Cực phẩm thái tử gia

Chương 845 : Cuộc bàn luận lớn ở thanh trúc sơn

Sự việc nhỏ ấy chỉ cần mấy người cảnh sát bắt và dẫn mấy tên tiểu lưu manh mang đi là chấm dứt, Đường Sinh tới khá là đúng lúc, nếu không hậu quả thật khó lường. Cố Tiểu Trung nói chuyện với đội trưởng của đội cảnh sát, những nhóm tiểu lưu manh ở đây cần phải chỉnh đốn một chút, bởi vì một câu nói này của cậu ta, trong vòng một tháng sau nhóm lưu manh của toàn bộ khu vực này bị quét đi không dưới ba mươi người, đều có vấn đề, phần lớn đưa đi giáo dục cải tạo lao động. Trần Trinh Liên cũng gọi điện thoại bảo chồng trở về, nói là Đường Sinh đến thăm ông, cũng không đề cập đến chuyện Đường Vĩ chơi dao làm bếp, chỉ khi Liễu Vân Phong về nhà mới kể cho ông ấy chuyện đó, Liễu lão Tam mắt trợn trắng, cười khổ nói: - Không ngờ tôi lăn lộn bao năm giờ lại bị nhóm tiểu lưu manh ức hiếp? Ngày trước Liễu Vân Phong đẳng cấp và nở mày nở mặt như thế nào, ở Nam Phong, ai dám trêu chọc người của ông ta, ngay cả cấp trên cũng không dám đụng vào, người có thế lực mà. Nhưng hiện giờ không còn được như thế nữa, ông một ngày 3 lần đạp xe đạp đi đưa hàng thì có thể có tiền đồ gì chứ? Không ức hiếp ông thì đi ức hiếp ai? Tại phòng nghỉ nhỏ của siêu thị, không gian cũng không lớn, chỉ khoảng 7, 8 m2, phòng cho một người, có thêm 2, 3 chiếc ghế dựa, đây là nơi Liễu Vân Phong nghỉ ngơi vào buổi tối, dù sao cũng phải có người trông vào ban thêm, nếu không chẳng may có người vào trộm thì sao? Cũng không thuê người mà chính ông phải ở lại. Trên thực tế khi Liễu lão Tam ở bên ngoài lăn lộn, đã ở riêng với vợ mình, hiện tại dường như cũng chưa lấy được sự lượng thứ của vợ trong phương diện này, đương nhiên, đây là chuyện của vợ chồng người ta, Đường Sinh là tiểu bối không thể hỏi đến được, không có cách nào để có thể mở miệng nói. Đường Sinh đến thăm cậu, cũng là do mẹ đề cập đến, mẹ đối với cậu em trai đang cố gắng sửa đổi lại tính tình này vẫn là rất quan tâm, mặc dù đã từng cho ông ta một cái tát đau, nhưng đánh thì đánh, chị đánh em trai đó là bình thường, nhất định em trai tệ đến đâu cũng không thể từ bỏ, trừ phi thằng em đó không còn nhân tính nữa. Biểu hiện trong mấy tháng này của lão Tam, lão nhị Vân Cương đều gọi điện thoại nói cho em là Vân Huệ, nghe giọng điệu thấy rất vui mừng, kỳ thực mục đích chính khi gọi cho Vân Huệ là muốn đem một chút ngăn cách giữa hai chị em lúc trước hoàn toàn thanh trừ, trong lòng Liễu Vân Huệ đương nhiên hiểu được điều đó. Ngay như chuyện Liễu Tiểu Huyên bị bắt cóc đã khiến Đường Sinh giận dữ, đem nhà họ Trần ở Nam Phong loại trừ hoàn toàn, ngay cả các cán bộ làm quan ở Giang Trung thuộc phe Lương đều bị quét sạch, đợt xử lý này quá lợi hại, nói có chút khó nghe thì là, sớm đã có tâm tư muốn dọn dẹp mấy người này, chỉ có điều là chưa có cớ thôi. Nói cách khác thì, mấy người cứ ngoan ngoãn ngồi yên vị tại vị trí của mình đi,cũng sẽ chẳng có ai đến đuổi mấy người đi chỗ khác, vài ba năm sau mấy người cũng về nghỉ. Nhưng mấy người còn chưa từ bỏ ý định, còn muốn gây chuyện, còn muốn âm thầm lợi dụng các loại thế lực để trục lợi cho nhà họ Trần, vậy toàn bộ mấy người cút hết đi. Kỳ thực Đường Sinh là rất khoan dung, hơn nữa hắn đứng từ tít trên cao kia, cũng chẳng muốn cùng mấy tiểu cán bộ của thành phố cấp 3 này so đo làm gì, hơn nữa ở Giang Trung hắn không lên tiếng thì thôi, hắn nếu lên tiếng thì nhất định sẽ như một tiếng rống dũng mãnh, ai cũng không chịu nổi. Đường Sinh giới thiệu Đường Vĩ với cậu và mợ, thẳng thắng nói cho bọn họ biết: - Cậu, Tiểu Vĩ thực ra là em vợ của cháu. Trời ạ, Liễu lão Tam và Trần Trinh Liên đều ngạc nhiên, hóa ra là loại quan hệ này à? Đường Vĩ này chẳng nói gì cả, không ngờ có chỗ dựa cứng rắn vững chắc như vậy? Anh rể cậu ta lại là Tiểu ma vương Đường Sinh của nhà chúng ta a? trong lòng Trần Trinh Liên liền nhanh chóng đưa ra một số quyết định. Là em vợ của Đường Sinh, như vậy con gái Tiểu Huyên của mình cùng cậu ta qua lại là chuyện tốt, tương lai nếu thành một đôi cũng không có gì ảnh hưởng cả. Trong lòng Trần Trinh Liên cân nhắc chuyện của con gái, cũng đồng thời cân nhắc đến Đường Sinh, đứa nhỏ này, cùng ngồi với chồng mình cũng có hình dáng của người lớn, hắn không giống như những đứa trẻ bình thường, nghe chú hai nói, nó thường xuyên gặp gỡ với một số lãnh đạo, quả thực là không tầm thường mà. Lần này Đường Sinh đến cũng là vì sự nhắn nhủ của mẹ, bà không vui khi thấy em trai té xuống mà lại phải vất vả như vậy, vả lại gia thế nhà họ Liễu cũng không đồng ý, đã từng gây ra lỗi lầm thì hiện tại cũng đã biết tỉnh lại, không cần phải gây sức ép với bản thân như vậy, ông làm vậy là cho ai nhìn chứ? - Cậu à, cái quán này cũng là có chút nhỏ, tuy rằng năng lực của cậu cũng không quá tài giỏi, nhưng cũng không đến mức kém như vậy chứ? Đường Sinh nói như vậy, Liễu Vân Phong cũng hiểu được, chính mình phải làm được cái gì đó, nhưng trong lòng ông vẫn còn có khúc mắc, nếu gọi ông quay lại tập đoàn Liễu thị, ông chắc chắn là sẽ không trở về, chủ yếu là không có mặt mũi nào để về, nhất định không thể quay đầu lại. - Nếu không thì mở cửa hàng tiêu thụ xe 4S đi, cháu nghe nói SUV Phượng Khí chuẩn bị được tung ra, tổng đại lý ở tỉnh này vẫn còn chưa quyết định. Ngoại trừ trong tỉnh Giang Trung, những tỉnh khác đều do tổng đại lý khu vực Lục Đại quản lý, chỉ có mỗi Phượng Khí ở Giang Trung là được tự do không bị kìm kẹp. - Vậy, vậy chắc cần nhiều tiền lắm? Cậu bây giờ nghèo rớt, ngay cả cái siêu thị nhỏ này cũng là do tiền mợ cháu vay được mở ra. Cũng không phải là Liễu Vân Phong khiêm tốn, mà quả thực tình hình thực tế là như vậy, lần trước 1,5 tỷ nợ ông cũng không có mà trả: - Chú còn nợ cháu 1,5 tỷ nữa cơ mà. Đường Sinh nhún vai, nhìn thoáng qua mợ Trần Trinh Liên có chút chột dạ, lại nhìn nhìn cái siêu thị này, hắn cười nói: - Mợ, mợ có cái siêu thị như thế này mà lại không trả nổi 1,5 tỷ, mà sinh mệnh con người ngắn lắn, cháu chờ không được, vậy đi, cậu, cháu chính là sợ cậu không có tiền trả, cho nên muốn kiếm cách cho cậu nhanh có tiền lời để trả nợ, phí nhận làm tổng đại lý của Giang Trung cháu cho cậu mượn. Trần Trinh Liên và Liễu lão Tam có chút xấu hổ, nhưng nghe ra lời này của Đường Sinh không phải là thật sự ép trả nợ, mà là muốn dùng cớ này để nâng cậu dậy, cách nói này không khó nghe, mà vẫn đạt được mục đích: - Vậy không phải cậu càng nợ cháu nhiều tiền hơn sao? - Thì cũng nhiều thêm một chút nữa, có ảnh hưởng gì đâu! Đường Sinh cười ha hả nói: - Theo cảm nhận của cá nhân cháu thì, người nhà chúng ta cũng không cần phải làm kinh doanh quá nhiều, bởi vì có đôi khi rất dễ bị người khác chú ý, nên tránh không để người ta lên án, nhưng cũng không đến mức phải mở một cái siêu thị nhỏ như vậy khiến cho cả nhà phải chịu dày vò mệt mỏi đến chết, siêu thị thì cứ bàn giao cho người khác đi, chuyên tâm làm cửa hàng 4S là tốt rồi, tổng đại lý bao trùm hơn mười tỉnh, gồm mười mấy quầy bán lẻ cũng đủ để dưỡng lão cho cậu, xe của Phượng Khí về sau đều nằm trong tay của tổng đại lý, càng về lâu dài về sau, tình trạng sẽ không còn khổ sở như bây giờ nữa. Liễu Vân Phong và Trần Trinh Liên liếc mắt nhìn nhau, bọn họ cũng rất quen thuộc với việc kinh doanh mua bán, đương nhiên biết rõ tổng đại lý này lợi nhuận lớn như thế nào: - Vậy cậu cũng muốn thử một lần, như cháu nói, đằng nào cũng là nợ rồi, cháu cho cậu mượn chút tiền. - Cháu cho cậu số điện thoại, cậu cứ trực tiếp gọi là được rồi, cần mượn tạm nhiều ít như thế nào, cậu cứ trực tiếp nói với người ta, Đường Sinh cũng lười nhúng tay vào, liền để cho cậu đi Phượng Thành tìm La Sắc Sắc, mượn tiền và linh tinh gì cứ tìm cô ấy mà mượn, trong người hắn so với mặt càng sạch sẽ, không có một đồng nào. Buổi chiều, Đường Sinh ngồi nói chuyện với Đường Vĩ và Tiểu Huyên, hai đứa nhỏ này cũng không phải nhỏ, mà chính hắn cũng đâu lớn hơn chúng nó bao nhiêu tuổi đâu? Đêm hôm đó, hắn đến nhà Sở Tình thăm ba Uông mẹ Uông, cùng nhau ăn cơm, tối đến thì đến đại bản doanh của Cẩn Sinh cùng Lâm Phi, Cung Vĩnh Xuân lăn lộn một đêm, hiện giờ Lâm Phi thay Mai Chước giải quyết một vài việc ở Cẩn Sinh Tư Quản, cơ bản cũng nhanh chóng thoát ra, chuẩn bị rút lui êm thấm rồi. Ngày hôm sau, Đường Sinh bay đến Bắc Kinh, chỉ có Trần Tỷ đi theo, còn những người khác đều ở lại, Uông Sở Tình thì đi gặp Cẩn Du, cô còn có chuyện của mình. Về đến Bắc Kinh là đi thăm hỏi một chút cha và anh của Thiệu Tiểu Giác, ở bệnh viện cũng gặp mặt chị gái của Thiệu Tiểu Giác là Thiệu Lệ Hinh, khi gặp chồng của Thiệu Lệ Hinh là tướng quân Trịnh Nguyên Thông, Đường Sinh cũng có chút phiền muộn, tình thế quốc tế rất hỗn loạn, mọi thứ cứ rối hết lên, người bình thường không thể nhìn rõ được. Ban đêm, Đường Sinh mang theo Ninh Hân, Trần Tỷ đến Thanh Trúc Sơn, Đường Thiên Tứ cũng đi cùng đến thăm lão gia, tiện thể bàn một việc. Vụ bạo động lần trước đã chấn động các nước cộng hòa và cả khu vực Nam Á, khiến cho trong lòng lão không thoải mái chút nào. Những tình hình lớn của quốc tế chính là vấn đề mà ông cụ quan tâm nhất, tầm nhìn của ông sẽ không chỉ dừng lại ở trong nước, ông cụ là người có ảnh hưởng lớn đứng ở đỉnh cao, đối với tình hình toàn cầu đương nhiên là có cái nhìn riêng của bản thân, nước cộng hòa hiện giờ là quốc gia có ảnh hưởng lớn tới tình hình thế giới, nhất cử nhất động đều tác động đến tinh thần thế giới, Đường Sinh tuy có trí nhớ của đời sau, biết rõ một chút thay đổi bất ngờ lớn, nhưng nhận thức chân chính đối với tình hình thế giới thì không để đuổi kịp tầm nhìn xa rộng của ông cụ, cho nên hắn ở trước mặt ông cụ cũng không dám giả bộ, khiêm tốn một chút vẫn là tốt hơn. Ở trong phòng đọc sách pha trà gồm có 4 người: ông cụ, Đường Sinh, Đường Thiên Tứ, Ninh Hân, Trần Tỷ thì cùng bà vú mới thuê ở bên ngoài chơi đùa với Đường Tiểu Sắc, đây là đứa nhỏ đầu tiên của Đường Sinh, tuy rằng không nói rõ thân phận của đứa bé nhưng người trong nhà đều hiểu rõ trong lòng. Ông cụ ở lúc tuổi già cũng chẳng có nhiều thú vui, không ngờ còn có em bé nhỏ như vậy cho ông ôm, tứ đại đồng đường đấy, ha ha! -….Theo chuyên gia phân tích chiến lược của chúng ta vạch ra, Nhà Trắng trong chiến tranh tiêu hao ít nhất cũng phải 10 triệu đô la Mỹ, lúc này chính quyền của Saddam Hussein coi như xong rồi, nhưng tình hình Iraq không để cho xem vui, Phe hồi giáo ghét cay ghét đắng nước Mỹ, điều này khiến Bush cũng rất đau đầu. Đường Thiên Tứ nói tới tình hình thế giới, được chú ý nhất vẫn là Nhà Trắng, nó và NaTo đều ở trong vùng tranh chấp, thế nhưng nó với thế giới quả thực là rất hùng mạnh, bàn tay của họ vươn rất xa. Chủ nghĩa bành trướng bá quyền được áp dụng triệt để kỳ đã dần dần khiến nó bị suy sụp. Nhà Trắng nhúng tay vào khắp nơi chính là vì lợi ích lớn nhất của quốc gia, không quan tâm tới chủ nghĩa nhân đạo hay vì giữ gìn nền hòa bình thế giới, quốc gia khác nội loạn có quan hệ gì tới tiền của bọn họ sao?Đương nhiên, không chỉ là chút tiền nhỏ mà là lợi ích rất lớn. Mà các quốc gia ở Trung Đông chiến tranh không ngừng, là thị trường chủ yếu để Nhà Trắng chào bán súng ống đạn dược, bọn họ không đánh nhau, súng ống đạn dược bán cho ai? Nhưng mà súng ống đạn dược bán cho ai còn chứng tỏ cho việc Nhà Trắng ủng hộ bên đó, như vậy Nhà Trắng ủng hộ một bên, liền mang theo lợi ích cho nó, biến nơi đó trở thành điểm tập kết lợi ích. Điều này khiến lợi ích của các quốc gia khác bị giảm đi đáng kể, giống như ở điện Kremlin, súng ống của nơi này lại được bán cho quốc gia không nhận được sự ủng hộ của nhà trắng. Hiện tại nước cộng hòa đã trở thành nhà cái chào hàng súng ống đạn dược cho một số quốc gia, cho dù là Nhà Trắng hay Nga cũng vô cùng rối rắm, trước kia nước cộng hòa không có động tĩnh gì lớn, nhưng hiện tại thực lực và kinh tế phát triển của nước cộng hòa trở nên cường thịnh rất được chú ý, nó chính thức trở thành nơi thứ ba bán súng ống đạn dược, trên thực tế vũ khí của nước cộng hòa cũng khiến Mỹ và Nga khiếp sợ, mà tình thế quốc tế diễn biến phức tạp, lại không ngăn cản nó trưởng thành, chủ yếu là do Nga và Mỹ hai bên không ai dám buông lỏng sự chú trọng đối với đôi bên, cho nên chỉ có thể mở mắt nhìn nước cộng hòa lớn mạnh. Đại quốc là cái gì? Đại quốc giống như con hổ, tiểu quốc là cái gì? Tiểu quốc chính là cừu, chúng nó vĩnh viễn dựa vào hơi thở của đại quốc. Ở Á Châu, nước cộng hòa không thể nghi ngờ chính là một con sư tử hùng tráng, nhưng cái đảo quốc bên cạnh lại không cam lòng với sự phát triển của nơi này, họ bắt đầu tỏ ra đố kị. Ông cụ yên lặng vân vê chén trà, khóe miệng hàm chứa một tia cười, ánh mắt nhìn về phía bản đồ Á Châu treo trên tường đối diện, có lẽ bình thường ông cụ vẫn nhìn tỉ mỉ tấm bản đồ Á Châu này và suy nghĩ cái gì đó? Cái khối liên kếu các châu lục kia đang ẩn chứa những cuộc xung đột không thể lường được. - Sinh Nhi à, Sri lanka đúng là bước đi diệu kỳ, đem ánh mắt của Nhà Trắng kéo đến phía Nam, cũng khiến nó phân tâm không ít, chính phủ Bush con cơ bản cũng không có chuyện gì nữa rồi , giai đoạn mở rộng thứ hai về phía Đông Nato cũng có hiệu quả rõ ràng, nhưng nó thật sự đã đặt chân lên một con đường rất khó khăn. Đường Sinh biết ông cụ có ý gì, ánh mắt chính trị của lão nhân vẫn vô cùng thâm thúy tinh tường, chiến lược mở rộng phía bắc tiếp tục mở rộng phía Đông chính là để đè ép Nga, nếu có một ngày Nga bị ép xuống đáy, vậy đầu sư tử kia sẽ đứng lên, có thể phá vỡ khối Nato, nhưng chỉ mình nó thì không thể làm gì được, nó còn đang chờ đợi âm thanh cộng hưởng của đồng bọn. Đồng bọn của Nga có thể là ai? Ai có thể liên kết đem chiến lược Nato phá vỡ? Trên toàn thế giới ngoại trừ nước cộng hòa thì còn có ai nữa?