Cực phẩm thái tử gia
Chương 606 : Câu lạc bộ lam nha của tam trung
Tam Trung ở Tuyền Thành, là trường cấp ba công lập ở Lỗ Phủ, là một trong những trường tốt nhất, hiển nhiên là nơi tập trung những học sinh xuất sắc. Đương nhiên, những công tử thiên kim sẽ ít đến theo học tại những trường khác, nhà có tiền là có thể bước vào.
Bước vào thế kỉ mới, khẩu hiệu của người có tiền là: “Chúng tôi không cần những gì tốt nhất, mà cần những gì quí nhất, bởi vì chúng tôi đã có quá nhiều tiền rồi”.
Có lẽ bọn họ biết giá cả dù có tăng cao cũng không thể tăng tới mức những người giàu có như bọn họ phải tới mức lên án, vì thế mà ai nấy đều nói năng hùng hồn.
Trường học, là cái nôi bồi dưỡng thế hệ sau, con cháu phải tỏ ra ưu tú, cần phải gánh vác gia nghiệp, cần phải được dạy dỗ một cách tử tế, chẳng sợ các bậc phụ huynh biết con cái không đi học mà mà họ chỉ sợ con cái phải học ở một ngôi trường tồi tàn không có người quản lý, có lẽ nên chọn một ngôi trường tốt.
Lúc mới đến Lỗ Phủ, Đường Sinh chỉ là một kẻ từ nơi khác đến, hắn đã dặn dò Đường Cẩn, Đậu Đậu, Tiểu Yên:
- Chúng ta làm bộ không quen biết nhé, được chứ? Để tôi lại cua các cô một lần nữa?
Đường Sinh cũng chẳng có hàm ý gì, mới đến phải tỏ ra nhún nhường, phải tỏ ra khiêm tốn, nơi này không quen biết ai, nói không chừng sẽ bị người ta chà đạp, bắt nạt, cần phải biết nơi này không kém gì thành thị, ngọa hổ tàng long, không dám làm càn.
Mặc dù Nhị Thế Tổ của chúng ta ăn mặc giản dị mộc mạc, nhưng vẫn không thể giấu nổi dáng người cao to cường tráng của hắn, cao một mét tám mươi lăm, đùa gì chứ, chiều cao bình quân của những người trong nước chẳng vượt quá một mét bảy mươi lăm, 185cm là tương đối hoành tráng, chiều cao trung bình ở Lộ Phủ là 170cm, trong các tỉnh thành trong nước, xem ra Lỗ Đông có dáng người cao to hơn cả.
Người Lỗ Đông có một số đặc điểm, ví dụ như chịu khó chăm chỉ, ngây thơ ngay thẳng, và cũng đặc biệt rất cuốn hút, nhưng lúc tức giận cũng thực rất hung hăng, nếu như bạn yêu người Lỗ Đông sau đó vứt bỏ người ta, thì phải mau chạy, nếu không sẽ bị dính dao.
Chỉ cần bước vào khu vườn của trường Tam Trung, liền thấy một bầu không khí vui vẻ rộn ràng tiếng nói tiếng cười, đặc biệt là của học sinh năm thứ nhất, từng người từng người không che giấu nổi niềm vui khi bước vào Tam Trung, dường như đây là một niềm vinh dự, có thể làm rạng rỡ tổ tông? Có thể nói khá là nở mày nở mặt.
Đường Sinh khép hai hàng mi, trong tay nắm chặt chứng từ chuyển trường đã được giải quyết ổn thỏa, tới phòng giáo vụ báo danh.
Theo dòng người tiến vào trong, hắn là bậc đàn anh, thế nhưng chẳng có cô gái đẹp nào thèm để ý, đi tới đâu cũng có những nhóm “cây cỏ” sẵn sàng hiến dâng ân tình cho người đẹp, làm một “ngọn cỏ” mới ở một ngôi trường mới, thì có đẹp trai đến mấy cũng chẳng có tác dụng gì, chắc chắn là sẽ chẳng có cô gái đẹp nào chạy đến bên bạn hỏi bạn có cần giúp đỡ không. Cứ chờ mà xem!
Chưa kịp bước vào đại sảnh, một đám mấy “ngọn cỏ” từ cửa sổ tầng dưới của trường Tam Trung liền nhìn chằm chằm Đường Sinh, trong bọn họ còn kẹp thêm cả hai cô thiếu nữ đẹp như tranh, ánh mắt rất quyến rũ, thời tiết tháng 9 lại không lạnh, còn mặc váy ngắn.
- Ê … tiểu tử, cậu cũng được đấy, chơi bóng rổ đúng không? Học sinh mới à? Nhìn cậu cũng không giống học sinh lớp mười?
- Hỏi tôi à?
Đường Sinh dừng bước quay người lại tươi cười hỏi lại nhóm năm sáu cô gái, cô gái xinh đẹp, ánh mắt sáng quắc chăm chăm nhìn hắn.
- Tức cười thật, không hỏi cậu thì hỏi ai? Nơi này là địa bàn của cậu chắc? Lại đây lại đây, mới đến đúng không? Báo danh!
- Ồ … cái đó, tôi là Đường Sinh…
Đường Sinh còn chưa nói tiếpi, phù một tiếng, cả đám cười rộ lên.
Hả, Đường Tăng? Lúc đầu hỏi han đã không giấu được nụ cười rồi, cố nín cười, một người cao gần bằng Đường Sinh, bờ vai rộng, trừng mắt nhìn Đường Sinh nói:
- Đường Tăng? Chắc tôi đây là Như Lai phật tổ đây? Cậu định trêu đùa đại ca đây hả?
- Haiz… đâu có, tôi đây thực sự là Đường Sinh, từ “ Đường” trong từ “ Đường Sơn”, “Sinh” trong từ sinh con, Đường Sinh, chứ không phải vị Đường Tăng trong Tây Du Ký kia.
Khuôn mặt tươi cười giải thích của Đường Sinh chỉ là để cho tên kia vừa lòng, cái tên đeo biển 232, mặt hơi xị xuống, bởi lẽ trông thấy thân hình lực lưỡng của Đường Sinh, ít nhiều có chút gì đó không muốn đôi co với hắn.
- Ồ …, tôi cứ nghĩ cậu muốn trêu đùa tôi, Đường Sinh à, cái tên này được đấy!
Ha… mấy người khác cười cười, một trong hai người con gái trong đó liền nói:
- Hơn nữa còn rất đẹp trai, cái tên này thật là phù hợp.
- Nào có, chị gái quá khen rồi, tôi thấy hổ thẹn không dám nhận, kì thực tôi là học sinh lớp 12 mới chuyển đến, phòng giáo vụ ở đâu nhỉ?
- Hả? Học sinh lớp 12? Vậy vừa may, cùng khóa với bọn tôi, đi, tôi dẫn cậu đi. Cậu cũng không thể chịu thiệt được, nhất định phải đưa cậu vào đội ngũ nhóm “Lam Nha” của chúng tôi, việc chơi bóng rổ sẽ có nhiều hi vọng hơn, tôi là Diêu Quang, không phải là em trai của Diêu Minh!
Cậu ta cũng thật thú vị, dường như rất nhiệt tình, liền khoác vai Đường Sinh như bạn bè lâu năm dẫn vào bên trong, mấy người còn lại đồng loạt bĩu môi, trong đó có cô gái vừa nãy đưa mắt xem xét Đường Sinh rồi khen Đường Sinh đẹp trai nói:
- Đẹp trai thì có tác dụng gì? Biết “chơi bóng” thì mới coi là được chứ!
- Ha ha…
Mấy tên phụ họa theo cười lớn, lời của cô này có hai nghĩa, cô gái 249 xinh đẹp kia cũng chẳng đỏ mặt, liếc mắt nhìn hắn một cách khinh miệt, nhai kẹo cao su thốt ra một câu:
- Cậu nên xem lại bản thân, bóng lớn cậu cũng chẳng xử lý được, bản thân cũng chẳng có gì gọi là lợi hại.
Cả đám bật cười, một giọng cười lớn từ đằng sau:
- Hoa tỷ, chị lợi hại!
- Nói linh tinh, chị đây đương nhiên là lợi hại rồi, chỉ có các ngươi một đám chẳng xử lý nổi quả bóng nhỏ, cậu nói xem các cậu đã có lần nào thẳng được “Hồng Tiễn” sao? Từng người từng người một đều tập trung trước những bức tranh thiếu nữ xinh đẹp trên tường “tự sướng” một cách lợi hại: “tôi đây được một phút”, “còn tôi mười tám giây”, đều rất vinh quang?!
Bị HoaTỷ mắng cho một trận, bốn năm tên cỏ đều mặt đỏ tía tai:
- Hoa Tỷ, để lại cho chúng em chút sĩ diện chứ…
Cô gái lạnh lùng hơn cả xì một tiếng khinh miệt nói:
- Để lại cái đầu các ngươi? Đội cổ vũ của tỷ tỷ mõi lần đều nhiệt tình dành cho các ngươi những cái lắc eo thon thả, khiến cho các ngươi hết căng thẳng, lại khiến cho các ngươi mềm nhũn luôn ra à? Cho các ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, tất cả cút hết đi.
- Cái đó, Tiểu Man tỷ, đừng vứt bỏ chúng tôi? Không có sự ủng hộ của đội cổ vũ eo thon, Lam Nha xem chừng tiêu rồi.
- Hừ, sớm nên tiêu rồi, đã lãng phí hai năm thanh xuân cùng sự đầu tư của chị em, cơ hội lần này không biết nắm thì đi chết cho tôi.
Mấy “cây cỏ” xám xịt bỏ đi, hóa ra hai cô gái này là nhà tài trợ hiện tại cho câu lạc bộ Lam Nha. Cũng như người chỉ huy đội cổ vũ eo thon, ở Tam Trung, Hồng Tiễn và Lam Nha là hai câu lạc bộ đã thành lập được hơn hai năm, hai cô gái đều là con nhà giàu, bọn họ thích hạng mục thể thao này, cũng thích sức sống của bốn gã bảnh bao, vì thế mà bỏ vốn cấp phúc lợi cho câu lạc bộ, mỗi tháng lại cấp cho một lượng “ tiền lương” cố định và tiền thưởng, mỗi tháng đều có bốn trận đấu, ở bên ngoài còn chơi trò đánh cược.
- Ai … Cái tên Đường Sinh vừa rồi cũng được đấy? Về kỹ thuật chơi bóng thì không nói, nhưng bộ dạng thì quả thực rất phù hợp, đúng không?
Tiểu Man bĩu môi:
- Sao cơ? Chị chấm hắn rồi sao? Em thì thấy chỉ là cái dạng đầu súng gắn sáp, nhìn được nhưng không dùng được. Hỏi hắn có phải là chơi bóng rổ không, xem hắn còn nói mạnh miệng nữa không? Em thật sự thất vọng, chị tin à? Thế nhưng em tin hắn nhất định rất biết đùa giỡn cái đó.
Hai cô gái vô cùng phóng khoáng, kiến thức về thế kỉ mới rất rộng rãi, từ khi có Inte, tầm nhìn được mở rộng, có muốn bảo thủ cũng không làm được, nói về dung mạo thì Hoa Tỷ có kém Tiểu Man một chút, thế nhưng cô lại hơn Tiểu Man ở chỗ bộ ngực đẫy đà thu hút ánh mắt của người khác.
Thế nhưng Tiểu Man không thấy tự ti bởi thân hình của mình, bởi lẽ ở cô, cái khí chất và đường cong của những thiếu nữ thể kỉ mới được thể hiện rõ hơn, cái cần có chính là sự tự nhiên của cô, chứ không phải sự tức giận một cách quá khoa trương, khoa trương một cách thái quá lại khiến cho người ta mất đi vẻ thật, vì thế mà về điểm này cô lại hơn một bậc.
- Hứ, chị mà nhắm hắn sao? Chị mà tùy tiện như vậy sao? Trái tim của tôi cũng không dễ để cho ai muốn hái là hái đi đâu.
- Cái đám “cây cỏ”hèn hạ các ngươi, chẳng nói sai gì cho các ngươi, lúc làm chuyện xấu thì từng người từng người ra sức, bảo các ngươi đem về cái vinh dự còn khó hơn lên trời! Với trình độ của Lam Nha, em thấy nếu không chỉnh đốn thì coi như xong rồi, ngay cả Tam Trung mà cũng không đánh được, chị thấy có thể hi vọng họ đấu giải khu vực, thành phố, thậm chí là tỉnh sao? Người ta lại còn không cho rằng chúng ta lãng phí của cải và tình cảm của mình sao?
Hoa Tỷ cười cười
- Lúc đầu em còn chỉ là chơi đùa, thế nào mà bây giờ lại hứng thú vậy? Có phải về sau muốn thành lập đội lớn không?
- Cũng khó nói, có thể coi là một sở thích, bố em cũng chẳng phải không có tiền mà gây sức ép với em. Thế nhưng em cũng không thể đem về cái bộ dạng này để cho cha xem? Em không muốn đem về cái danh nữ bại tướng. Một lát nữa đi kiểm tra xem cơ bắp của tên Đường Sinh kia thế nào, chị nắn nắn hắn xem sao…
- Ặc, sao được chứ, sao việc xoa nắn người đàn ông lại toàn bộ là chuyện của chị được chứ? Tại sao em không bảo chị giúp em gọi hắn đến cho em giúp hắn “tự sướng”?
Hoa Tỷ trợn trắng mắt.
- Nếu hắn có thể đem về vinh dự cho Lam Nha, em giúp hắn chuyện đó cũng được, có điều xem ra hắn chỉ là được cái mã, bên trong thì vô dụng.
Ở bên này, Đường Sinh dưới sự dẫn dắt của Diêu Quang đã hoàn thành thủ tục báo danh. Chủ nhiệm phòng giáo vụ có vẻ như là quen biết với Diêu Quang, nên đã nghe theo lời của hắn phân Đường Sinh vào lớp của bọn họ, lớp 12.5. Trong lòng Đường Sinh chợt nghĩ không biết Cẩn, Đậu bọn họ học lớp nào? Có lẽ lần này sẽ xa bọn họ rồi.
Về phần Tiểu Yên, dưới một lớp, căn bản không thể học cùng một lớp được, cô bé “đèn xe” này, ngày đầu tiên đến báo danh đã trở thành tiêu điểm, cặp “đèn xe” hàng thật giá thật, nếu không thu hút được những cặp mắt, thì có thể nói là tất cả mọi người không thấy hứng thú trước cái đẹp rồi.
Diêu Quang và Đường Sinh cùng tuổi, đều 18, bố của cậu ta cũng là cán bộ của thành phố Tuyền Thành, lúc cậu ta tự giới thiệu thì nói tiểu cán bộ gì đó, bộ dạng rất tự giễu, có lẽ là chỉ giả bộ, thế nhưng theo dự đoán của Đường Sinh thì ít nhất cũng phảo là cấp Phó giám đốc sở, bằng khôngcậu ta đã chẳng có tư cách bày ra cái bộ dạng đó.
- … Hai vị mĩ nhân kia là hoa khôi của lớp ta cũng như của trường Tam Trung ta, khóa thứ ba, rất vững vàng, rất có thực lực. Người có phong thái ung dung tĩnh tại kia là Liễu Tiểu Man, bố cô ta là một nhân vật có tiếng, đã nghe đến công ty trách nhiệm hữu hạn Đông Thái Thuyền chưa? Chính là nhà cô ta đó. Còn người kia là Hoa Tư Nhị, cũng là một đại mĩ nhân, hừm … so với Tiểu Man xem chừng gợi cảm hơn. Cậu nếu có kĩ thuật chơi bóng giỏi, không chừng có thế cua được một trong hai đấy, tôi thì không có hi vọng, ai, không biết trời đất, tôi vừa gặp cậu đã yêu rồi… Ồ, không phải, là mới quen đã thân!
Bạn tiểu Diêu này rất biết nói đùa, trên khuôn mặt của Tiểu Diêu có mấy cái mụn, ừm, là bị dị ứng chăng hay do kìm nén?
Có một vị danh y nổi tiếng đã từng chỉ ra rẳng, những cô bé cậu bé bỗng nổi những mụn thanh xuân đều là do “thủ dâm” tạo nên, thật toát mồ hôi.
Đường Sinh không nghĩ đến việc tán tỉnh ai đó, ba con cọp nhà hắn ở Tam Trung rình rập như vậy, hắn dám đi cua ai chăng? Tạm thời quên đi vậy.
- Không thể nói như vậy được, bạn Tiểu Diêu, phải có dũng khí lên, mấy cái mụn trên mặt bạn phải bỏ hết đi, thì cũng là một chàng trai đẹp trai đây.
Diêu Quang nghe xong liền thẳng lưng
- Hì … Có lẽ vậy, thế nhưng tôi đã theo đuổi Hoa tỷ lâu rồi, người ta không thích tôi…
Cậu kể lại tình hình của Lam Nha, cuối cùng than thở nói:
- Bọn họ đã giao kèo với tôi, nếu trận này chơi không tốt, thì sẽ thanh trừ câu lạc bộ Lam Nha, đuổi hết lũ đớn hèn đi, tôi nghĩ rằng ccâu lạc bộ Lam Nha thành lập được hai năm này sẽ trở thành di tích lịch sử thôi, ôi…
Ánh mắt cậu bé đầy bi thương, những giọt nước mắt long lanh nơi khóe mắt, khiến cho Đường Sinh cảm động, vỗ nhẹ lên vai cậu ta cười nói:
- Đừng buồn nữa, sự la do con người làm ra, chỉ cần chúng ta đã nỗ lực rồi thì không có gì phải hối hận cả
Đột nhiên trong lòng hắn nảy ra ý định, hay là tôi chơi với các cậu nhé?
Xa xa hai cô gái 249 đang nhìn chăm chăm vào Đường Sinh, chờ hai người họ đi tới, Tiểu Man liền lạnh lùng nói:
- Quangnày, cậu đi lấy bóng tới đây, chúng tôi chờ cậu ở sân bóng rổ… Cậu là Đường Sinh đúng không? Qua đây thử xem, cho chuyên gia chúng tôi sờ sờ cơ bắp của cậu.
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
606 chương
14 chương
431 chương
41 chương