Cực phẩm thái tử gia

Chương 651 : cuộc gặp gỡ tình cờ ở bộ tổng tham mưu

Nói đến Đàm gia, ở đây phải nhắc đến, lão Đàm có thể nói là một người có thế lực nhất của quân đội, con cháu gần như đều trong quân đội, ông cụ Đàm và Đàm nhị gia đều là nhân vật rất có tiếng ngày trước, ngay cả bây giờ, Đàm nhị gia vẫn còn không lui, vẫn trấn thủ trong quân đội. Anh chị em Đàm gia tổng cộng có chín người, tám người trong quân đội, một người trong giới chính trị, là bảo bối của Đàm lão đại. Đàm Bảo Hoa giờ là chủ tịch Tỉnh, ông ta là nhân vật lãnh đạo quân đội đời thứ hai của Đàm gia, cũng là một nhân vật xuất sắc số một của Đàm gia trong giới chính trị. Các anh em phía dưới đều là trong thời hạn quân ngũ, Đàm Tiểu Ngũ là cháu ruột của lão Đàm, được yêu chiều nhất, tại sao ư? Y nhỏ nhất trong số các cháu đời thứ hai, y chính là luồn sâu trong đám quan lại, tuổi không nhiều cũng đã leo lên đến cấp Trưởng phòng, dường như tiền đồ vô lượng. Mà tất cả các con cháu khác đều nhận sự kế thừa của gia tộc, tố chất của một quân nhân kiên cường, không ai muốn bước vào con đường làm quan, thích là tướng sĩ, muốn họ từ bỏ con đường binh nghiệp là không thể nào, đây là vinh dự của gia tộc, cũng là nền tảng của bọn họ. Hai vị lão gia không biết là nên vui mừng hay là nên đau khổ, trong thời đại đang xây dựng nền kinh tế của nước Cộng hòa hiện nay, quân nhân có chút không đất dụng võ, nhưng quốc gia lại không thể không có quân nhân, trong lòng bọn họ cũng có chút hy vọng một bộ phận con cháu của mình có thể cống hiến vào công cuộc xây dựng kinh tế của đất nước. Thế nhưng ở một Đàm gia vô cùng nghiêm khắc, các con cháu luôn nghiêm ngặt tuân thủ bổn phận của mình, không thích đi làm chính trị, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Thế hệ thứ hai xuất hiện một Đàm Bảo Hoa trong bộ máy chính trị, thế hệ thứ ba xuất hiện một Đàm Tiểu Ngũ, cũng leo lên được cấp Phòng, con đường còn dài lâu. Nhưng Đàm Tiểu Ngũ này không thuộc loại người cầu tiến, thói quen sống ăn chơi trong thế giới xa hoa đã ăn mòn tâm hồn còn chưa kiên định của y, tham hoa luyến sắc, ngược lại trở thành phong cách chủ yếu trong cuộc sống của y, “ngủ” với các minh tinh này nọ là một món ăn không thể thiếu của y. Ở ngoài, thanh danh của Đàm Tiểu Ngũ không được tốt lắm, điều này người họ Đàm cũng biết, giáo dục không thay đổi được, thật hết cách. Cha của Tiểu Ngũ, Đàm Bảo Văn là một trung tướng, Tham mưu trưởng của một trong các quân khu ở Bắc Kinh, một nhân vật rất không tầm thường, cũng khó trách sự hống hách của Tiểu Ngũ. Ở Bộ Tổng Tham mưu, Đường Sinh xuống xe liền đi luôn vào trong, hắn đến tìm chú Tứ Đường Thiên Tứ, việc này phải thương lượng với chú Tứ mới được. Đại sảnh của Bộ tổng tham mưu rất hoành tráng, phía trước tòa nhà có treo một lá cờ trang nghiêm tung bay phấp phới, đối diện quảng trường lớn là một đoàn xe có rèm che được đỗ ngay ngắn, tôn lên vẻ tôn nghiêm, người ra vào đều là quan quân, Đường Thiên Tứ đang ở đây. Có thể vào được sân của Tổng Tham mưu là có thể tự nhiên bước vào cửa lớn, cũng không ít người không phải quân nhân ra vào. Đường Sinh không phải ngoại lệ, hắn cũng là lần đầu bước vào đây. Nhìn xung quanh, nơi này thật không tồi, những chỗ mà mắt người có thể nhìn thấy đều đạt đến mức quy củ, tất cả mọi sự bố trí đều rất gọn gàng ngăn nắp, vô cùng trang nghiêm, tỉ mỉ từng chi tiết, bạn cũng sẽ rất ngượng ngùng nếu cười đùa ở nơi này. Đột nhiên nghe thấy có tiếng cười vang dội, chắc chắn là một đội quan quân đang vây quanh một tướng quân, các quân nhân đều nghiêm mặt, nào dám cười đùa? Đùa cợt, để lại ấn tượng lỗ mãng cho tướng quân, sau này còn có thể thăng tiến sao? Nhị Thế Tổ của chúng ta ít nhiều gì cũng vẫn mang cái thái độ bất cần đời của một công tử, tay nhét trong túi quần, đầu quay phải quay trái, dáng vẻ giống như thấy gì cũng mới mẻ. Chưa từng đến, không thấy mới mẻ mới lạ! Hắn bước mười bậc mới lên được một nửa cầu thang, tiếng cười dường như từ trên truyền xuống, hai mỹ nữ lục quân xuất hiện trên cầu thang: - Chị Bảo Chân, chị thật sự bị điều về Lỗ Đông sao? - Ừ, bên kia muốn thành lập một căn cứ quân hạm, góp vốn với tập đoàn tàu thuyền bên này, muốn tạo lên một căn cứ số một số hai trên thế giới. Tôi là chuyên gia nghiên cứu, lưu lại ở căn cứ thí nghiệm tàu thuyền chắc buồn chết mất, thay đổi hoàn cảnh cũng tốt, chỉ là lần này điều động phải được Tổng tham mưu phê duyệt, bộ tổng bên đó không quản. Cô không có quan hệ gì sao? Giúp chị Chân của cô dàn xếp đi, tôi quay lại mời cô ăn cơm. - Tôi có người quen, nhưng chỉ là một nhân vật nhỏ, hơn nữa, lão gia nhà cô trấn thủ trong quân ủy còn cần tôi giúp sao? Người trả lời câu này không phải ai khác, mà chính là Đồng Thiến Thiến, cô không phải đang ở viện quân y Lỗ Đông sao? Đường Sinh quay đầu muốn chạy, bây giờ sợ gặp Đồng Thiến Thiến, hễ gặp cô ấy là phải quay đi một góc khác để kiểm soát một chút “tình hình võ trang”. Hãm hại thiếu gia sao? Tôi không dễ gì đến được Tổng tham mưu, gặp ai không gặp, lại gặp phải cô? Đường Sinh xoay người. - Tiểu bại hoại, sao lại là anh? Định chạy đi đâu vậy? Quay lại đây cho tôi. Đồng Thiến Thiến vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy hắn. . Đường Sinh trong lòng kêu khổ, đứng nguyên tại chỗ cười gượng, răng nhe ra một cách khó coi, trên khuôn mặt đẹp trai không che giấu nổi vẻ bối rối. Người đi cùng Đồng Thiến Thiến khoảng hai sáu hai bảy tuổi, đoan trang thanh tú, trong đôi mắt đẹp kia toát lên sự nghiêm nghị, thái độ không thể xâm phạm tới, cô có một thân thể thon dài mềm mại, cao hơn Đồng Thiến Thiến, đôi chân thẳng tắp, phô ra những đường cong nóng bỏng. Nhìn lên trên, quân trang khiến bộ ngực trong rất khỏe khoắn, cực kỳ rắn chắc? Thật bắt mắt nha! “Háo sắc”, đây là lời bình của Đàm Bảo Chân khi lần đầu tiên gặp Đường Sinh, ai bảo hắn không kiêng nể gì cứ nhìn chằm chằm vào ngực người ta cơ chứ? Đường Sinh nghĩ thầm, tôi chỉ là nhìn qua, được không? Đây là bản năng, dựa vào cái gì mà đội cho tôi cái mũ “háo sắc?, thật không thỏa đáng. Từ đôi mắt của người phụ nữ kia hắn có thể đọc hiểu được ba chữ oán thầm mình của đối phương, cho nên trong lòng cũng có thể lý giải được một chút. Đồng Thiến Thiến sớm bước xuống, quặt tay hắn lại đấm một cái, đôi má lúm đồng tiền có ý giận: - Còn dám chạy? Nghĩ tôi muố lột da anh đấy à? Mau mau lại đây đón cô nhanh. Đường Sinh há miệng, “cô”? Đừng hại tôi chứ. Ngay cả Đàm Bảo Chân cũng ngẩn ra, cô? Mình già vậy sao? Hay là hắn còn quá trẻ? Nhưng nhìn kỹ, phát hiện ra Đường Sinh thật là một thiếu niên, chỉ là cơ thể cao lớn nên trông già dặn một chút, vẻ tuấn tú trên mặt không hoàn toàn át đi cái vẻ non nớt của một cậu bé. Điều này không phải có thể giả vờ được, anh mười tám tuổi, anh lại muốn giả bộ thành hai tám tuổi ư? Mặt anh còn non lắm biết không hả? Có thể búng ra sữa đấy. - Chị Chân, giới thiệu với chị, cháu trai của tôi, kết nghĩa thôi, nhìn dáng vẻ thì khá cao lớn, nhưng hắn mới mười tám tuổi thôi. Đàm Bảo Chân có chút kinh ngạc: - Gì cơ? Mới mười tám tuổi à? Sao lại lớn như vậy nhỉ? Trưởng thành sớm quá? Cô lại rất hào phóng, đưa luôn ra một định nghĩa về trưởng thành sớm, Đồng Thiến Thiến nóng mặt, đúng vậy, trưởng thành sớm, đáng tiếc không “cứng rắn”, tôi trăm phương ngàn kế để hắn có thể mạnh mẽ và “cứng rắn”, chị lại đả kích hắn, từ trưởng thành sớm sẽ làm tổn thương một bé trai “không dậy nổi” Đồng Thiến Thiến nắm láy cánh tay to lớn của Đường Sinh, ý là anh yên tâm đi, cô ấy không phải là cố ý đả kích anh đâu. Đường Sinh lại không để ý, có gì mà để ý chứ? Tôi chính là trưởng thành sớm đấy, chỉ là ánh mắt của các chị em trong quân đội là rất tinh tường. - Đường Sinh, đây là chị em tốt của tôi, Đàm Bảo Chân, chuyên gia thạc sĩ nghiên cứu của Viện Nghiên Cứu quân giới hàng hải hàng không quốc phòng, rất lợi hại. - Ồ, cô là nhà khoa học, xin chào. Tự nhiên không trốn được, Đường Sinh đành phải ngẩng đầu, không có gì đáng sợ cả. - Chào. Nếu là “cháu trai”, vậy thì đành phải tha thứ cho cái sự lưu manh vừa rồi của hắn, con nít, có thể trách tội hắn sao? Hắn đang trong giai đoạn ảo tưởng mông lung của độ tuổi này, Đàm Bảo Chân có thể thông cảm cho tình cảnh của một thanh niên. Đường Sinh nếu biết cô nghĩ vậy sẽ rất vui. Hai người còn bắt tay với nhau, ừ, không sai, mềm giống như không xương, từng ngón thon dài, trắng nõn. - Ô, nắm không buông à? Cẩn thận để tôi trừng trị cậu thay cho cô Chân, cô ấy mà xuống tay thì phải biết. Đồng Thiến Thiến trêu ghẹo Đường Sinh. Phải nói là, Đường Sinh trong phút chốc thất thần, trong tất cả những người đẹp mà hắn quen, tay của Đàm Bảo Chân là đẹp nhất. - Cái gì đấy, không phải, tôi chỉ là có chút thất thần, tay của cô Chân thật là ấm áp ạ, tôi rất cảm động. Vốn dĩ bởi hắn cầm tay mình lâu, nên Đàm Bảo Chân có chút ngại ngùng, nghe hắn nói như vậy, lại bình thường trở lại, tính cách thẳng thắn của hắn rất tạo thiện cảm cho người khác, không hề có chút che dấu, không có gì là đùa giỡn, tính cách như vậy, mình rất thích. Cô chỉ sợ tên quỷ xấu xa bị che lấp, không có khí phách của đàn ông, có ý “phản ứng sinh lý” là bình thường, đừng có không thừa nhận. Đồng Thiến Thiến dường như cảm thấy hơi ghen tị, tay của tôi không đẹp sao? Hừ, tên háo sắc, tôi giúp cậu “xoa nắn” không công mấy lần rồi? Giết chết cậu. Ánh mắt Đường Sinh lợi hại ra sao, nhận thấy sự oán trách của Đồng Thiến Thiến, liền cười gượng: - Cũng ấm áp như tay của cô Thiến đây. Đồng Thiến Thiến biết rõ là hắn đang nịnh mình, trong lòng cũng thấy thoải mái, lườm hắn một cái rất quyến rũ: - Đùa giỡn à. Quan hệ giữa hai bọn họ rất tinh tế, cái gì mà cô cháu cũng đều là mây khói, trong mắt Đồng Thiến Thiến vẫn ẩn giấu tình yêu dịu dàng với Đường Sinh, tràn đầy sự thương hại và luyến tiếc,, mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ phấn chấn của hắn, cô đều thở dài, thật sự là một người đàn ông kiên cường. - Cậu nhóc này tên Đường Sinh à? Không đi học sao lại chạy tới Bộ Tổng tham mưu thế này? Sao cậu vào đây được? Đàm Bảo Chân rất kinh ngạc, cô biết người bình thường tuyệt đối không thể vào được nơi này, hơn nữa người bình thường như hắn tới nơi này để làm gì chứ? Nghĩ không ra. - Cô, tôi… tôi thật sự không nhỏ tuổi, mười tám tuổi đã có chứng minh thư rồi đấy, đừng gọi tôi là thằng nhóc, được không? Đàm Bảo Chân bĩu môi: - Không phải thằng nhóc thì là gì? Chỉ là cái thân hình cao lớn cũng vô dụng, không phục phải không? - Phục, phục, rất phục, tôi không già như cô. Trong mắt Đường Sinh có chút châm chọc: - Hix, cô có nếp nhăn à? Đồng Thiến Thiến vừa nghe liền bật cười, run lên vì mánh khóe của Đường Sinh: - Cậu nói cậu muốn ăn đòn à? Dám nói phụ nữ già sao? Đàm Bảo Chân quả nhiên trừng mắt, nhưng phản ứng của thằng nhóc này rõ ràng là đang cố tình chọc giận mình, mình thật sự có nếp nhăn sao? Không thể nào. - Tôi không thích người khác nói tôi còn nhỏ, cũng như cô không thích người khác nói cô già, cô lại còn gọi là thằng nhóc, thì tôi gọi cô là bà cô già. Đồng Thiến Thiến lại bật cười, thấy hai bọn họ đang trừng mắt nhìn nhau, vội nói: - Được rồi, được rồi, châm chọc gì chứ? Ái dà, Đường Sinh, sao cậu lại chạy tới Bộ Tổng tham mưu? Ở đây có bạn học hay là có bạn thân? Cô vội vàng chuyển sang chủ đề khác, còn dùng sức nhéo cổ tay hắn. Cô không sợ người khác nhìn thấy mình nắm tay Đường Sinh, càng như vậy càng không có ai nghi ngờ quan hệ giữa mình và hắn, cô cháu mà. Đường Sinh cũng không phải là muốn phân cao thấp với Đàm Bảo Chân, trong lòng lại cân nhắc những lời vừa rồi của Đồng Thiến Thiến, cô nói lão gia nhà Đàm Bảo Chân trấn thủ ở quân ủy này? Phó chủ tịch Đàm? Vậy thì, vị này là con gái của Đàm nhị lão gia sao? Đây cũng có thể nói là một ngõ hẹp oan gia sao? Nói ra Đường gia và Đàm gia không có xung đột, Đường Sinh cũng không có xung đột gì với cô ta, lúc này càng mượn tình nghĩa của Đồng Thiến Thiến và cô để làm quan hệ cô cháu, đứng ở góc độ của anh rể Đinh Hải Quân mà nói thì là đối lập với Đàm gia, nhưng cũng chỉ là một sự xung đột nhỏ. Đột nhiên, Đường Sinh cảm thấy để Đồng Thiến Thiến giải quyết chuyện này có thể thành được, trong lòng hắn lại có chút suy tư, lại nghĩ tới vừa rồi Đàm Bảo Chân nói phải đến Lỗ Đông tham gia cái dự án căn cứ tàu thuyền gì đó, chỉ là không thể điều tới, lúc này chính là chạy tới Bộ Tổng tham mưu này tìm quan hệ. Định lừa gạt anh sao? Cô nói xem, lão gia nhà cô là Phó chủ tịch quân ủy, cô ở đây không có cửa sao? Ai tin chứ? Ờ, cô muốn âm thầm chuyển đi à?