Cực phẩm thái tử gia
Chương 630 : Tôi bảo hắn mua biệt thự.
Tình hình của Tỉnh ủy Lỗ Đông đang dần biến đổi, sau một hai ngày dường như yên tĩnh hẳn, kì thực ám chỉ sự mãnh liệt ngầm.
Lạc Hữu Minh bị Cục 19 mời đến điều tra cũng bị quân khu xử phạt, mất chức và giáng cấp thượng tá và chuyển xuống hậu cần của Quân khu, tất cả sẽ giữ nguyên trong hai năm, mức đãi ngộ cũng bị giảm theo, không bị ném vào quân đội là một sự khoan dung rất lớn rồi.
Cũng sau hai ngày Bạch Hoán Sênh vào Bắc Kinh, tạm thời có Chủ tịch Tỉnh Lâm Chi Mậu chủ trì toàn bộ công tác Tỉnh ủy, đây dường như là một tín hiệu.
Một vài người biết được tình hình cũng hoảng sợ, ví như Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy Triệu Hoành Đạt, trước khi Bí thư Bạch đi cũng giáo huấn ông ta một trận.
Về vụ án của Hội quán Đông Thái, truyền thông cũng chính thức đính chính và tuyên bố lại theo “kết quả điều tra của Ủy ban chính trị Pháp luật và Sở cong an…” thế nào thế nào đó, bởi người ta là cơ quan quyền lực, anh mà viết linh tinh trên báo thì người ta có thể kiện anh luôn.
Cổ phiếu Đông Thái đang suy giảm cũng không giảm nữa, từ hôm nay trở đi cũng có dấu hiệu tăng trở lại, nhóm cổ đông của Đông Thái cũng an tâm.
Hai ngày này Đường Sinh cùng hội Sắc Sắc, Tú Hinh đi một chuyến tới Thành phố Long Cảng khảo sát tình hình khu quy hoạch dự án đóng tàu. Quy hoạch khá tốt, nhưng đầu tư thì không nhỏ, ngoài ra vì cha hắn vẫn chưa tới Lỗ Đông nên dự án vẫn nằm yên, phải tổng hợp điwuf chỉnh thu mua tập đoàn Lỗ Đông trước.
Đường Sinh cũng biết, cho dù là điều Bạch Hoán Sênh rời khỏi Lỗ Đông thì cục diện bên này cũng không mấy lạc quan, tầm ảnh hưởng của ông ta quá lớn đã ăn sâu vào hệ thống địa phương. Một phần lớn bộ phận quan lại là do người ta đề bạt lên, trong lòng có thể không có ơn sao? Cho dù là vì công việc gì gì đó thì cũng không bảo đảm rằng họ có thể làm khó dễ cho mục tiêu của Bí thư cũ. Sức ảnh hưởng của người trong hệ thống họ Đường trong phút chốc không thể thâm nhập vào được.
Dưới tình hình như vậy không thể khiến một số người có cảm giác bị bỏ rơi như vậy thời cơ các quan lại họ Đường tới Lỗ Đông cũng không chín muồi, lão Vương gia cũng không cần bố trí, có thể khiến bạn dễ dàng tiếp quản Lỗ Đông sao? Chỉ e Tân bí thư sẽ gặp một số khó khăn.
Hơn nữa cũng không thể điều Bạch Hoán Sênh đi luôn được, cứ để ông ta ở Bắc Kinh nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng, đợi đại hội Đảng năm nay sẽ điều chỉnh.
Nói cách khác trước khi tân Bí thư tới, thời gian này chắc chắn là do Chủ tịch Tỉnh Lâm Chi Mậu quản lý, tương lai liệu tân Bí thư Tỉnh ủy có phải là Lâm Chi Mậu hay không thì khó nói trước được, ông ta hiểu rất rõ về tình hình Lỗ Đông, cho nên Đường Sinh đã bắt đầu chú ý tới Lâm Chi Mậu.
Chú Tứ ở Bắc Kinh truyền đến tin tức mà hắn đang cần, về Chủ tịch Tỉnh Lâm Chi Mậu, người này cho tới nay vẫn luôn duy trì liên lạc với các lão thành ở thủ đô, ông ta có thể ngồi ở vị trí Chủ tịch Tỉnh này cũng bằng chính thành tích và năng lực của ông ấy.
Đường Sinh cho rằng cán bộ như vậy cũng không tồi, còn chưa tham gia vào bất cứ hệ thống nào, nhưng một khi ông ta trở thành Bí thư tỉnh ủy, sẽ bị các hệ thống tranh giành. Có tham gia vào đội ngũ nào không thì còn phải xem lập trường của bản thân, một cán bộ tốt đương nhiên sẽ có không ít những người lôi kéo, còn ông ta lựa chon thế nào không ai có thể biết được.
Tuy nói Đường Sinh có kí ức về kiếp trước nhưng vẫn bị hạn chế ở Giang Trung, ra khỏi địa bàn Giang Trung kí ức của những nơi khác đều rất mơ hồ, về Quốc gia đại sự còn có chút kí ức chứ còn về sự thay đổi của một khu vực nào đó thì thật sự không biết được.
Không suy xét nhân tố chính trị, chỉ cần nhúng tay vào buôn bán là phải đi một chuyến tới Thanh Thị khảo sát một số tình hình bên đó.
Khi Đường Sinh vừa tới Thanh Thị thì nhóm Sắc Sắc cũng đang khua chiêng múa trống lên tiến hành việc thu mua tập đoàn Đông Thái, hai bên cùng tiến hành song song.
Lúc đó ở Thanh Thị, Ninh Manh cũng vừa thuê được một căn phòng, cô cũng vừa chuyển đến Thanh Thị một hai hôm nay. Chị gái cô gọi điện cho Mai Chước nhờ cô ấy làm thủ tục cho Ninh Manh, Mai Chước đã tìm người làm thay việc này. Mai Chước của ngày nay làm chút việc nhỏ này thì quá đơn giản, một người phụ nữ mạnh mẽ hàng ngày đều ngồi cùng các cán bộ cấp Tỉnh làm chút việc nhỏ này thật dễ như trở bàn tay, đặc biệt là ở tỉnh Giang Trung, mạng lưới quan hệ có thể lợi dụng là rất hùng mạnh.
Ninh Manh không phải đến một mình, đi cùng với cô còn có chị họ của cô là Vinh Tử Tử, một mình ở Thanh Thị thì thật cô đơn, nên liền kéo theo chị họ Vinh Tử Tử đi cùng. Hôm qua bọn họ vừa đến liền đi tìm phòng thuê, cô không muốn ở trường, chỉ muốn thuê trọ gần trường, có thể cô ấy nghĩ sau này khi Đường Sinh tới có thể ở cùng với mình. Cô cảm thấy như vậy còn hơn ở cùng với nhóm Đường Cẩn, khi ở cùng bọn họ sẽ rất ngại thật mật với Đường Sinh, nhưng thật ra tên kia lại rất tùy tiện với hội Đường Cẩn và Đậu Đậu, một người thì ngồi trên đùi, một người thể cưỡi trên lưng, thật là lộn xộn.
Vinh Tử Tử chính là cô gái xinh đẹp khi ở Trường Sơn đã giúp Ninh Manh đánh Đường Sinh, cô tới đây đành phải làm cao, may mà trong nhà họ Vinh cũng không thiếu chút tiền cho cô đi học, lại là Ninh Manh muốn cô đi cùng, bố mẹ liền đồng ý, Nghê Yến tự mình đưa con gái đến.
Phải nói điều kiện bên Thanh Thị thực sự rất tốt, luận về hoàn cảnh môi trường tự nhiên, được người ta nói là nơi cư trú thích hợp nhất của con người.
Bọn họ xem qua một lượt các biệt thự gần biển, phải nói là cực đẹp, rất gần với bãi biển, khu biệt thự là một khu gần nhất xung quanh bãi biển, ra khỏi biệt thự đi một dặm là tới biển rồi, không cần biết giá thuê nơi này đắt thế nào.
- Ninh Manh đừng xem nữa, chúng ta quay về thuê phòng thôi, biệt thự ở đây đắt chết đi được, một tòa nhà bất kì cũng phải 600m2, giá bình quân hơn 20,000 tệ/m2, tòa nhà này cũng phải đến 12 triệu tệ, mợ cả đời cũng không mua nổi, các con muốn thuê cũng không thuê nổi.
- Chị thấy cũng đúng, hơn nữa thuê ở đây làm gì? Cách trường quá xa, hàng ngày đi học chẳng phải mệt chết sao? Đi thôi đi thôi.
Vinh Tử Tử nói như vậy, đến đây chỉ là để đi dạo, mấy ngày nay thời tiết ở Thanh Thị rất tuyệt, bãi biển cũng rất nhiều người.
- Ôi, thích nơi này quá đi mất, ban đêm có thể mặc đồ lót chuồn ra ngoài bơi lội, nghĩ đến đã thấy đẹp chết đi được rồi, em bảo Đường Sinh mua căn biệt thự này thôi, lại mua thêm một chiêc xe lái đến trường là được mà?
Ninh Manh nói nhỏ như vậy với Vinh Tử Tử và tránh ánh mắt của mợ.
Nghê Yến cũng đang nhìn biển không hề để ý tới hai đứa nhỏ đang thì thầm, Vinh Tử Tử trợn to mắt:
- Hắn có tiền vậy sao?
- Em nghĩ là có? em cũng không rõ lắm, dù sao tên bại hoại này cũng đã sống những tháng ngày như Hoàng đế, em nhắn tin cho hắn hỏi thử xem, nếu hắn đồng ý chúng ta không thuê phòng nữa.
Ninh Manh hễ vừa nghĩ đến là liền rút điện thoại ra nhắn tin cho Đường Sinh.
- Đường Sinh à, người ta đang xem một cái biệt thự bên bờ biển ở Thanh Thị, muốn ở nơi này quá, chắc chắn là không mua nổi rồi, thuê cũng rất đắt.
Cô gửi tin như vậy, Vinh Tử Tử che miệng cười:
- Nha đầu em cũng biết làm nũng đùa giỡn đấy nhỉ? Sao chị chưa từng nhận ra nhỉ? Đắt thế, hơn mười triệu, hơn nữa còn các khoản chi phí khác và một chiếc xe nữa, trời đất, bao nhiêu tiền nhỉ? Hắn mua nổi sao?
Vinh Tử Tử thật không tin Đường Sinh có thể mua được, hắn cũng chỉ là Nhị Thế Tổ thôi, con cháu quan lại hắn có thể tham ô bao nhiêu chứ?
Nhưng tin nhắn Đường Sinh nhắn lại khiến Vinh Tử Tử ngẩn người, Ninh Manh cười:
- Chị xem đi, hắn đồng ý rồi, cười chết đi mất.
Câu trả lời của Đường Sinh là “Được rồi, mua một căn, cách trường xa không? Xa thi mua xe, bảo chị Trần tìm một vệ sĩ kiêm lái xe luôn”
Ninh Manh vui vẻ vô cùng, nhấc di động lên hôn một cái, lại chớp mắt vài cái với Vinh Tử Tử,
- Ổ, Tử Tử, chúng ta phải hưởng thụ thôi.
Vinh Tử Tử vẫn trợn tròn mắt:
- Đây là bạn trai gì vậy? Quan tâm như vậy sao? Sao chị không gặp được chứ?
- Ôi, hắn là người yêu của em thì tốt quá, có một vài việc sẽ nói với chị sau, có mợ ở đây không tiện, mau mau để mẹ chị đi đi.
- A? Không phải chứ? Hắn giẫm lên mấy chiếc thuyền sao? Em cũng can tâm à?
Vinh Tử Tử cũng hiểu có một số con cháu quan lại rất thoái hóa.
- Mấy thì em sao biết được? Bảy, tám, mười người thì phải, em chỉ yêu hắn thôi không quan tâm được nhiều vậy, cứ chơi vậy trước đã.
- Ôi, chết mất, Manh Manh, vậy sau này em định thế nào? Không lấy chồng, không kết hôn, không sinh con sao?
Vinh Tử Tử nghĩ rất xa.
- Không thể lấy người mình yêu thì thà rằng không lấy, chỉ đơn giản vì cuộc sống mà lập gia đình, em không thèm lập gia đình đâu.
- Ồ … nha đầu này cũng có cá tính đấy, nhưng nói cũng có lý đấy. Tên này xấu xa như vậy, có bảy tám người bạn gái cơ à?
Lúc này Nghê Yến đi tới,
- Các con đang thầm thì gì vậy? Trời sắp tối rồi, chúng ta về khách sạn thôi, ngày mai các con còn phải đến trường đăng kí đấy, chưa thuê được phòng thì tạm thời cứ ở khách sạn, các con đi học trước, việc phòng ở cứ để mẹ lo, lo xong mẹ sẽ về.
- Ai da, không cần đây mợ ạ, Đường Sinh đang trên đường tới Thanh Thị, hắn đến đây là muốn mua căn biệt thự bên này, mua rồi tụi con sẽ sống ở đó, không thuê phòng nữa, con cũng biết lái xe, bảo hắn mua một chiếc xe là được, rất đơn giản mà.
Vinh Tử Tử trợn tròn mắt, nha đầu này có thể nói năng lung tung thế á? Vừa mới làm nũng đòi mua biệt thự, giờ lại còn nói Đường Sinh đến đây để mua biệt thự, lợi hại thật.
- Vậy à? Thế cũng không tốt lắm? Các con dù sao cũng vẫn là học sinh, lái xe tới trường, có phải là rất đáng chú ý không?
- Không đâu ạ, mợ, để Đường Sinh thuê một vệ sĩ kiêm lái xe cho con và chị họ là ok rồi, mợ đừng lo.
- Hả? Vệ sĩ? Không ổn đâu? Hai đứa con gái xinh đẹp ở cùng với một người đàn ông? Có phải là quá không tiện không?
Ninh Manh nhún vai:
- Đồng chí mợ, có nữ vệ sĩ kiêm nữ lái xe mà, lái xe của Đường Sinh cũng vậy đó, rất lợi hại mà.
Nghê Yến cũng hết chỗ nói, lúc này di động của Ninh Manh rung lên, là Đường Sinh gọi đến, nói rằng đã đến Thanh Thị, hỏi bọn ho đang ở đâu, Ninh Manh nói với hắn là đang ở phía đông khu Biệt thự Bãi Bạc, rất dễ tìm, hỏi thăm là biết, và sẽ ở đây đợi hắn.
Nửa giờ sau bọn họ đã gặp nhau ở khu biệt thự Bãi Bạc, Đường Sinh vừa xuống xe đã chào hỏi Nghê Yến, Nghê Yến nhìn người thanh niên cao 1m85 này, còn bị giật mình. Cả người hắn dường như đã thay đổi, đẹp trai và phong độ, Vinh Tử Tử cũng trợn tròn mắt, đây chính là anh chàng đã giúp cha mình giải quyết những rắc rối ở Trường Sơn sao? Mới có nửa năm trời mà đã thay đổi thành thế này sao?
Hai bên đều ngạc nhiên hỏi thăm nhau gì đó, Đường Sinh nói với Ninh manh:
- Xem được cái biệt thự nào rồi? Đi thôi, mua luôn.
Hắn trái lại lại rất đau khổ, đi cùng với mấy người phụ nữ vào khu giao dịch mua bán Biệt thự, đúng lúc người ta đang chuẩn bị tan sở rồi
- Sao cơ, không bán nữa à?
Người trong phòng giao dịch mua bán biệt thự nhìn hắn một cái, ồ, đến mua biệt thự à? Một vị Giám đốc trung niên cười nói:
- Anh muốn mua bây giờ sao?
- Đương nhiên, không mua chẳng lẽ tôi đến nói chuyện phiếm với ông chắc?
Đường Sinh ít nhiều cũng có chút trêu chọc với ông ta, hội Ninh Manh bật cười.
- Vậy được, anh xem được tòa nào rồi? Chúng ta cùng bàn bạc nhé, gần đây đang có ưu đãi, có thể giảm 10% cho anh.
Sau nửa giờ đồng hồ, biệt thự cũng đã mua xong, anh nói mua ở đây đắt là vì toàn bộ nội thất đều đã lắp đặt xong cả rồi,
Anh chỉ cần vào ở là được rồi, các loại đồ dùng gì đó đều đã có chuyên gia trang trí thiết kế hết rồi, toàn bộ đều niêm yết giá công khai, anh không cần vật dụng đó thì họ sẽ mang đi và tiền có thể giảm, Đường Sinh mới nói với họ:
- Không cần, tính luôn tiền cũng ok rồi, như vậy cũng tốt rồi.
Sau hai mươi phút, tất cả đã ổn, hóa đơn gì đó cũng viết rồi, tạm thời chưa làm sổ đỏ vì sổ đó cũng không thể đứng tên Ninh Manh, bố cô cũng đang làm quan, để người ta điều tra ra thì không hay. Nên hắn cũng đã nói rõ với giám đốc, mấy ngày nữa lấy hóa đơn rồi làm sổ đỏ là được.
Tất cả các thủ tục tổng cộng là 13 triệu tệ, Đường Sinh phải dùng tới tài khoản điện tử của Sắc Sắc, người của Phòng kinh doanh đều cười, lúc gần hết giờ làm lại có được người mua nhà như vậy, thật là sung sướng, kết quả là cứ mời Đường Sinh ăn cơm bằng được.
Truyện khác cùng thể loại
87 chương
85 chương
105 chương
112 chương
45 chương
1069 chương
24 chương
424 chương