Cực phẩm thái tử gia

Chương 607 : Chị phải bảo vệ tôi

Ặc, sờ sờ cơ bắp sao? Ý gì đây? Lại còn phải kiểm tra sức khỏe sao? Đường Sinh bật cười - Cái đó, có lẽ trước hết bây giờ hãy lên lớp đã. Kết quả câu nói này khiến cho hai cô gái cùng khinh miệt hắn, nhún vai nói: - Cậu không hỏi xem Diêu QuangDiêu Quang có lên lớp không à? Muốn đạt được thành công hơn người ở một lĩnh vực nào đó thì phải vất vả gấp mười, gấp trăm lần người khác, lên lớp thì có thể chơi bóng rổ giỏi sao? Thở phù một cái, Đường Sinh tức giận nói: - Chẳng nhẽ tôi đến để chơi bóng rổ sao? Hoa tỷ, thực ra tôi đến đây là để học tập… Tiểu Mạn lạnh như băng đột nhiên mỉm cười, gã bảnh bao này thật biết chọc cười. Cô cười, dứt nụ cười, khuôn mặt của cô lại lạnh như băng như cũ. Đường Sinh thấy như giữa tiết trời tháng chín mặt trời hiện ra, trong chớp mắt hắn nhìn ra vẻ đẹp thanh tú của Tiểu Mạn, khỏi phải nói, đây thực sự là một tuyệt sắc. So với Hoa Tư Nhị không chỉ hơn một bậc? Chỉ có điều bộ ngực và cặp mông no đủ của Tiểu Hoa rất gợi cảm. Hoa Tư Nhị một tay chống eo, cười lạnh nói: - Học cái đầu cậu, đến cái đất Tam Trung này, cậu gặp chúng tôi thì ngoan ngoãn nghe lời đi, hôm nay tôi nói cho cậu biết ở Tam Trung Tuyền Thành này thì tôi và Tiểu Mạn là đại thủ lĩnh, nếu như cậu muốn học hành thì hãy bái thủ lĩnh, như vậy sẽ tốt cho cậu. Chị em ta hài lòng thì mọi việc đều tốt, chỉ cần hai chị em tôi tức giận thì đừng có hòng sống được tốt. Mấy cách trị người của chị đây thì rất nhiều, ví dụ như dùng dây giày xuyên qua “cái đó” của cậu, dắt cậu đi dạo khắp vườn trường, đại loại thế. Rồi lột hết quần áo của cậu bắt cậu đứng ở cửa sổ tầng tám của kí túc xá phơi nắng, biết chưa? Đã thấy sợ chưa? Ánh mắt của cô sáng lên không giống như đang nói đùa, còn Tiểu Mạn thì không nhịn được cười. Đường Sinh hơi giật mình nuốt nước miếng, ngạc nhiên nói: - Ôi chao, chẳng những khiến tôi run rẩy, mà là toàn thân tôi đang co rút… - Phì … Tiểu Mạn không thể nhịn được cười, liền bật cười, nụ cười duyên dáng và xinh đẹp, rồi quay người lại, xem Diêu Quang tới chưa. Hoa Tư Nhị cũng phì cười, trừng mắt, rồi đanh mặt lại: - Cậu nghĩ rằng tôi đang nói đùa với cậu chắc? Tay của cô rất nhanh, đưa tới cốc Đường Sinh một cái, Đường Sinh cũng chẳng tránh, tiếp tục giả bộ: - Đâu có, Hoa tỷ, tôi thực sự thấy sợ mà. - Hừ, biết sợ là tốt, còn việc kia, qua bên kia cầu thang cởi quần ra, triển lãm cơ thể của cậu ra để chúng tôi xem sao… - Ặc, đây là việc tốt sao? Giữa thanh thiên bạch nhật thế này. Tôi làm sao có thể cởi bừa quần ra? Giở trò lưu manh rồi bị xử lý thì sao? Hoa Tư Nhị nhíu mày đang định nói tiếp, Tiểu Mạn tiếp thêm một câu: - Xong rồi hãy xem cơ bắp đi, cậu ta cũng chẳng phải cầu thủ bóng rổ chuyên nghiệp. Bên trong không mặc quần ngắn đúng không? Chị bảo hắn mặc quần sịp để chơi trên sân bóng rổ sao? Nói xong, hai cô gái bật cười. - Ồ, chị quên mất điểm này Hoa Tư Nhị ngừng cười và nói: - Cậu, cậu cũng đừng cười nữa, nhìn quần áo của cậu cũng không giống con nhà giàu có. Có lẽ cần phải nói với cậu một chút về tiền lương tháng và tiền thưởng phúc lợi linh tinh của câu lạc bộ Lam Nha, học phí của cậu coi như có rồi, không còn trở thành gánh nặng của gia đình nữa, cậu thấy đấy việc này mới tốt làm sao? Đây là điểm tốt của việc không học hành! Đường Sinh lại nuốt nước bọt, ánh mắt từ khuôn mặt của cô ta chuyển đến khuôn mặt của Tiểu Mạn, cảm giác như mình đang giao trứng cho ác. Tiểu Mạn ngượng ngùng, nên nói: - Cũng không hoàn toàn như chị Hoa nói, câu lạc bộ Lam Nha của chúng tôi không phải bất cứ thứ rách nát tồi tàn nào đều thu nhận, đầu tiên phải khảo sát kĩ thuật chơi bóng, tốc độ chạy, khả năng nhảy cao, năng lực va chạm …, nếu cậu qua được thì sẽ là mục tiêu bồi dưỡng của chúng tôi, tương lai có thể đưa cậu vào đội tuyển bóng rổ quốc gia để phát triển, đương nhiên, việc ra nước ngoài cũng chẳng thành vấn đề, tôi rất thân với Diêu QuangDiêu Quang, ừm… Lừa dối, tiếp theo lừa dối, Đường Sinh ngoác miệng ra hỏi: - Nhị vị chủ tịch câu lạc bộ tôn kính, tôi muốn hỏi một chút, một quả vào rổ thì được bao nhiêu tiền? - Ai, cái này là đúng thôi, có chí tiến thủ là tốt, mỗi lần cho vào rổ được một quả sẽ có tiền thưởng, dựa vào tỷ số để định đoạt, một quả một trăm đồng, hai quả hai trăm đồng, ba quả năm trăm đồng, sau một trận, cậu có thể trở thành tiểu phú ông rồi. - Ặc, đừng dụ dỗ tôi như thế. Đường Sinh cười ha hả: - Vậy tốt, tôi vào câu lạc bộ của các chị, có thể cho tôi vào lớp trước không? - Gấp cái gì chứ, trước tiên phải xem xét khả năng chơi bóng của cậu đã… Tại sao nghe đến việc chơi bóng lại không thoải mái vậy? Đường Sinh liền há hốc miệng. Có lẽ Tiểu Mạn nhìn ra điều khác thường ở Đường Sinh. Bất giá cô chỉ quay sang nhìn hắn một cách khinh miệt. Thực ra cô cũng chẳng mấy hi vọng ở tên này, cô đã quyết thanh lọc Lam Nha. Thời kì cấp ba, đặc biệt là lớp mười hai, câu lạc bộ thực sự không thể tiếp tục được. Đường Sinh không ngại ánh mắt của Tiểu Mạn, ừ, thật sự khinh miệt tôi hả, những anh chàng đẹp trai là để những cô gái xinh đẹp khinh miệt mà. Lúc này vườn trường vẫn đang ầm ĩ, hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng, chỉ là tới báo danh thôi, cũng chẳng phải chính thức lên lớp gì, ở đằng kia Diêu Quangcũng đang chạy tới, đi cùng cậu ta còn có mấy người, chính là bốn năm người vừa nãy chạy đi, đều tới để xem Đường Sinh. Ở phía bắc mấy cậu thanh niên cũng đang lắc lư, từng người từng người dùng ánh mắt khinh bỉ để nhìn sang bên này. Nhìn người ta mà tựa hồ như không dùng đến mắt, dùng cằm hay lỗ mũi gì đấy, đó là sự khinh miệt cực độ đối với mấy người bên này, đúng vậy, ai bảo các ngươi hết trận này đến trận khác đều thua? Cũng xứng đáng thôi. - Ồ, buổi chiều là chính thức bắt đầu trận đấu rồi, nhà đầu tư Liễu Đại, không phải là cô tạm thời đang muốn đào móc lũ rác rưởi sao? Tiếng châm chọc khiêu khích nổ tung, từng tràng cười kiêu ngạo vang lên, Diêu Quang vừa chạy đến liền rống lên một tiếng: - Họ Tiền nhà ngươi bớt kiêu ngạo một chút đi, buổi chiều đấu xong rồi hãy nói, ít nhất thì lão tử đây vẫn chưa bại trận, ngươi cuồng loạn cái gì? - Hứ, cậu vẫn còn có lòng tin chiến thắng sao? Thế nhưng tôi đây rất thích cái tinh thần mặt dày của câu lạc bộ Lam Nha các cậu… Đối phương là một kẻ cao tầm chừng mét bảy lăm, nói là cao cũng không hẳn là cao. Thế nhưng khí lực của hắn quả thực là hùng tráng, bắp chân dưới cái quần ngắn mới to khỏe làm sao, cái thân hình đó vừa nhìn đã thấy khỏe mạnh rồi, khả năng va chạm của tên này e rằng rất mạnh, so với người khác cổ tay của hắn cũng rất to. Tên này là Tiền Hướng Nam, là chủ lực của đội Hồng Tiễn của Tam Trung, nghe nói còn là nhà đầu tư thứ hai của câu lạc bộ đó. Vì thế có thể thấy tốp học sinh này hứng khởi với bóng rổ ra sao? Bóng đá thì không có hi vọng rồi, thế nhưng bóng rổ thì còn có thể rạng rỡ mặt mày. Bên này Tiểu Mạn cùng Hoa tỷ tối sầm mặt, bọn Diêu Quang cũng vậy, dù sao thì cũng thua quá nhiều, bọn họ cũng chẳng có lòng tin nữa. Đường Sinh mỉm cười nói: - Huynh đệ, người mặt dày thì càng có tinh thần cạnh tranh, da mặt chúng tôi nhất định không thể mỏng được, lấy ví dụ là đội bóng đá quốc gia, một trận rồi một trận thất bại, một lần rồi một lần mất mặt, thế nhưng người người ta vẫn đá, vẫn tiếp tục tham gia, chẳng nhẽ chúng tôi không được như vậy sao? Còn phương pháp giáo huấn của chúng tôi là từ trong tâm ra tinh thần rồi ra cơ bắp, sẽ có một ngày quả bóng của chúng tôi sẽ đến với thế giới. Có câu bóng đá xem thế giới, bóng bàn xem Trung Quốc, bóng bàn Trung Quốc đã trở thành trình độ đẳng cấp thế giới, bóng thôi mà, chỉ là từ bé biến thành to thôi, chúng tôi nhịn nhiều, rồi nó sẽ thành to thôi. Ầm ầm một tiếng, người của cả hai bên đều bật cười, trong đó có cả Tiểu Mạn với khuôn mặt u uất, có cả Hoa tỷ, toát hết mồ hôi, Đường Sinh, cậu thật biết nói chuyện. - Thằng nhóc, mày nói cái gì đấy? Củ chuối! Một tên cao tựa nửa toà tháp bước lên, có lẽ phải cao hơn mét chín, là Hắc Tử của bên Hồng Tiễn. Trông người hắn tráng kiện, khỏe như một con trâu, tay giơ giơ nắm đấm: - Mày giả bộ cái gì đấy hả? Tên này thiếu óc hài hước, những kẻ như vậy chỉ số thông minh thường rất thấp, vì thế gã cho rằng Đường Sinh đang khiêu khích phe mình, bởi vậy rất tức giận. Bàn tay to nắm lấy cổ áo Đường Sinh, như muốn lôi người ta đi, tay phải thì đánh người, tất cả những người bên này đều vô cùng căng thẳng. - Hắc Tử… Cái tên họ Tiền gọi giật Hắc Tử- người muốn động thủ đó. - Hừm… thằng nhóc, những tên dựa vào miệng lưỡi sẽ chẳng làm được việc gì đâu, tôi thấy cậu cũng có vẻ có tài năng, nếu có mấy ngón ném bóng, thì cũng không phải lăn lộn ở Lam Nha đâu, quán quân của Tam Trung là Hồng Tiễn… - Thật ngại quá, cậu buông tay ra đi, những người không biết lại nghĩ rằng hai ta đang định làm gì, cứ lôi lôi kéo kéo thì ra thể thống gì. - Nói với lão tử bằng cái giọng ấy à? Tưởng rằng lão tử không dám đánh người? Hắc Tử phát hỏa, nắm đấm liền giơ lên định đánh người. Sự kiên nhẫn của Đường Sinh cũng có mức độ, hắn chẳng thể để tiếp tục đóng kịch để rồi để người ta đánh mình mặt mũi bầm dập. Ngay lúc mọi người kêu lên vì Hắc Tử đánh người, cho rằng nắm đấm đó đủ khiến cho Đường Sinh bị đo ván, cánh tay Đường Sinh đột nhiên vung lên quá nhanh, khiến mọi người chưa kịp nhìn rõ động tác, tên trâu bò mét chín kia đã gào lên một tiếng. Đường Sinh cúi đầu xuống tránh nắm đấm của gã, chân tung một cước. Phịch một tiếng đánh vào lồng ngực của tên Hắc Tử, gã liền ngã xuống, mặt ngửa lên trời, choáng váng đầu óc. Tiếp đó Đường Sinh lùi lại một bước, thủ thế bằng chiêu thức của Hoàng Phi Hồng, thản nhiên, ngạo nghễ nói: - Ngươi, còn kém lắm, cậy có mấy cân thịt mà nghĩ mình thiên hạ vô địch sao? Bốn lạng bạt ngàn cân chính là chiêu thức chuyên để đối phó với loại người ngu xuẩn như ngươi đó. - Mày giỏi giả bộ đấy! Bên cạnh lại một tên bước lên, không biết tự lượng sức mình. - Hừm, ngươi không sợ bị xé chân ra sao? Trứng lọt xuống dưới sẽ chẳng có ai nhặt cho ngươi đâu… Đường Sinh đứng yên đấy không nhúc nhích, thuận tay kéo một cái, tay trái liền nắm ngay thắt lưng tên kia, nâng lên rồi ném, gã liền bay ra xa ba mét, rơi xuống bãi cỏ nơi sân bóng rổ. Tất cả mọi người đứng đó đều kinh ngạc, hai tay Đường Sinh vừa mới thể hiện một thủ pháp điển hình của Thái cực. Lưng trầm xuống, bước lên ba bước: - Tới đây tới đây, các ngươi cùng lên đi, ba năm rồi không đánh người, hôm nay mới được sướng tay, ai muốn làm cái đầu heo thì lên đây! Lúc này, bên Tiểu Mạn mới được dịp hãnh diện, coi như được dịp hả giận. Hung hăng, Diêu Quang dẫn đầu trầm trồ khen: - Hay, hay lắm! - Thằng nhóc, ngươi được lắm, ngươi giở mấy quyền cước đó làm gì? Phân cao thấp ở sân bóng đi, hừ, chúng ta đi! Tên họ Tiền cũng chột dạ, tránh voi chẳng xấu mặt nào, ngươi biết võ công hả? Lão tử tố cáo ngươi đả thương với sở cảnh sát, xem côn cảnh sát hay xương cốt ngươi cứng? Gã vẫy tay một cái, mấy người đến đỡ hai tên bị thương dậy. Bên này, Diêu Quang cũng chau mày: - Tiểu Mạn, với cá tính của tên họ Tiền nhất định hắn sẽ đáp lại, chỉ sợ sẽ dùng thủ đoạn để báo thù cậu ta… Diêu QuangDiêu Quang muốn nói đến Đường Sinh, ý là Đường Sinh là người từ nơi khác đến, ăn mặc có vẻ cũng không khá giả, để bọn kia xách tới đồn công an có thể sẽ bị nếm mùi đau khổ, người ta vì câu lạc bộ Lam Nha của mình mà ra mặt, chúng ta có thể làm ngơ sao? Chị hãy quyết định đi. Tiểu Mạn cũng nhíu mày, thế nhưng năng lực của cô xem chừng không bằng tên họ Tiền, bố của họ Tiền kia là Cục trưởng công an thành phố Tuyền Thành, cũng là một trong những Phó chủ tịch thành phố, cán bộ cấp giám đốc sở. - Hắn thực sự muốn dùng thủ đoạn bỉ ổi, thì chúng ta chẳng ngăn được… Hoa Tư Nhị nói: - Đàm phán với hắn, cho hắn tiền, ít nhất cũng giúp hắn nương tay với Đường Sinh, Đường Sinh vì chúng ta mà ra mặt, không giúp đỡ cậu ta được sao? Trong lòng Đường Sinh cười thầm, đám người này cũng thật có tình nghĩa, hắn giả bộ: - Cái đó, Tiểu Mạn tỷ, cô phải bảo vệ tôi đó. Phì, có người bật cười, Hoa Tư Nhị cũng nhún vai: - Cậu nói xem cậu, vừa rồi đánh người còn có khí thế vậy cơ mà, sao mà bây giờ đột nhiên mềm thế? - Ặc, tôi vẫn thường như vậy. Lúc đánh người thì chẳng sợ gì cả, đánh xong thì mới thấy run sợ, các chị là những đàn chị, thì phải bảo vệ được tôi chứ? Nếu không bảo vệ tôi, tôi sẽ bị bọn chúng đánh lại, cũng chẳng có gì, được rồi. Tôi tới lớp báo danh trước đây!