Cực phẩm thái tử gia
Chương 609 : Người ta có bạn gái rồi
Kết thúc với niềm vui nho nhỏ, không khí náo nhiệt trong lớp vẫn chưa chịu dừng lại, cũng bởi vì đột nhiên lại thêm một học sinh mới là Đường Sinh, dường như là không có chỗ để cho hắn ngồi? Hoa Tư Nhị liền đứng dậy
- Thưa cô, bạn cùng bàn của Tiểu Mạn chuyển đi rồi, để bạn ấy ngồi đó đi cô.
Cô Tiêu thấy cũng phải:
- Cũng được, bạn Đường Sinh tạm thời ngồi cùng Liễu Tiểu Man đi!
Cô chẳng có ý kiến gì, trong lòng thầm nghĩ mấy người đội Lam Nha các cô cậu lại chấm cậu Đường Sinh này chứ gì? Cậu bé này cũng thật tội nghiệp, bị bọn họ hại rồi.
Thực tế mỗi lớp đều có mấy người nghịch ngợm quỷ sứ như vậy, những học sinh này được chia đều cho các lớp khiến các thầy cô chẳng thể phàn nàn gì, chỉ có điều khiến cho lớp xếp hạng thấp đi, chia như vậy thì cho dù thứ hạng bị kéo xuống, không phải chỉ là kéo mỗi một lớp, vì thế đối với nhúm học sinh này, thầy cô chưa hẳn quản lý một cách cứng rắn và nghiêm khắc.
Trong lòng Đường Sinh tự nghĩ, mình vừa mới tới đã rơi vào tay người đẹp rồi, thế nhưng, cái bạn Liễu Tiểu Mạn này cũng thật lạnh lùng, vẻ đẹp thật tuyệt vời, người từng nhìn thấy rất nhiều gái đẹp như Nhị Thế Tổ cũng phải sáng mắt lên, thế nhưng đây không phải là điểm khiến Đường Sinh hứng thú ở Liễu Tiểu Mạn.
Không phải Diêu Quang kia đã nói rồi sao? Ba của Tiểu Man nắm giữ cổ đông của công ty hữu hạn Thái Thuyền, ở phía đông vùng duyên hải thành thị, công nghiệp sản xuất tàu thuyền là ngành công nghiệp nặng, là ngành công nghiệp mũi nhọn, thế nhưng ở Tuyền Thành, hình như là không có nhà máy đóng tàu như vậy? Phía tây Tuyền Thành là Lỗ Trung, Nam là Thái Sơn, Bắc giáp Hoàng Hà, tuy nhiên không phải thành phố duyên hải, nên điều kiện tự nhiên không thuận lợi để thành lập nhà máy đóng tàu.
Như vậy, chẳng phải ba của Tiểu Man – quản lý của công ty hữu hạn Thái Thuyền đã nắm giữ toàn bộ ở Tuyền Thành sao? Những xưởng đóng tàu nhất định ở vùng duyên hải.
Ở Tuyền Thành Liễu Gia là một trong những danh gia vọng tộc, công ty trách nhiệm hữu hạn Thái Thuyền thành lập vào những năm bảy mươi của thế kỷ trước, trải qua mười năm phong ba bão táp, hiện tại nó đã phát triển thành công ty tập đoàn đa nguyên hóa, tài sản rất lớn, những tình hình này hiện tại Đường Sinh còn chưa rõ lắm.
Ngồi cùng bàn với một cô gái đẹp, là ước mơ tha thiết của bất kì nam sinh nào trong trường này. Lúc này, không biết bao nhiêu ánh mắt ghen tị đang dồn về phía Đường Sinh, hắn lại bình thản ung dung nhìn xuống mẩu tin nhắn ở điện thoại di động của mình, điều này nhất định là không cần phải dừng lại rồi, mỗi ngày không nhận được ba mươi năm mươi tin nhắn mới là lạ, bình thường hắn sẽ đáp lại từng tin từng tin một, hôm nay rõ ràng là rất bận, chẳng quan tâm tới việc trả lời lại.
Một tin nhắn đáng chú ý do Đồng Thiến Thiến gửi tới, nói rằng bên bệnh viện kia có một vị giáo sư đã xem xét qua, bệnh của Đường Sinh có thể chữa được, Đường Sinh không cần phải lo lắng gì cả, sau cùng hỏi Đường Sinh tại sao lại chạy tới Tuyền Thành Lỗ Phủ, mà không chào hỏi lấy một câu, thật là quá đáng mà.
Tin nhắn thứ hai của Đồng Thiến Thiến lại gửi tới, bảo rằng thế nhưng Tuyền Thành cũng khá được, quê của cô ở Tuyền Thành, phần mộ của ông ngoại côcũng ở đấy, nhà mẹ cô mỗi năm vẫn tới Tuyền Thành thắp hương, chỉ có điều ở bên đó không có thân thích gì, bây giờ đều chuyển hết đến kinh thành rồi… Thiến cô cô nói một hồi, cuối cùng mới bày tỏ rõ thái độ, nói rằng Cao Tiểu Sơn, Bàng Quyên Nhi bọn họ đều muốn đến quân khu Lỗ Đông, cô cũng được điều động đến bệnh viện quân khu Lỗ Đông, vừa hay tiện đến khám bệnh cho Đường Sinh, cô làm trưởng khoa, như vậy càng thuận tiện cho việc mời chuyên gia gì gì đấy…
Đường Sinh cảm động, cái này cũng có thể gọi là một sự thông báo chăng? Thực vất vả, hành tung của bản thân lại bị Cao Tiểu Sơn biết hết, quả nhiên là có một tin nhắn từ Cao Tiểu Sơn, hắn nghe Bàng Quyên Nhi nói chú hai của Đồng Thiến Thiến đang ở quân khu Lỗ Đông, trung tướng!
Trung tướng? Trung tướng của đại quân khu? Cũng có thể nói là nhân vật hoành tráng đây, thử nghĩ mà xem phụ thân của Đồng cô cô đến năm 97 mới về hưu, bên trong có một số điều mà người ta không biết được chăng? Đến tám phần mười liên quan đến sự giành giật đấu tranh ở tầng lớp lạnh đạo cao cấp, nghe nói ông cụ năm nay mới sáu tư tuổi, còn tám năm trước khi ông về hưu mới chỉ năm sáu, có thể nói là thời kì tinh thần và sức lực còn sung mãn, hẳn là gặp phải trở ngại gì đó mới đến nông nỗi này?
Nói về mặt tuổi tác, ông cụ sáu tư tuổi, Đồng cô hai tư tuổi, tức là khi ông ta bốn mươi mới có được người con gái này, thật lợi hại.
Đường Sinh cân nhắc, trung tướng quân khu Lỗ Đông nhất định là một trong các thành viên Đảng ủy quân khu, thấp nhất cũng là Phó tư lệnh hoặc Phó chính ủy.
Chỗ này đã chỉ ra rằng, quân khu Lỗ Đông và tỉnh quân khu Lỗ Đông là hai khái niệm, tỉnh quân khu chỉ là đơn vị cấp dưới trực thuộc quân khu Lỗ Đông.
Trong lúc Đường Sinh xem tin nhắn đồng thời cân nhắc tình hình, hắn thể hiện sự lạnh lùng đối với đại mĩ nhân Tiểu Mạn, thế nhưng chính sự lạnh lùng này lại gây hứng thú cho Tiểu Man, con gái là như vậy. Bạn càng nịnh hót cô ta, nịnh bợ cô ta, cô ta càng không thèm phản ứng lại, nếu bạn càng không xem cô ta ra gì, cô ta trong lòng ngược lại sẽ thấy không phục, làm sao đây? Bổn cô nương đây tướng mạo tựa thần tiên, dung nhan hơn người, vậy mà ngươi lại chẳng thèm ngó tới?
Nhìn trộm hắn một cái, trước đó Đường Sinh đứng trên bục giảng chọc cười cả lớp, thật là vui, tên này vừa tới liền trở thành nhân vật đáng chú ý, ở sân bóng rổ đánh hai người, trấn áp bọn người nhóm Hồng Tiễn, bây giờ trong lớp lại ra vẻ hiền lành vui tính.
Lúc này hắn lại ngồi chỗ kia giở điện thoại ra xem tin nhắn, bên trên cô giáo giảng bài của cô giáo, ở dưới hắn xem tin nhắn của hắn, dường như lời cô giáo không liên quan gì tới hắn.
Nhìn nghiêng khuôn mặt tuấn tú của Đường Sinh, có một sự rung động khó tả, đường cong no đủ mà mượt mà, có góc có cạnh, đặc biệt là đôi mắt đen sáng ngời, tên này thật là… Tại sao càng nhìn hắn ta càng thấy đường nét khuôn mặt hắn thanh tú thậm chí hơn cả con gái? Thật là khiến người ta buồn bực.
Ở bên này Đường Sinh lại giở hai tin nhắn nữa ra đọc rồi cất vào quần, quay đầu lại nhìn Tiểu Mạn, cô đỏ mặt quay đầu đi.
Giống như bí mật nào đó của cô bị hắn phát hiện nên mới khiến cô hoảng hốt, tim đập thình thịch, làm sao đây?
Lúc này Đường Sinh cố ý nói một câu:
- Nữ đại ca, có nhìn cũng vô dụng, người ta đã có bạn gái rồi…
Thở phù một cái, lửa giận của Tiểu Man được khơi lên, câu nói này khiến cho sự kiêu ngạo của cô bốc lên tận trời, cậu tưởng cậu hơn người đấy hả? Cho rằng bản thân công tử bột mà hoành tráng sao? Cái đó thì được cái tích sự gì? Chỉ là đẹp trai một chút, nhưng bên trong chẳng có gì thì đã sao nào?
- Hứ… Cậu đừng có hiểu lầm, tôi thấy cậu rất thích giả vờ, tán dóc bừa bãi, tự cho là đúng thôi, hừ!
- Ồ… cái này mà cũng ghen sao? Đương nhiên, cô ghen tị tôi có thể tán dóc là điều rất bình thường, tôi sớm đã quen với kiểu ghen tị này rồi…
- Ôi, đừng có mặt dày như thế chứ, con cóc tự cho mình là đúng thì tôi đã nhìn thấy nhiều rồi, không thể nói là ghen tị được, là cậu hiểu nhầm rồi!
Đường Sinh khẽ cười:
- Vậy thì tốt, có người xem tướng cho tôi nói rằng, kiếp này tình nghiệt sâu nặng, mỗi lần tới đâu đều sẽ có hồng nhan bên cạnh, lúc đầu tôi cũng không tin, thế nhưng những cuộc gặp gỡ trong hai năm nay đã chứng minh hết thảy, tôi không thể không tin.
- Thật ư? Nói như vậy cậu là loại đa tình? Như vậy nhất định là lừa không ít cô gái rồi? Có mấy người qua tay rồi?
- Ồ, để tôi đếm,… ba người, năm người, tám người, mười hai người… Ừm, khoảng chừng nhiêu đấy? Cái đó, có điều đều là bọn họ chạy theo tôi, còn tôi, xấu hổ lắm, ngại lắm, không nói yêu đương gì, cho đến bây giờ người ta vẫn còn là “đồng nam”…
Cứ tán phét loạn lên đi, nói chuyện với các cô gái càng để họ phải suy đoán, lấy sự vui vẻ làm chính, mới đầu đã nói “ Anh yêu em” thì nhất định ăn tát.
Tiểu Man trừng mắt, thế nhưng lại cười, thể hiện rằng mình rất thành thục, trưởng thành:
- Tôi đã nhìn ra, cậu chính là kẻ thích nói khoác, phóng đại, nào có thể là người tốt, còn việc cậu có là “đồng nam” hay không tôi không quan tâm, tôi cũng chẳng có ý định ôm lấy kẻ chỉ nhìn được mà không dùng được như cậu. Tôi phải thừa nhận rằng cậu là loại đẹp trai kiểu điển hình, thế nhưng không phải loại mà tôi thích, nếu như cậu có thể vào câu lạc bộ bóng rổ Lam Nha của chúng tôi, đem lại vinh quang về cho chúng tôi, tôi nghĩ chúng ta có thể trở thành bạn tốt?
- Như vậy thì tốt quá, nói thực, cái bóng rổ đó, tôi cũng chưa từng chơi, thế nhưng việc ném bóng vào rổ, thì ai lại không biết? Thử một chút xem sao, mọi người đều là bạn học mà, giúp đỡ lẫn nhau cũng là chuyện bình thường, tôi có thể tham gia câu lạc bộ!
Tiểu Man nghe hắn nói hắn không biết chơi bóng, trong lòng liền nhụt chí, đương nhiên cũng không phải thực sự rất thất vọng, chỉ là đúng lúc tình thế tìm lấy một người để thay thế, cô còn có thể hi vọng hắn có thể ngăn cơn sóng dữ sao? Một mình hắn có thể cứu vớt tình thế sao? Hắn chỉ hơn người khác ở chỗ biết một chút võ công!
Sau khi tan học, mấy người bọn Tiểu Man liền tụ tập lại một chỗ, thương lượng việc trận bóng tối nay
-… Tối nay có để hắn vào sân không?
- Cậu đang đùa cái gì thế hả? Hắn được không đấy? Biết đánh nhau không đồng nghĩa với việc biết ném rổ, đó là kỹ thuật cả, tôi nghĩ để hắn dự bị đi!
Lưu Phi và Trần Đại Quân mỗi người một câu, từ chối cậu bạn đẹp trai khôi hài Đường Sinh, còn như Diêu Quang thì không nói một lời nào.
Hoa Tư Nhị nhìn sang phía Tiểu Man”
- Man Chủ tịch, cô quyết định đi, cô là giám đốc câu lạc bộ cũng như huấn luyện viên, chúng tôi nghe cô!
Trò bóng rổ này không phải là môn thể thao cá nhân, nếu như đồng đội bài xích anh, thì anh có kiên trì chịu đựng cũng vô ích, người ta không chuyền bóng cho anh, thì ngươi sẽ chỉ biết giương mắt lên nhìn thôi, cậu ta là chủ lực của Lam Nha, lời của cậu ta rất có trọng lượng, thế nhưng cậu ta không nói một lời nào, chứng tỏ cậu ta cũng không xem trọng Đường Sinh, dù sao thì cái tên họ Đường kia cũng chưa thể hiện gì trong lĩnh vực này, làm sao khiến người ta tin tưởng đây?
- Trưa nay vậy, lôi hắn ta ra sân bóng thử xem sao, dự bị thì tất nhiên là dự bị rồi, ít nhất cũng có lợi khi va chạm giữa sân.
Nói đến va chạm thì cũng có chút lợi thế, người ta chỉ giơ tay giơ chân thôi mà đã ném bọn Hồng Tiễn xuống đất rồi, điều này không phải là giả.
Đường Sinh một mình tản bộ trong sân trường, hắn muốn chứng kiến hơi thở của Tam Trung, ngoài tòa nhà chính dạy học ra, còn có tòa nhà kỹ thuật, trung tâm giải trí, sân vận động, thư viện, tòa nhà cho nhân viên, sân sau của trường học là mấy tòa nhà ký túc xá, bên trái bên phải là những vườn cây.
Tổng thể mà nói, không khí ở Tam Trung cũng khá tuyệt, chỉ có điều hiện tại một số trường đại học vẫn chưa có đầy đủ phương tiện như thế này.
Trong lúc đi bộ Đường Sinh còn gửi tin nhắn cho Đường Cẩn, bạn Đường Cẩn, tôi đang ở khu vườn đây, ra đây để tôi ôm được không?
Đường Cẩn trả lời là, không được ôm, giả bộ cũng phải giả bộ cho trót một khoảng thời gian, có gan thì đến với em đi, cẩn thận kẻo lại bị “tam nương giáo tử” (Ba bà mẹ dạy con) cho đấy!
Toát mồ hôi, Đường Sinh liền trả lời, vậy thì tôi ôm người khác vậy, hôm nay được phân vào lớp 12. 5, bạn cùng bàn là một mĩ nhân, tên Liễu Tiểu Man.
Hứ, anh thử ôm xem? Nếu không sợ “tam nương” thì cứ thử ôm đi, hơn nữa của anh mềm rồi thì còn ôm gì nữa.
Hiện tại Đường Sinh không có bất cứ gánh nặng nào, bởi vì mọi cảm giác đều rất nhạy bén, do hắn chủ động yêu cầu việc giả bộ này, dù sao cũng không chuẩn bị việc xuất hiện với một mĩ nữ nào, như vậy cũng tốt, không có phản ứng gì, sẽ không bị xấu mặt, tốt lắm!
Chỉ có điều nghĩ tới lúc đó để Trần tỷ sờ vào một cái, thì có phải bớt việc không, bây giờ Đường Sinh quen với cái điệu đó rồi, trước đó hơi một tí là cương lên, cứng ngắc, khiến cho bản thân cũng thấy phiền, như hôm nay cũng tốt, có bị sờ cũng không cương lên, cứ như vậy thật là tốt, ha!
Đường Cẩn không đáp lại, Đường Sinh lại gọi điện cho Sắc Sắc, hỏi:
- Bên chị bố trí tình huống thế nào rồi? Sắc Sắc đáp:
- Việc thuê khu chung cư tốt lắm, cũng rất ích cho chúng ta yên vui, ở khu cao cấp này, chỉ có điều hơi xa thành phố, không tiện cho các cô cậu lắm.
Đường Sinh nói:
- Không sao, khu trường cao đẳng ở đây rất có tương lai, là lĩnh vực phát triển rất tốt trong tương lai ở Tuyền Thành, chúng ta thuê nhà trọ khác là được rồi.
Buổi trưa, quả nhiên là bị bọn Tiểu Man kéo đi thử bóng, cũng chẳng thay đổi điều gì chỉ là thử ném mấy quả, kết quả, … một quả chưa tới nơi, còn có hai quả Đường Sinh cố ý ném ra ngoài, giả bộ thôi, nhất định phải làm như vậy, còn kỹ thuật chơi bóng của ta rất tốt!
- Ôi …xong rồi, tôi nghĩ rằng trận bóng tối nay sẽ khiến cho toàn thể Tam Trung cười ngặt nghẽo thôi, Lam Nha, xong rồi…
Truyện khác cùng thể loại
87 chương
85 chương
105 chương
112 chương
45 chương
1069 chương
24 chương
424 chương