà Trắng ra thì thế giới này còn ai có đủ tư cách làm chỗ dựa vững chắc hơn Nhà Trắng? Thiên Tứ hãy nói cho ta biết không lẽ là điện Kremlin sao?
- Không thể.
Câu trả lời của Đường Thiên Tứ chắc như đinh đóng cột.
- Không ít các thành viên trong Liên minh đều là các nước ra đời sau khi Liên Xô tan rã, họ sao dám dựa vào nơi đó?
- Đúng vậy? Vậy thì sẽ là ai? Ngươi không phải sẽ đề cập đến London chứ? Vậy thì ta sẽ làm cho người từ thiếu tướng mà trở thành đại tá…
Đường Thiên Tứ cười khổ.
- Đương nhiên không thể là London, nó đã sớm hết thời rồi, chỉ là một con ruồi xanh dựa hơi, không đáng giá.
Một con ruồi cùng lắm chỉ bay được nửa bước nhưng nếu bám vào đuôi ngựa thì có thể bay xa ngàn dặm, đạo lý này ai cũng có thể hiểu. Cũng chính là nói rằng nếu London không dựa vào Nhà Trắng thì nó cũng chẳng là cái thá gì cả, đế quốc nổi danh này quả thực đã hết thời rồi. Đối với một nước cộng hòa mà nói thì ân oán của nó gần như đều ở đảo quốc phía Đông kia. Bản thân nó cũng hiểu được nếu không theo kịp bước tiến của Nhà Trắng thì nó sẽ bị nước Pháp kia đuổi kịp.
Không còn nghi ngờ gì, Liên Minh châu Âu thoát ly khỏi Nhà Trắng thì chỗ dựa vững chắc tiếp đó sẽ là nước cộng hòa nơi Đông Phương.
- Các người đối với chính trị vẫn chưa có cái nhìn sâu sắc, dùng những thủ đoạn lâu dài nhẹ nhàng, nhất định có một ngày khi chúng ta phát ra tiếng nói thì cả thế giới sẽ phải run sợ. Thực lực kinh tế của cái đảo quốc phía Đông kia dù có lớn mạnh nữa thì cũng chẳng có ích gì, cừu thì vẫn chỉ là cừu, dù có ăn cho khỏe mạnh đến đâu thì vẫn cứ là cừu, còn sư tử dù gầy gò ốm yếu thì nó vẫn là sư tử, nó không thể gặm được gì nữa rồi. Tiến vào năm 2000, chiến lược làm chủ thế giới chỉ dẫn đến sự cực đoan, đem bản thân kéo vào con đường chết, thực sự sẽ phải tuyên chiến sao? Nhà Trắng sẽ dám đụng đến nhà nước cộng hòa sao? Đúng vậy, chúng ta thừa nhận rằng thực sự không thể đánh lại họ, nhưng nó cũng không dám ra tay với nước cộng hòa. Đó sẽ chính là sự bắt đầu diệt vong của nhân loại, nếu đại chiến thế giới lần thứ ba xảy ra thì có lẽ hành tinh này sẽ thực sự kết thúc. Nhà Trắng còn không hiểu điều này sao? Họ đương nhiên hiểu!
Ông cụ tiếp tục nói:
- Hòa hữu cũng tốt, dùng vũ lực cũng được, đều là một sự uy hiếp. Chiến tranh chỉ đơn giản là nước lớn đi ức hiếp nước nhỏ cho nên rất nhiều nước nhỏ đều hiểu được điều này, nếu hai nước lớn mạnh cùng tranh đấu thì họ sẽ lùi thật xa. Cái đảo quốc nhỏ kia muốn làm ầm ĩ lên cũng chỉ là muốn nước cộng hòa chú ý đến nó, công nhận sự tồn tại của nó. Chúng ta không chú ý đến nó, coi trọng nó thì không xong rồi. Ở trước mắt ba con sư tử hùng mạnh Trung Quốc, Mỹ, Nga nó chỉ giống như con cừu khoẻ mạnh mà thôi. Dựa hơi Nhà Trắng, quan tâm đến những vấn đề ở biển Đông và Đài Bắc, kết quả là nó cũng đã bộc lộ một chút dã tâm.
Thực ra trong cuộc xung đột tranh giành lợi ích giữa những con mãnh thú như vậy thì kẻ bị thương cuối cùng sẽ là những tiểu quốc kia. Khả năng gây chiến giữa những con mãnh hổ và sư tử là cực nhỏ bởi vì cuối cùng cả hai đều chịu tổn thương, đây không phải lợi ích lớn nhất mà chúng muốn giành được.
Khả năng lớn hơn chính là lấy những tiểu quốc ăn theo dựa hơi kia ra làm chỗ trút giận. Thậm chí sẽ mở ra cuộc chiến vũ quân sự và năng lượng hạt nhân.
Thử hỏi có một tiểu quốc nào cam tâm tình nguyện làm mục tiêu uy hiếp. Không chừng sẽ chẳng có một nước nào, bởi cái trò chơi quyền lực đó quá nguy hiểm.
- Phát triển kinh tế, thâm nhập kinh tế, ảnh hưởng của kinh tế là một phương thức lớn mạnh khác. Nước cộng hòa đang trong giai đoạn phát triển, như vậy tiếng nói của các tướng lĩnh trong quân đội của chúng ta sẽ khuấy trộn lên tình hình vốn không có gì phức tạp.
Càng phức tạp hơn, tư tưởng chiến lược trong giai đoạn hiện nay cũng như ngoài lời thì đầy tốt đẹp nhưng trong lòng chứa đầy mưu mô, nước cộng hòa từ trước cho tới nay đều có những tư duy chiến lược tuyệt vời, có lẽ đợi khi ý đồ chiến lược đó bị phá hoại thì tình hình sớm đã thay đổi rồi.
Nếu bọn chúng có muốn cứu vãn thì cũng không thể nữa.
Ông cụ lại nhấp một hớp trà rồi nói:
- Nói những lời này có lẽ các người cũng không hiểu được, cũng là cảm thấy chúng ta đang nhường nhịn, nên nhịn thì phải nhịn, nên nhường thì vẫn phải nhường thôi.
Nên bỏ vốn nhỏ mà thu lãi lớn, phải tận dụng hết khả năng mở rộng thị trường lớn của nước cộng hòa, phải khiến cả thế giới đều cần chúng ta, khiến thế giới không thể tách rời chúng ta, lúc đó thì tiếng nói của chúng ta mới có trọng lượng.
Năm năm tới sẽ là năm năm thực sự gian khổ nhưng không còn nghi ngờ rằng trong 5 năm này chúng ta sẽ càng lớn mạnh.
- Trước mắt nhà Trắng và New Delhi đang đồng loạt công bố những bài luận uy hiếp nước cộng hòa, bởi chúng ta từng bán vũ khí cho Sri Lanka.
- Không cần để ý đến họ, mỗi năm nhà Trắng đều cho chuyên gia của họ công bố bản uy hiếp luận gì đó, đơn giản chỉ là mượn cớ để áp bức chúng ta. Làm ăn quốc tế mà, các ngươi có thể bán thì chúng ta cũng có thể, đây là cạnh tranh trong kinh doanh mà.
Ông cụ vốn không quan tâm đến điều này, ông nhìn Đường Sinh, nói tiếp:
- Cái tên tạp nham như Libya chỉ là một phần tử cấp tiến, không được lòng dân. Sau khi Sabourbaud bị hủy diệt thì lập trường của hắn đột nhiên thay đổi,nhưng không thể không thừa nhận sự quyết đoán của một đại trượng phu biết tùy cơ ứng biến trong trận phản Mỹ này. Tuy nhiên, Libya còn quá yếu, không thể so sánh với Irac được.
Nói như vậy là từ đầu đến cuối không hề xem trọng lực lượng vũ trang của Libya, Irac mạnh hơn nó nhiều mà vẫn bị kẻ khác thâu tóm.
Thực ra ý ông cụ là muốn chúng ta tăng thêm lợi ích trên đất nước Libya, lại có thêm nhiều nhà mở hầu bao mua vũ khí.
- Ông nội, việc đầu tư ở Libya đã bắt đầu được tiến hành. Trước tiên nên xây dựng hai xưởng đóng tàu, lấy dầu mỏ của bọn họ đổi lấy vũ khí của chúng ta, sau đó, tiến thêm một bước đem lợi ích của công ty Dầu mỏ và hóa chất Trung Quốc vào sâu trong nội địa, Hoa Viễn cũng đang lôi kéo công ty xăng dầu Nga Phương qua đó.
- Ừ, lôi kéo điện Kremlin cũng là một cách làm thông minh, bánh ngọt không phải do một người chuẩn bị, lợi ích cùng hưởng, mạo hiểm cùng chia.
Thực tế sau khi NATO có xu thế mở rộng thì nước Nga chịu rất nhiều sức ép, kinh tế thực sự rất gay go. Chưa nói đến việc gây chiến với Nhà Trắng, vấn đề kinh tế của bản thân đã khiến nó sụp đổ cho nên nó không đành lòng mà vẫn mang ánh mắt trông chờ vào nước cộng hòa, chỉ có điều giữa hai nước lại có một khoảng cách khó nói thành lời. Có lẽ sẽ có một ngày trong tình thế cấp bách sẽ cùng có tiếng nói chung.
Trên trường quốc tế lúc này có lẽ quan hệ kinh tế thì sôi nổi mà tình hình chính trị thì lại ảm đạm giữa các nước là điều hết sức bình thường. Trung – Nhật chính là như vậy, về quan hệ kinh tế có thể nói vô cùng sôi nổi nhưng nói về quan hệ ngoại giao thì thôi đi, không phải nói ai cũng biết. Nước Nhật 4 năm chỉ trích tàu ngầm hạt nhân của nước cộng hòa xâm nhập vào lãnh hải của chúng. Đại sứ quán của ta ở Nhật cho biết Thủ tướng của chúng từng đợt từng đợt viếng thăm lăng, tình hình như vậy thì làm sao có thể ấm áp được?
Lấy việc ông cụ cho phép Đường Sinh điều hành công ty làm ăn với các nước cũng không phải lo nghĩ gì. Có thể thấy được suy nghĩ của ông, cách làm của Đường Sinh cũng là mong muốn của ông, ngươi cứ việc làm đi, việc kinh doanh này nhất định phải càng làm càng lớn mới được.
Cuối cùng ông cụ đi đến tấm bản đồ trước mặt, giơ tay gõ vào đảo quốc phía Đông tấm bản đồ kia:
- Đầu năm nay, phòng vệ của sở này sẽ được đẩy lên thành phòng vệ của tỉnh, đây chính là muốn để bọn họ thoát ra khỏi sự trói buộc, đội tự vệ không chịu cô đơn, chậm một ngày là có thể gây họa.
Đường Sinh, Đường Thiên Tứ và Ninh Hân đều nhìn chằm chằm vào tấm đảo đồ kia, một khi dã tâm đã hình thành thì vĩnh viễn sẽ không nỡ vứt bỏ nó.
Tấm lòng của Tư Mã mọi người đều biết, sở phòng vệ của bọn họ được lên cấp, cũng chính là muốn phá bỏ lời hứa về “Hiến pháp hòa bình” sau thế chiến thứ hai. Bọn họ muốn đội tự vệ một lần nữa lại bước lên vũ đài thế giới, lấy phong thái quân sự làm công việc quốc tế, đây là một việc làm rất nguy hiểm.
Ở Hokkaido, tổng bộ nhà Fujino, Fujino Trung Hùng tại cuộc họp đã gặp một nhân vật đến từ đội phòng vệ tỉnh, người này chính thức giới thiệu mình là Tiểu Xuyên Giới Chính.
Phòng vệ tỉnh của Nhật cũng tương đương với Bộ quốc phòng hiện nay, chỉ là sau thế chiến thứ hai nó không thể thành lập quân đội, chỉ có đội tự vệ.
- Tiểu Xuyên, hiện giờ tôi chỉ hy vọng có thể tìm thấy con gái, tôi nhận được mật báo rằng nó đã bị bắt cóc.
- Ông Fujino, về việc này chúng tôi sẽ tiến hành điều tra, trước đây người của chúng tôi cũng đã từng liên hệ với tiểu thư.
- Tiểu Xuyên, nhà Fujino có một số chuyện mà anh chưa hiểu hết, con gái tôi đã nhắn cho ta tin bí mật này, hãy tin tôi.
Tiểu Xuyên gật đầu:
- Chúng tôi đều rất tin tưởng ông Fujino, chúng tôi sẽ cử người đi gặp tiểu thư để thăm dò thực hư.
Ba ngày sau, một tên tài phiệt nào đó của Nhật tên là Lăng Tuấn Dã đã dời đến Geneva, đồng thời hắn đã liên lạc với Fujino Chennai.
Đường Sinh quay về từ Tuyền thành Lỗ Đông, ngồi bắt chéo chân nghe Fujino Chennai báo cáo về Lăng Tuấn Dã.
- Lăng Quân là một công tử trong một gia đình tài phiệt năm xưa, tiếng tăm của hắn rất lớn, ở Châu Âu hay Bắc Mỹ đều rất nổi tiếng. Nói hắn là công tử cấp thế giới vẫn chưa đủ. Thực tế hắn là con trai của một trong những cổ đông trong ngân hàng lớn thứ hai của nước này, không thể coi thường hắn được.
Hai ngân hàng lớn nhất của Nhật đang bàn về việc sát nhập, nếu việc này thành công thì sẽ trở thành ngân hàng số một trên toàn cầu với tổng tài sản lên tới 1,8 tỷ đôla Mỹ.
Lăng Tuấn Dã chính là người nối dõi của một trong những cổ đông ở trong ngân hàng này, mang so sánh với Fujino Chennai thì cô chỉ xứng làm người hầu cho người ta.
Thực ra Fujino Chennai ở đất nước này hoàn toàn phụ thuộc, dựa dẫm vào Lăng Tuấn Dã cho nên cô chạy ra ngoài vì không muốn nhìn thấy sắc mặt của người ta, chỉ có điều không nghĩ đến số kiếp bi thảm của mình, cố nhiên lại rơi vào tay Đường Sinh. Mặt khác, Lăng Tuấn Dã còn có một thân thế khác nhưng cô không nói ra.
Nhưng Đường Sinh không đến nỗi ngốc như vậy. Lăng Tuấn Dã vì sao đột nhiên lại liên lạc với Fujino Chennai? Thân phận của hắn như thế nào? Ở đây chắc hẳn có nội tình.
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
478 chương
92 chương
22 chương
131 chương
74 chương
2000 chương
100 chương