Cực phẩm thái tử gia

Chương 652 : con cháu họ đường ở núi thanh trúc

Cho tới bây giờ Đồng Thiến Thiến vẫn không biết rõ lắm về gia cảnh của Đường Sinh, chủ yếu là cô còn nhỏ, người trong nhà không nói cho cô biết những chuyện đại sự. Hơn nữa Đồng Thiến Thiến rất ít khi ở nhà, người trẻ tuổi ở trong thời đại mới suốt ngày chỉ bận chuyện riêng của mình. Cô cũng không phải có nhiều khát vọng to lớn gì, là một cô gái cô chỉ cần có những đam mê để hướng tới lý tưởng của mình là đủ rồi. Trước khi chưa gặp Đường Sinh, cô chỉ muốn lăn lộn trong đoàn văn công nghệ thuật, nhưng sau khi tiếp xúc với hắn thì lý tưởng có thay đổi, đó chính là muốn làm cho khả năng đàn ông của Đường Sinh trỗi dậy, cho nên cô quay trở lại với nghề y, quyết tâm chữa trị cho Đường Sinh. Lần này quay về Bắc Kinh lại là tìm giáo sư hỏi một số về vấn đề khó trong đề tài, vừa lúc Đàm Bảo Chân cũng quay về Bắc Kinh gọi điện thoại liên hệ với cô, hai người liền gặp nhau. Lúc nhỏ các cô cùng lớn lên ở trong quân khu, có thể nói là bạn nối khố với nhau tình cảm rất thắm thiết không gì có thể thay thế được, Đồng lão gia với Đàm lão nhị cũng có quan hệ rất tốt, là những cộng sự lâu năm, đều hiểu rất rõ về nhau, còn các con các cháu của họ cũng đi lại khá gần gũi. Đàm Bảo Chân muốn đi Lỗ Đông nhưng lại sợ cha không đồng ý, nên lặng lẽ chạy tới Bộ tổng tham mưu tìm quan hệ, như là làm kẻ trộm vậy. Cô sợ người nhà phát hiện liền gọi cho Đồng Thiến Thiến, nghĩ rằng cô ấy ở Bộ tổng tham mưu cũng có người quen, sẽ gặp được vận may. Kết quả là Đồng Thiến Thiến cũng giống cô ấy chỉ quen biết toàn những người làm chức vụ nhỏ, mà những người này lại không làm được việc gì, đến nói giúp cũng không nói được. Theo lí mà nói Đàm gia rất có sức ảnh hưởng ở trong quân đội, trong mấy nhà làm quan lớn ở trong nước cũng đứng nhứ nhất thứ hai, tất cả con cháu đều ở trong quân đội, nhưng mà do tuổi và thâm niên không cao. Họ đều thuộc tầng lớp giữa, cao nhất chính là anh họ của Đàm Bảo Chân là Đàm Bảo Văn, anh ta làm trung tướng tham mưu trưởng của quân khu thủ đô nhưng vấn đề là anh ấy cũng không ở Bộ tổng tham mưu, mà lại là cơ quan cấp dưới nên không có tiếng nói. Còn đối với ông cụ thì chuyện này lại là chuyện quá nhỏ, ông chỉ cần ho một tiếng là được, nhưng ông cụ có thể lên tiếng không? Không thể được, ông tuyệt đối sẽ không vì một đứa cháu gái nhỏ như mình mà ra chỉ thị điều động cái gì đó, như vậy sẽ bị người khác cười cho thối mũi, ngươi có bản lĩnh tự mình đi gây sức ép, tác phong của quân nhân phải đường đường chính chính. Đàm Bảo Chân hiểu rất rõ tính lão gia, cho nên cô không dám mở miệng nói với ông, nếu mà nói thì bị ăn mắng, chắc chắn là như vậy. Còn nói con cháu Đàm gia không một ai ở bốn cơ quan đầu não, đa số ở bảy quân khu lớn, thâm niên còn rất thấp làm sao mà tới bốn cơ quan đầu não được chứ? Một nam hai nữ đứng ngay tại bậc thềm của tòa nhà nói chuyện, không ít người qua lại đều bị thu hút bới hai hoa khôi quân đội này và nhìn chằm chằm vào họ. Chỉ có điều hai cô gái đều mặc quân phục kỹ thuật, quân hàm trên vai cũng không giống nhau, cái này làm bọn họ nghĩ các cô làm bên đoàn văn công, khoa học kỹ thuật, quân y. Trên thực những bộ đội trong lĩnh vực đó thì phù hợp với phụ nữ hơn, chẳng trách mà họ có thể gây rối ở đây, sau đó chính là ghen tị với Đường Sinh. Đường Sinh cũng không biết trả lời câu hỏi của Đồng Thiến Thiến như thế nào, nê hắn cũng thấy buồn bực, cô không biết tôi có chú Tư ở Bộ tổng tham mưu sao? Anh trai cô và ba tôi có quan hệ thân thiết như vậy, ông nội cô và ông nội tôi cũng rất thân, mà sao đồng chí Đồng Thiến Thiến cái gì cũng không biết vậy? Đồng Thiến Thiến cái gì cũng không biết, cho nên Đường Sinh cũng nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt cô ấy, - Cái gì vậy, cô, tôi phát hiện ra cô rất không quan tâm tới một số việc trong gia đình, ngay cả mạng lưới quan hệ của nhà cô mà cô cũng chẳng biết được bao nhiêu là sao? Đồng Thiến Thiến mặt đỏ lên, liếc mắt nhìn hắn một cái rồi cắn răng vào nhau nói, - Khi nào đến lượt cậu dạy tôi thế? Muốn ăn véo à? Cô liền giơ tay véo vào vai Đường Sinh, Đường Sinh nhanh chóng đưa đay lên đỡ, Đàm Bảo Chân trợn mắt lên nhìn nói: - Cậu có quan hệ ở đây sao? - Có chứ, cô Chân muốn làm việc gì tôi đều có thể bao hết, nhưng phải có điều kiện, các bên cùng có lợi thôi. Đường Sinh nở nụ cười gian xảo. - Ờ … Cậu cũng biết phun độc đấy nhỉ? Đúng là con cóc mà? Đàm Bảo Chân cũng hơi coi thường hắn, ranh con mà cũng có quan hệ sao? - Cái gì vậy, cái đó, hay là để tôi và cô Thiến trao đổi một chút. Đường Sinh cười gượng rồi kéo tay Đồng Thiến Thiến lại rồi thì thầm nói vào tai cô ấy, giữa ban ngày ban mặt kề tai mà nói thầm đúng là chẳng ra thể thống gì, huống chi đây là ở trước tòa nhà Bộ tổng tham mưu. - Này, này, này chú ý một chút đi, cũng không nhìn xem đây là đâu? Lại còn cắn tai nữa? Đàm Bảo Chân vội nhắc nhở. Đồng Thiến Thiến thất kinh liền đẩy Đường Sinh ra, mặt hơi đỏ một chút, chủ yếu là có quan hệ rất thân với Đường Sinh, cho nên cô ấy không cảm thấy có vấn đề gì, Đàm Bảo Chân vừa nói mới phản ứng lại đây, - Có cái gì không thể nói chứ? Cú nhất định phải cắn tai tôi à? Nơi này không tiện đâu. - Vậy, vậy chúng ta tìm một chỗ cắn đi? Đường Sinh thật ra rất thành thực, lời nói đùa này khiến Đồng Thiến Thiến và Đàm Bảo Chân cũng nở nụ cười. - Hai người đừng cắn nữa, không tiện cho tôi nghe thấy đúng không? Tôi lên xe trước chờ vậy, hai muốn lên xe hôn môi cũng được. Đàm Bảo Chân đã nhìn ra, cái gì mà cô cháu chứ? Rõ ràng hai người này có gian tình mà, Đồng Thiến Thiến cậu được đấy, tìm một người đàn ông non quá.. - Trời ơi, chị Chân, chị nói bừa bãi cái gì vậy, em là cô của hắn… Tim Đồng Thiến Thiến đập rộn ràng, mặt đỏ gay gắt. Đàm Bảo Chân phì cười ra, nghiêng người sang nói nhỏ vào tai cô ấy: - Cô gì cơ? Cô tình à? Môi hắn cũng đã ngậm vào vành tai cô rồi, mắt tôi có mù đâu chứ. Được đấy, con nha đầu này hơn cả chị mày rồi đấy, nhưng thằng nhóc này thật sự rất đẹp trai, chị ủng hộ chuyện tình cô cháu của hai người. Nói xong cô cười khanh khách xuống bậc thang đi tới bãi đỗ xe, bước đi mạnh mẽ, tư thế oai hùng, một đường cong cực đẹp. Ánh mắt Đường Sinh nhìn từ vai cô xuống, qua eo tới chân, trong miệng có tiếng chậc chậc, - Đúng là đậm chất quân nhân, cứng rắn mạnh mẽ, tư chất mạnh mẽ như sắt của người nhà họ Đàm chảy trên người con gái vô cùng nhuần nhuyễn. Đồng Thiến Thiến đánh nhẹ hắn một chút, - Sao tôi lại thấy ánh mắt của cậu hình chằm chằm vào phần eo và đùi của cô ấy vậy? Cái đó có phản ứng gì không? Đây mới là điều cô quan tâm, không có chút kiêng kị nào lại nói: - Có chút phản ứng nào thì nói cho tôi biết, tôi cầu xin cô ấy khỏa thân cho cậu xem cũng được. Vì cái đó của Đường Sinh có thể “dựng” lên được, Đồng Thiến Thiến không ngần ngại làm bất cứ điều gì để thử, tất cả sự cảm thông đều hóa thành yêu tình yêu đối với hắn. Đường Sinh hít sâu một hơi, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm đôi mắt đẹp của Đồng Thiến Thiến, - Thiến Thiến, nếu không phải là đứng ở dưới tòa nhà này tôi sẽ hôn mãnh liệt vào đôi môi thơm ngát của cô, thật sự là định hãm hại tôi hả, thôi nói chuyện chính đi, tôi có người bạn bị Tiểu Ngũ nhà họ Đàm bắt vào Cục cảnh vệ rồi. Đồng Thiến Thiến vừa mới xấu hổ một chút thì nghe hắn chuyển sang chuyện này cũng ngạc nhiên nói, - Tiểu Ngũ nhà họ Đàm là ai vậy? Tôi, dường như tôi không biết. Đường Sinh quay đầu hướng về phía xe Đàm Bảo Chân hất hàm lên nói, - Chân tỷ của cô biết đấy, con trai của Đàm Bảo Văn nhà họ Đàm, Đàm Bảo Văn là trung tướng tham mưu trưởng của quân khu, cũng là là anh con chú con bác của Đàm Bảo Chân, Tiểu Ngũ nhà họ Đàm chính là cháu của cô ấy. - Ồ… vậy à, chỗ Chân tỷ bên này tôi có thể nói giúp, nhưng đã xảy ra chuyện gì vậy? Có thể nói với tôi không? - Bởi vì chuyện ra tay quá nặng đối với một cô gái, Đàm Tiểu Ngũ phải chịu thiệt, cậu ấy liền ỷ thế ức hiếp người, bắt bạn của tôi vào Cục cảnh vệ, tôi cũng không tiện nhờ quan hệ giải quyết việc này, vấn đề này rất nhạy cảm liên quan tới một số vấn đề chính trị của gia tộc, Thiến Thiến, cô giúp tôi một lần được chứ. Sau đó hắn liền nói một lượt về chuyện xảy ra ngày hôm qua, - Cụ thể Đàm Tiểu Ngũ bị thương như thế nào tôi không rõ ràng lắm, Đàm Bảo Chân không biết chuyện này sao? Đồng Thiến Thiến nhún nhún vai, - Cô ấy cũng là lén lút quay về Bắc Kinh, ngay cả nhà cũng không dám quay về, trong nhà có chuyện gì cô ấy có thể biết sao? Cậu với người bạn đó của cậu có quan hệ thân thiết sao? Cậu cũng biết đấy chuyện các con cháu của các gia đình có thế lực gây chuyện đánh nhau, đôi khi cũng rất khó giải quyết. - Ừ, quan hệ rất thân, ví dụ như ngày mai em trai cô xảy ra chuyện, cô nói liệu tôi có mặc kệ được không? Đường Sinh làm một phép so sánh. Đồng Thiến Thiến liền hiểu được ra ngay, lườm hắn một cái, ồ, là em vợ cậu à? Khốn kiếp, Đường Sinh lại nói: - Tôi có thể giúp Đàm Bảo Chân đưa cô ấy đi Lỗ Đông, xem như đó là điều kiện trao đổi, như vậy sẽ dễ nói chuyện hơn mà, haha… Thiến Thiến tốt với tôi nhất mà, giúp tôi đi mà.. - Tôi đi nói chuyện với cô ấy một chút, không chắc thành công, trước tiên hỏi thăm một chút xem Đàm Tiểu Ngũ kia có bị thương nặng hay không rồi nói sau. Hai người liền đi xuống, đi vào bãi đỗ xe, Trần tỷ cũng xuống xe, cô không đi theo lên vì không muốn lộ diện ở Bộ tổng tham mưu. Đồng Thiến Thiến nhìn Trần tỷ cười gật đầu, sau đó lên xe Đàm Bảo Chân, Đàm Bảo Chân cũng thấy Trần tỷ ở trên xe bên kia bước xuống, thấy cô cười với Đồng Thiến Thiến liền hỏi, - Cô gái kia là ai? Cô biết cô ấy à? Lại nhìn thấy Đường Sinh đứng cùng cô ấy nên mới thôi. - Là lái xe kiêm bảo mẫu của Đường Sinh, mọi người đều gọi cô ấy là Trần tỷ, đúng rồi có một chuyện muốn nói với chị… Đồng Thiến Thiến liền nói. Đàm Bảo Chân nghe vậy sau đó mới hiểu được vừa rồi vì sao bọn họ lại kề tai nói nhỏ, nhíu đôi mi thanh tú một lúc lại nhìn chăm chú ra ngoài xe thấy Đường Sinh đang nói cái gì với Trần tỷ, - Tiểu tử này có gia thế như thế nào chứ? Tham gia vào không ít chuyện đấy? Tiểu Ngũ nhà tôi tôi cũng chẳng muốn để ý tới làm gì. - Đường Sinh hả, ba hắn là bí thư một thành phố ở tỉnh Giang Trung, gần đây dường như đang học tập ở trường Đảng trung ương, ông ấy và anh cả của tôi có quan hệ rất tốt, cụ thể gia thế như thế nào tôi cũng không rõ lắm, chị cũng biết con người tôi không quan tâm nhiều tới chuyện trong nhà lắm. Đàm Bảo Chân ồ một tiếng, lại liếc liếc mắt nhìn bọn họ xe bên cạnh một cái, - Lại còn là xe quân đội nữa, xem ra tiểu tử này trong nhà rất có gia thế, họ Đường? Lẽ nào có quan hệ với Đường lão gia trên Núi Thanh Trúc sao? Nghĩ đến đây, đôi mi thanh tú của cô rướn lên, đôi mắt cũng sáng rực, nếu thực sự có quan hệ với Đường lão gia trên Núi Thanh Trúc thì chuyện mình đi Lỗ Đông hắn chỉ nháy mắt là có thể làm xong, họ Đường ở Núi Thanh Trúc rất có tiếng tăm mà. - Núi Thanh Trúc à? Núi Thanh Trúc là cái gì vậy? Tôi không biết mà? Không ngờ ngay cả việc này Đồng Thiến Thiến cũng không biết, thật là khâm phục cô. Đàm Bảo Chân liền nhấc tay lên nghiến răng và không khách khí gõ một cái lên trán cô ấy, - Cô bé ngốc ạ, lão gia nhà cô tốt xấu gì cũng là cán bộ lớn của Quân ủy về hưu, không ngờ cô ngay cả nhà họ Đường trên Núi Thanh Trúc là ai cũng không biết? Tôi thật sự phục cô đấy! Đồng Thiến Thiến sờ sờ cái trán đau, cười khổ nói: - Chị à, tôi cũng chưa từng ở lại quá vài ngày, làm sao tôi biết được. - Nếu là con cháu họ Đường, em có thể trở thành tình nhân của cháu ông ấy thì cũng quá tốt rồi, Nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa bây giờ người có tiếng tăm nhất chính là Đường lão gia trên Núi Thanh Trúc đó, tôi nói vậy cô đã hiểu chưa? Cô đúng thật là một nha đầu ngốc một chút đầu óc chính trị cũng không có, đúng là ngốc. Đồng Thiến Thiến nghe xong mặt liền biến đổi, - Hả… Thật sự sao? Ồ, chuyện đó, chị đừng có nói bậy nhé, em với Đường Sinh không có gì cả. - Thật sự không có gì sao? Em định lừa gạt chị à? Ánh mắt chị kém vậy sao? Được rồi, trước tiên không nói việc này, chị gọi điện thoại cho Tiểu Ngũ hỏi tình hình trước đã. Đàm Bảo Chân có giác ngộ về chính trị, nếu là người nhà Đường gia nhúng tay vào, chuyện này mình phải hỏi một câu. Sau khi nói chuyện một lúc cô cúp máy nói với Đồng Thiến Thiến: - Thật là phức tạp, Nhị Thế Tổ Đinh gia bị bắt vào đó. Cô cơ bản đem chuyện Tiểu Ngũ cùng tình hình của mình nói một chút với Đồng Thiến Thiến, cuối cùng nói: - Vết thương thực ra không nặng, nói đúng ra là không nuốt nổi cục tức này, bị Đinh Hải Quân cùng Quân lão ngũ hai người đánh, mặt bị xưng lên là chắc chắn rồi, cô gọi Tiểu Đường đến đây. Đồng Thiến Thiến liền mở xe gọi Đường Sinh qua đây, Đường Sinh bước lại đây cũng không lên xe, đứng ngay ngoài xe nói chuyện với Đàm Bảo Chân, - Tiểu Ngũ chết vì sĩ diện, bị thương cũng không phải quá nặng, tôi có thể giúp cậu đối phó, chuyện tôi đi Lỗ Đông… - Chuyện cô Chân đi Lỗ Đông tôi sẽ giúp đỡ, chắc là không có vấn đề gì, Đường Sinh vỗ ngực, ồ, lần này đến Bộ tổng tham mưu không vô ích rồi.