Cực phẩm thái tử gia
Chương 629 : Cả một nhà buồn phiền lo âu
Đường Sinh bên này thì đang thăng hoa, còn một số người thì lại buồn phiền lo lắng vô cùng, ví như cha mẹ của Triều Quân Hoành, bọn họ đã buồn phiền đến choáng váng đầu óc rồi.
Triều Công Nguyên và vợ hắn là Bạch Ngọc Đan sau khi gặp mặt người anh vợ là Bạch Hoán Sanh thì đại thể cũng biết tình hình trước mắt, có thể nói là không lạc quan 1 chút nào. Còn bản thân bọn họ cũng đều được biết tỉnh ủy cũng đều đang loạn hết cả lên, ngay đến cả người trước nay vẫn kiểm soát tình hình của Tỉnh ủy như Bí thư Bạch cũng phải lo lắng không yên.
Sau khi Uỷ ban kỉ luật tỉnh Thẩm Hồng Nho và Trưởng ban tuyên giáo Triệu Hoành Đạt tranh luận với nhau một phen gay gắt. Bạch Hoán Sanh liền biết ngay có một số tình thế đã không còn suy chuyển được nữa. Ông ta tự trách bản thân, nhưng cũng trách cả Triệu Hoành Đạt, ông ta lại cũng không thèm đem tình hình thực tế báo cáo lại với mình?Liền tự mình quyết định cho cánh truyền thông tới phá sự kiện của Hội quán Đông Thái, kết quả cháu trai Triệu Quân Hoành không biết đã đắc tội với người nào mà lại bị đưa đến Cục cảnh vệ trung ương. Chuyện này đúng là làm ông ta buồn phiền vô cùng
Mặt khác thế lực ông bí thư tỉnh uỷ Lưu Quang Chấn của hệ thống nhà họ Đinh cũng chịu sự ảnh hưởng của Hội quán Đông Thái mà mạnh lên một cách bất thường.
Sáng nay, công an tỉnh chính thức công bố thông tin cho biết vụ việc thuốc phiện tại Hội quán Đông Thái không có liên quan gì đến Hội quán này, chỉ là 2 kẻ buôn ma túy trùng hợp mang theo thuốc phiện trà trộn trong hội quán, đợi thời cơ thuận lợi để tiến hành giao dịch, qua điều tra cho thấy 2 tên này không có bất cứ quan hệ nào với Hội quán.
Có thể nói việc Sở công an tỉnh công bố tin này đã làm sáng tỏ hết mọi phỏng đoán trước đó một ngày của giới truyền thông Tuyền Thành.
Kết quả, Trưởng ban tuyên giáo Triệu Hoành Đạt vừa mới tranh chấp với Thẩm Hồng Nho xong, lại tìm đến tranh luận với Lưu Quang Chấn.
- Cách làm này của ủy ban chính trị pháp luật tỉnh là hoàn toàn không phù hợp, đây là làm xấu mặt truyền thông, là tát vào mặt dư luận tỉnh ủy,l ấy gì chứng minh Hội quán Đông Thái và hai kẻ bán thuốc phiện kia không liên quan đến nhau chứ? Vì sao Tuyền Thành lớn như vậy mà họ lại cứ nhất định phải nấp trong Hội quán Đông Thái chứ? Sao không đi chỗ khác nấp? Đã điều tra rõ ràng hay chưa?
Triệu Hoành Đạt này chính là người thân tín của bí thư Bạch ở tỉnh ủy, thông thường trong các cuộc họp thường vụ hắn thường là người khai pháo đầu tiên, là người đi đầu tích cực, là phát pháo mở đường của lão Bạch về mặt chính trị, con người này không có thì cũng không được, nhưng nhạy bén quá nhiều lúc lại cũng không ổn.
Mọi người hãy xem xem, trước sau lẫn lộn với nhau làm cho sự việc càng lớn hơn nữa. Đinh hệ Đường hệ rõ ràng là đang hành động vì vụ việc này, Triệu Hoành Đạt lại cậy được Bí thư Bạch quý mến, đắc tội luôn cả hai bên. Thực ra Triệu Hoành Đạt cũng chẳng rõ lắm nội tình bên trong của sự việc này.Trước nay trong các cuộc họp thường vụ hai người Lưu, Thẩm thường không tham gia gì, tạo cho người khác cảm giác họ vô tranh với đời, lần này lại bỗng nhiên nhảy ra muốn làm náo động? Lão Triệu không phục.
Ông ta tuy là tâm phúc của Lão Bạch, nhưng ông ta cũng không biết rằng đại diện của hai hệ thống Đinh, Đường ở Lỗ Đông chính là hai người này, tin này cũng chỉ Bạch bí thư và chủ tịch tỉnh Lâm Chi Mậu được biết,như chủ tịch Lâm hiện giờ đang quan sát các cơn biến đổi, lần này khẳng định cũng là ông ấy được lợi .
Tục ngữ có câu, trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi mà. Lần này Lâm Chi Mậu chính là diễn vai ngư ông.
Lại nói đến ông ta là chủ tịch tỉnh cũng tương đối khiêm tốn, nhưng cũng có sức ảnh hưởng không thể coi thường đối với địa bàn Lỗ Đông.Thậm chí có thể nói rất nhiều cán bộ trung tầng dựa vào bên Bạch hệ bất cứ lúc nào cũng có thể phản chiến, chỉ là Bạch bí thư đang đương quyền mà thôi, ngươi thử dời lão Bạch ra mà xem? Bảo đảm sẽ khác ngay lập tức.
Bạch Hoán Sanh và Lâm Chi Mậu đều biết rằng các hệ cao cấp đấu nhau bỗng nhiên đều vào hết Lỗ Đông, làm cho trước giờ vốn bình lặng như Lỗ Đông nay nổi lên phong ba.
Mồi lửa này hết thảy đều là do vụ việc của Hội quán Đông Thái khơi ra, nói một cách chính xác thì cái mánh cỏn con ấy chính là do Triệu Quân Hoành làm ra.
Lão Bạch thấy rất hối hận trong lòng, nên ông ta rất tỏ thái độ với em gái và em rể mình,
- Các người nuôi được đứa con quý hóa quá, lần này thì trời giáng xuống rồi.
Đúng vậy,
Người thì bị nhốt vào Cục cảnh sát trung ương rồi, bị người ta chuyển thẳng lên trên, người ta ngay cả Bí thư Bạch cũng không nể mặt. Thể diện là của lẫn nhau mà, ngươi muốn làm người ta mất thể diện, người ta còn giữ lại thể diện gì cho ngươi làm gì?Nếu nói vụ việc Hội quán Đông Thái không bị lộ trên truyền thông, Bạch Hoán Sanh cho rằng vẫn còn con đường sống, bây giờ thì một chút đường sống cũng không còn rồi, mất hết thể diện rồi.
- Anh....anh nghĩ cách đi, anh dù sao cũng là Bí thư tỉnh ủy, em gái anh cũng chỉ mỗi đứa con trai này, em, em quỳ xuống xin anh.
Trong phòng làm việc của Bí thư tỉnh ủy Bạch Ngọc Đan khóc lóc thảm thiết quỳ xuống trước mặt anh cô, Bạch Hoán Sanh đập bàn thật lớn, trừng mắt nói :
- Cô quỳ xuống có thể cứu được con trai cô ra cũng được, cô cho là có thể cứu ra được hay sao?Chuyện bị lộ trên truyền thông là các người làm trò sau lưng đúng không? Tôi cũng không tin Triệu Hoành Đạt này lại dám không coi biểu hiện của ủy ban kỷ luật Thẩm Hồng Nho ra cái gì.Các người có biết Thẩm Hồng Nho là đại diện cho ai không? Các người mù hết cả rồi? Nuông chiều con cái không ra bộ dạng gì hết. Hắn chỉ cần gọi một cú điện thoại là Lạc Hữu Minh có thể điều động cả cảnh sát quân đội đến can thiệp, bây giờ thì nhìn kết quả xem? Lạc Hữu Minh thì bị quân khu cách chức rồi, đừng nói đại tá, hắn có thể bị giáng một chức làm thượng tá đã là tốt lắm rồi.
- Anh, dù nói như thế nào quan trọng là thằng bé không bị làm sao, em, em và Công Nguyên đều phải chấp nhận thôi, anh, anh không giúp, em cũng chẳng muốn sống nữa.
- Đi, đi, đi, Triều Công Nguyên, dẫn bà xã ngươi cút đi cho ta, đừng ở trong này làm phiền đến ta, nó xảy ra chuyện gì ta sẽ hỏi tội ngươi.
Triều Công Nguyên cũng xanh mặt, biết mức độ nghiêm trọng của sự việc lần này, nếu như Bạch Hoán Sanh có thể giúp được, thì phỏng chừng cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Ông ta khuyên bà xã đang làm loạn và nói với Bí thư Bạch:
- Anh, chuyện giới truyền thông là bọn em nhất thời hồ đồ, em vốn cho rằng không liên quan đến Liễu Tông Quyền.
- Không liên quan? Chuyện này không phải là do chuyện của Hội quán Đông Thái mà ra? Ngươi đầu heo hả? Ngươi không biết hai hệ Đinh, Đường là làm cái gì hay sao? Hai Lão gia của hai nhà này là những lão đồng chí của nước cộng hòa, ta trong mắt của họ cũng chẳng là cái thá gì, ta nói thì được cái tác dụng gì!
Bạch Hoán Sanh tức giận tới nỗi tóc tai dựng ngược hết cả lên, lúc này thì Triều Công Nguyên và Bạch Ngọc Đan thực sự trợn tròn mắt, những lời nói này thực không gây náo loạn sao?
- Ây...ng nói là con của các người, đến tôi phỏng chừng cũng chẳng ở lại Lỗ Đông này được bao lâu nữa, tai họa này hai gia tộc đều bị hủy trong tay con trai bảo bối của mấy người, nó cũng thật có bản lĩnh đấy.
Bạch Hoán Sanh trong chốc lát như già đi chục tuổi, mặt đều tối sầm lại.
Triều Công Nguyên mới đây còn có chút oán giận, cho rằng anh vợ vì bảo toàn bản thân mà mặc kệ con mình,
Bây giờ xem ra hoàn toàn không phải như vậy, chuyện của đứa nhỏ có thể chỉ là mồi lửa để làm bùng lên sự kiện kia.
Người ta có thể đã sớm mong chờ cái cơ hội này từ lâu rồi,mấy năm nay tập đoàn Thanh Cương cậy quyền uy của bí thư Bạch cũng không ít ức hiếp người khác, cũng có một số tình thế sớm cũng đã nên nổi lên rồi, dưới ba thước băng há chẳng phải là ngày đông gia rét hay sao.
Điện thoại trong văn phòng bỗng nhiên kêu vang, Bạch Hoán Sanh nhận điện thoại trầm giọng nói :
- Tôi là Bạch Hoán Sanh, ... Ô, chào bí thư Đường.
Lão Bạch mới đây còn đang ngồi, lúc này đã không tự chủ được mà đứng hẳn lên, bí thư Đường? Người như thế nào mà có thể khiến lão Bạch dứng hẳn dậy như thế .
Kỳ thực Bạch Hoán Sanh đứng lên cũng là do phản ứng bản năng,
Cú điện thoại gọi đến rõ ràng là của Phó chủ nhiệm thường trực Ủy ban kỷ luật Trung ương Đường lão lục. Người ta còn là bí thư Ban bí thư trung ương, tương đương với cấp phó của người lãnh đạo quốc gia, đứng cũng là vì chột dạ, lần này chính là đắc tội với Đường gia.
- ...Đồng chí Hoán Sanh hả, ha ha, vẫn khỏe chứ? Chúng ta cũng lâu lâu chưa gặp mặt rồi, đồng chí vào thành một chuyến đi. Bên này cũng có một số ý kiến không tốt về Lỗ Đông cũng đã đặt ở chỗ tôi từ lâu, cũng không thể cứ để đó mãi, tôi thấy lần này buộc phải nói chuyện với anh thật rồi.
- Được thôi, bí thư Đường, nửa ngày tới tôi sẽ sắp xếp công cho ổn thỏa rồi sẽ vào Bắc Kinh gặp anh, bí thư Đường sức khỏe anh dạo này vẫn tốt chứ?
- Ha ha, cũng coi như vẫn khỏe mạnh đi.
Bọn họ nói chuyện với nhau vẫn là rất khách khí, có một chút vấn đề cá nhân cũng sẽ không thể hiện ra ngoài.
Bạch Hoán Sanh gác điện thoại tâm trạng vẫn rất nặng nề, Lỗ Đông, có lẽ ngày ông ta ở Lỗ Đông cũng đã hết rồi, cách nói không tốt lắm mà Đường lão lục nói đến, chẳng qua chính là ảnh hưởng của tập đoàn Thanh Cương, ai bảo ông chủ tập đoàn Thanh Cương lại là em rể của ông ta chứ?
Không xảy ra chuyện thì bên đó có thể còn nén nhịn được, bên này anh vừa xảy ra chuyện, người ta ở bên đó đã nhịn không được nữa rồi, có thực sự là không nhịn được nữa không? Hay chẳng qua chỉ là thời cơ đã đến rồi, không muốn nhịn nữa mà thôi.
Triều Công Nguyên và Bạch Ngọc Đan nhìn Bạch Hoán Sanh, đều không nói được lời nào, ngơ ngác đứng im tại đó, như thể đang đợi ông ta lên tiếng, lão Bạch lại thở dài một tiếng,- về chuyện của đứa nhỏ, tôi có thể mượn cơ hội lần này để nói vài câu xin với bí thư Đường, còn tình hình cụ thể như nào bây giờ vẫn chưa biết được. Mặt khác về tập đoàn Thanh Cương sau này phải kiềm chế, tôi có thể sẽ bị điều khỏi Lỗ Đông, dù sao cũng không thể đem tập đoàn Thanh Cương dời khỏi Lỗ Đông được.
Sản nghiệp của tập đoàn Thanh Cương lớn như vậy, chắc chắn không thể dời đi được, nhưng con người thì là thể động, có thể chuyển tới chuyển lui, dù sao chuyển đi cũng tốt, cứ ở mãi nơi này trễ một ngày là lại xảy ra chuyện, cũng chiều hư luôn cả con em Bạch gia và Triều gia. Mình chuyển đi rồi thì bọn họ sẽ học được việc xem xét tình thế.
- Anh...tại sao chỉ trong chốc lát đã trở thành như này? Nếu như không có anh ở Lỗ Đông làm trụ, liệu Chủ tịch Lâm ông ta có nắm vững được đại cục hay không?
- Ngọc Đan, không thể nói như vậy được, Lâm Chi Mậu dù sao cũng là chủ tịch của một tỉnh, đừng có xem thường người ta, mình so với người ta thì tính là gì chứ? Đừng có ngước cao quá như vậy, cũng đừng có quá tự phụ, tự phụ chỉ gây hại cho bản thân thôi, khiêm tốn mới được lợi, được rồi, hai người đi đi.
Bọn họ ra ngoài xong tâm trạng vẫn còn lo lắng chuyện của con trai, Bạch Ngọc Đan cũng thêm lo lắng cho tương lai của anh trai,
- Anh cả chuyển đi rồi phải làm thế nào?
- Đây là chính trị chúng ta cũng đành bất lực, mấy năm nay Thanh Cương nếu như không nhờ vào thế của Tỉnh ủy, khó có thể phất lên nhanh đến vậy, còn rất nhiều rắc rối và nợ nần phải khẩn trương xử lý,Một khi Tỉnh ủy đổi người cầm quyền, những ngày tốt đẹp của Thanh Cương cũng không còn nữa đâu.
Triều Công Nguyên cũng than thở .
Buổi sáng, tiểu Man đến trường còn Đường Sinh không đi mà đi với chị Trần vào bệnh viện quân khu tỉnh một chuyến, đối phó với việc kiểm tra của Đồng Thiến Thiến. Cô ấy ở khoa Tiết niệu - Sinh dục, tất nhiên không phải là vì đến khám bệnh cho ai, vì cô cũng không hiểu nhiều đến như vậy, cô tới đây chính là đến để nghiên cứu phương pháp chữa bệnh cho bệnh trạng của Đường Sinh. Cũng có một chút vấn đề phải mời các giáo sư chuyên gia tới, dùng phương pháp do mình và giáo sư hướng dẫn định ra tiến hành phương pháp trị liệu đặc biệt cho Đường Sinh.
Đối với Đường Sinh mà nói, phối hợp với việc trị liệu của Đồng Thiến Thiến chính là chơi một trò chơi mờ ám.
Hơn nữa lại chơi một cách danh chính ngôn thuân, ngay đến chị Trần cũng phải sợ, không đi cùng hắn vào trong mà ở trên xe đọc báo, một tiếng sau Đường Sinh đi xuống, Đồng Thiến Thiến còn đích thân tiễn xuống lầu dưới.
Bên ngoài bộ quân phục còn khoác một chiếc áo blu trắng, Đồng Thiến Thiến xem ra càng có thêm vẻ thần thánh, mặc dù vài phút trước cô còn đang rút kéo đồ chơi Nhị Thế Tổ kia. Sau đó chị Trần khởi động xe, nhìn Đồng Thiến Thiến gật đầu xong rồi đi luôn, Đồng Thiến Thiến đứng lại đó vẫy tay theo.
- Chị Trần à, tôi thấy không thể giả bộ được nữa rồi, hôm nay tôi còn bị kích điện rồi, tuy là rất thích nhưng về sau tôi không đến nữa đâu...
Phì, chị Trần liền cười phun ra, không kìm được hỏi :
- Kích điện à? Như thế chẳng phải kích thích lắm hay sao? Thử nói xem nào? Có phản ứng không?
- Có, nhưng không mạnh, chỉ ngóc lên một cái, những cái đó đều là dụng cụ kích thích có cường độ dòng điện nhẹ, ở cửa hàng bán thiết bị bảo vệ sức khỏe cũng có thể mua được.
- Sợ thật, các người là đang trị liệu hay đang chơi đùa không biết?
Càng nói càng thấy buồn cười, chị Trần cũng phải đập vào vô lăng, cười đến chết mất.
Đường Sinh có chút xấu hổ cười ngượng nói:
- Việc đó, tôi chỉ có thể nói đây là trò chơi trị liệu vậy, nhưng chị Đồng lại rất nghiêm túc.
- Ái chà, không nói nữa tôi sắp chết vì cười mất rồi.
Chị Trần phải mất một hồi lâu mới ngừng được cười, đối với chuyện này thì thực sự cũng không còn gì để nói.
- Tôi cũng là không còn cách nào khác, chị thử nói xem nếu bây giờ không chơi trò này cùng cô ấy thì phải làm thế nào? Tôi mà nói sự thật với cô ấy, cô ấy không làm thịt tôi mới là lạ.
- Vậy cũng đúng, thế thì cứ chơi đi, dù sao Tiểu thủ trưởng chúng ta cũng có thời gian mà, cái trò này cũng không tồi, là cách mà tiểu thủ trưởng thích.
Đường Sinh bị chị Trần nói vậy cũng có chút ngại ngùng, mình thích sao? Toát cả mồ hôi....
- Đúng rồi chị Trần, cái tên họ Triều kia sẽ không chết chứ?
- Chết sao được, tôi đã chặn huyệt đaoj của anh ta rồi, sáng sớm nay tôi có gọi điện về thành phố hỏi thăm rồi, tính mạng của anh ta thì không sao, nhưng bị cậu đá một cước đã phế cái đó của anh ta rồi.
- Hì hì ... tôi chính là muốn phế cái đó của anh ta mà, tên tiểu tử này hung hăng quá rồi, “làm” hết người này lại “làm” người khác, nó tự cho rằng bản thân nó rất có khả năng làm chuyện đó sao? Tôi nhổ vào!
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
606 chương
14 chương
431 chương
41 chương