Cực phẩm thái tử gia
Chương 594 : Gây sự nổi với người ta sao?
Quả nhiên là không nằm ngoài dự tính của Đường Sinh, làm kinh doanh mà cấu kết với hải quan thì tức là có liên quan đến việc buôn lậu, trốn được thuế là kiếm được tiền rồi.
Ở Nam Phong có một thị trường buôn bán xe nhập khẩu, đều là những chiếc xe nhập khẩu hạng nhất, nhưng giá cả thì lại thấp hơn nhiều so với thị trường. Người họ ô đó chính là người chủ trì của Thang Liệt, theo lời giải thích của ông ta, trong vòng thời gian gần ba năm, tổng cộng số xe buôn lậu lên đến hơn 280 chiếc. Nguồn lợi nhuận từ số lượng đó thì rất lớn, đây không chỉ là tình hình của riêng Giang Trung và người nhận được lợi nhuận từ việc này cũng không chỉ có mỗi Giang Trung, ông ấy nói như vậy.
Người họ ô kia không nói ra cũng không xong, vì cấp dưới của ông ta đã nói hết những việc mà ông ấy không định nói ra rồi. Bởi vì một tên trong đó chính là tội phạm bỏ trốn bị truy nã trong nội bộ của Cục Cảnh sát thành phố. Có một số việc không tiện ra mặt thì anh ta sẽ phái người họ ô kia đi giải quyết, dưới tay ông ta còn nuôi bảy tám tên ngoài vòng pháp luật, cũng là manh mối và trung tâm tắm hơi á Hội mà anh ta cung cấp cho giới cảnh vệ vào buổi tối hôm đó.
Sự đột phá trong vòng chỉ một ngày, đã phơi bày ra bí mật kinh doanh lớn nhỏ của Thang Liệt, người họ ô tiết lộ nhân vật quan trọng nhất không phải là Thang Liệt, mà là chị của ông ta Thang Tú, người phụ nữ này là một bà chủ của một công ty trách nhiệm hữu hạn mậu dịch quốc tế kinh doanh ở hai nơi Bắc Kinh và Thiên Tân, chủ yếu là làm dịch vụ khai báo hải quan để thu lợi nhuận, nếu không có mối quan hệ ở bên hải quan mà muốn làm dịch vụ “khai báo hải quan” là điều không thể.
Đường Thiên Tứ sau đó cũng điện thoại cho Đường Sinh nói về tình hình của hải quan Đại Tân, hắn ta lại bảo Đường Thiên Tứ điều tra xem chồng của Thang Tú là ai, lúc ăn cơm tối, Đường Thiên Tứ lại gọi điện thoại đến, chồng của Thang Tú là Phó chuyên viên của văn phòng đặc phái viên hải quan Đại Tân.
Được rồi, tất cả đều đã sáng tỏ, Đường Sinh liền bật cười:
- … Chú Tư, bố của Thang Tú là Ủy viên chính trị của quân khu tỉnh Giang Trung, tình hình đằng sau chuyện này như thế nào cháu cũng không muốn biết nữa. Ủy ban kỷ luật chắc chắn là muốn tham gia điều tra, trước mắt thì Thang Ủy viên chính trị đang vì vấn đề của con trai mà làm ầm ĩ lên với Vệ tư lệnh. Đảng viên trong quân khu cãi nhau cũng rất ồn ào, chú hãy hồi báo chuyện của nhà họ lão Thang này lên cho ông cụ nhà họ Cao đi, con cái bị nghi là buôn lậu với số lượng lớn trong thời gian dài thì cái chức Ủy viên chính trị tỉnh với quân hàm thiếu tướng của lão Thang này có ngồi nữa thì cũng là danh bất chính mà ngôn bất thuận.
Một cuộc điện thoại thôi mà Đường Sinh đã giải quyết luôn một vài chuyện của người khác rồi. Vốn dĩ buổi tối hắn muốn ở trong cung chơi trò chơib Đại chiến trên mạng cùng bọn Đường Cẩn, bởi vì hôm nay Ninh Manh cũng đến rồi, bốn người bọn họ cùng ăn cơm, hiện tại thì xem chừng rất hòa hợp. Xem ra buổi chiều Đường Cẩn và Ninh Manh đã có một cuộc nói chuyện, đối với Đường Sinh mà nói thì chuyện này là một chuyện tốt lành, các cô ấy hòa hợp và không làm ầm ĩ lên, thì hắn ở giữa cũng sống yên ổn rồi.
Nhưng mà Tiểu Sơn lại hẹn Đường Sinh đi ăn khuya, anh ta muốn tán một cô hoa khôi quân đội, nhưng trước mắt thì chưa có được thời cơ phù hợp. Bàng Quyên Nhi lại không nể mặt anh ta, ý của Tiểu Sơn là gọi Đường Sinh đi cùng rồi cũng gọi cả Đồng Thiến Thiến và Đỗ Lâm Lâm tới nữa, có nhiều người thì chẳng phải không khí sẽ hòa hợp sao?
Cũng coi như anh ta thông minh, cứ vòng vo rồi hẹn với Đồng Thiến Thiến trước, nói là Đường Sinh cũng đi, mọi người cùng tụ tập rồi nhân tiện ăn mừng luôn thể.
Ăn mừng gì chứ? Bản thân anh ta là muốn ăn mừng việc tên tiểu tử họ Thang bị rơi vào hoàn cảnh bi kịch, chỉ là cha con họ Thang vẫn chưa được thông báo tin này.
Ở bệnh viện quân khu tỉnh, Thang đại thiếu gia ra mặt thay cho bố mình nên đã giải quyết được việc tạm giam, bản thân lại bị thương nên nằm trong bệnh viện là việc bình thường, lão Thang và bạn đời của lão còn có một người con gái từ kinh thành về thăm Thang Liệt, không cần phải nói cũng biết anh ta bị đánh thê thảm đến mức nào.
Nhưng lão Thang cũng chẳng có cách nào khác, bốn tên tiểu tử đó không chú ý tới kỷ cương của quân đội, bị mật vụ bắt rồi mà vẫn còn kiêu ngạo. Cao Tiểu đoàn trưởng chủ động đánh người ta trước bao nhiêu người đã nhìn thấy việc này thì thật không có lí lẽ nào nói nữa. Quân khu không trừng phạt nghiêm là tốt rồi, lại còn muốn lấy lại công bằng thì lấy đâu ra, vì thế mà Thang Ủy viên chính trị để cho con ở bệnh viện không được ra ngoài, để xem phía quân khu xử lý như thế nào rồi mới đối phó.
- … Thật là quá đáng hết chỗ nói? Đánh em trai ta đến mức này cơ à? Tôi phải xem xem anh ta là nhân vật như thế nào? Có ba đầu sáu tay ra sao?
Người phụ nữ ba chín tuổi trang điểm rất quý phái, dáng vẻ cũng rất sang trọng, đó chính là Thang Tú chị gái của Thang Liệt, cô là người có tiền mà, người ta kinh doanh công ty thương mại quốc tế mỗi tháng thu về rất nhiều của cải, dịch vụ khai báo hải quan ở Đại Tân lậu đến 30%, tiền vào như nước vậy.
Lão Thang không cho là như vậy, trước hết cái tên tiểu tử họ Cao đó không tầm thường chút nào, Vệ Danh Phủ dựa vào cái gì mà lại che chở cho anh ta? Thật chẳng ra sao?
- Bố… cái tên tiểu tử họ Cao đó là người ở đâu tới vậy? Mấy người bọn con sẽ giải quyết anh ta, nhất định sẽ không có vấn đề gì.
Lão Thang không nói gì cả, ngược lại là Thang Liệt đang bị thương nằm trên giường lại lên tiếng:
- Cái tên tiểu tử đó tên là Cao Tiểu Sơn, người Bắc Kinh.
Phù, Thang Tú không khỏi giật mình, Cao Tiểu Sơn ư? Khuôn mặt xinh đẹp bỗng nhiên biến sắc, cô ở Bắc Kinh, Thiên Tân nhiều năm như vậy cũng có quan hệ với không ít bậc thượng lưu, đặc biệt là những nhân vật có tiền có quyền. Bởi vì làm dịch vụ khai báo hải quan này cũng phải tương đối có máu mặt, không nói đến những người bình thường, ngay đến cả các bậc công tử của các vị lãnh đạo cấp thành phố ở thành phố Đại Tân này nếu muốn làm dịch vụ khai báo hải quan cũng không thể lôi kéo được những công ty thương mại làm dịch vụ khai báo hải quan về phía mình, người ta không vì cá nhân.
- Cao, Cao Tiểu Sơn? Người Bắc Kinh sao? Em chắc chứ?
Thang Tú thường xuyên qua lại với các công tử ở thành phố Đại Tân hoặc là thành phố Bắc Kinh, nhưng lại không giao thiệp được với các công tử bậc nhất. Cô cũng chỉ nghe bọn họ thường nói có một vị công tử bậc nhất nào đó có cử chỉ gì mà làm người khác phải kinh ngạc. Cái tên Cao Tiểu Sơn thì đã như sấm rền bên tai từ lâu rồi, ông nội của người ta là Phó chủ tịch quân ủy, thật là rối ren, không phải là đã gây sự với tên tiểu ma vương này rồi sao? Chết tiệt thật!
- Sao vậy chị? Anh ta tên là Cao Tiểu Sơn, người Bắc Kinh, có miếng mà không có tiếng, anh ta đến đây cũng chưa được bao lâu, Vệ tư lệnh lại rất nể anh ta!
Thang Tú cũng không thèm để ý tới em trai nữa, cô đến trước mặt bố mình, kéo lấy cánh tay ông thì thầm:
- Bố à, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.
Lão Thang nhìn thấy thần sắc của con gái có gì đó không ổn, nhẹ nhàng gật đầu, hai người liền đi ra ngoài:
- Sao vậy? Tên họ Cao đó có lai lịch thế nào?
- Bố, nếu anh ta đến từ Bắc Kinh thật thì khó nói rồi, dù sao thì theo con được biết, trong số những công tử bậc nhất ở Kinh Thành thì có một người tên là Cao Tiểu Sơn là cháu đích tôn của Cao Phó chủ tịch quân ủy, ở Kinh thành nổi tiếng là ngang ngược, nửa năm gần đây hình như là không thấy nữa…
Chính câu nói này làm cho lão Thang vốn là người kiên định cũng phải giật nảy mình, mặt biến sắc:
- Cái gì cơ?
Thảo nào mà Vệ Danh Phủ lại chẳng hề lo lắng ung dung buông cần câu, hóa ra người ta có chỗ dựa vững chắc, thế nên người ta tuổi tác không nhiều mà đã nắm trong tay quân quyền của một tỉnh.
Nói là Vệ Danh Phủ không lớn tuổi nhưng cũng năm mươi rồi, chỉ là không nhiều tuổi bằng lão Thang thôi. Thực sự như vậy thì mọi việc không dễ dàng rồi, đặc biệt là tối hôm qua anh ta còn bắt một tốp người hôm nay đem giao nộp cho Cục Cảnh sát thành phố, lúc hỏi con trai thì cậu ta nói không có liên can tới cậu ta nhiều lắm, nhưng trong lòng lão Thang lại không yên.
- Bây giờ phải làm như thế nào? Đảng ủy quân khu bởi vì chuyện này mà đều cãi lộn ầm ĩ cả lên, bản thân mình làm sao giải quyết được đây, có thể gây sự với người ta sao?
Không nói việc lão Thang bực bội như thế nào nữa, mà nói đến Nhị Thế Tổ của chúng ta, sau khi tụ họp cùng với Cao Tiểu Sơn xong thì đi đón ba người họ Đồng, Đỗ, Bàng, trên đường đi, hắn hỏi vì sao Uông Nguyên không tới, Tiểu Sơn đáp:
- Tiểu Uông người ta bây giờ đang đắm đuối cùng với Tần Hiểu rồi, anh ta đi xem phim, hứ…
Vừa nói tới Tần Hiểu liền làm cho Đường Sinh nhớ tới Cam Tịnh và Trần Khiết, hai người này đã cùng Sở Tình, Cẩn Du bay tới Tây Kỳ rồi, bên đó không phải có tai nạn hầm mỏ sao? Bọn họ là đi cùng với Vương Phó chủ tịch tỉnh của chính quyền tỉnh, và cả các đồng chí ở các bộ ngành có liên quan của Cục kiểm tra an toàn tỉnh nữa…
Hắn đi ra ngoài cũng không gọi chị Trần đi cùng, dù sao thì không làm gì ai được, hai người họ Đồng và Đỗ kia đều là bậc cô cả, thật khó chịu.
Sau khi đón ba người con gái hắn cũng chẳng biết đi đâu, Cao Tiểu Sơn đề nghị:
- Hôm nay phải xa xỉ một bữa mới được? Tiểu Đường mời, đi tới á Hội đi?
- Đừng thế… nơi xa xỉ như thế những bậc hậu bối của quân cách mạng như chúng ta đây đừng có đi, bôi tro trát trấu lên mặt cha ông đấy.
Đồng Thiến Thiến lên tiếng phản đối, Bàng Quyên thì nói:
- Bây giờ đã là thời đại nào rồi, tư tưởng cũ cũng nên bỏ đi thôi, trước tiên cuộc sống là để hưởng thụ không phải là sống khổ sở, tiếp theo là để góp phần cống hiến cho xã hội, phải sinh ra lợi ích mà. Chúng ta mà cứ tằn tiện tiết kiệm, không nỡ lòng mà tiêu tiền thì mức độ tiêu dùng tổng thể của quốc dân tăng lên làm sao được, huống hồ là có người đứng ra mời không đi thật lãng phí, ôi… có mát-xa không đấy?
Phù, người lái xe là Cao Tiểu Sơn và cả người ngồi ghế phụ Đường Sinh đều ồ lên một tiếng, chị Quyên Nhi, chị là quân nhân đấy, xin chú ý hình tượng của mình một chút đi được không?
Đồng Thiến Thiến và Đỗ Lâm Lâm đều cười ồ lên, hai người bọn họ hiểu rõ mồm miệng của mỹ nữ Bàng Quyên Nhi này thì mới mẻ nhưng tác phong thì thật không theo kịp.
Nhưng mà nhìn vẻ mặt của hai người Cao, Đường thì hiển nhiên là hai người bọn họ “kinh hãi” rồi, được thôi, các chị em, mở miệng thì phải khác thường.
- Cái đó, mát-xa thì có thật, nhưng người mát-xa thì đều là phục vụ cho nam giới, còn nhân viên mát-xa nam thì…
- Đi… Cao Tiểu đoàn trưởng, cậu đừng có mà lừa bọn tôi, cậu tưởng bọn tôi là những cô gái thôn quê chưa từng bước vào đời hay sao? Tôi ngày nào cũng lên mạng đều đặn, chẳng có chuyện gì mà chị chưa gặp qua cả, nhân viên mát-xa nam quá nhiều, những tên mặt hoa da phấn được phú bà nuôi dưỡng tới đếm không xuể, nói đúng không?
- Vậy thì sao? Chị Quyên, chị cũng chuẩn bị bao một tên sao? Chị xem tôi thế nào liệu có được không? Tôi vừa cường tráng lại còn khỏe hơn nhiều so với mấy tên mặt hoa da phấn đấy cơ.
- Thôi đi, cậu trông thô quá đi, thật chẳng có hứng thú gì cả, ít nhất thì cũng phải như Tiểu Đường đây, tuấn tú hơn người…
- Hả.
Cao Tiểu Sơn cười gượng.
- Vậy thì sao chứ, đó chỉ là bề ngoài thôi, hắn ta mà cởi bỏ quần áo ra thì còn thô hơn là tôi đấy, chỉ có điều hắn ta khôi ngô tuấn tú hơn thôi.
Đường Sinh trợn trừng mắt lên:
- Này, này, hai vị tán tỉnh trêu đùa là chuyện của hai người, đừng có lôi tôi vào cuộc, thế có oan ức cho tôi không?
- Ai tán tỉnh với cậu ta chứ? Cậu muốn ăn đòn phải không?
Bàng Quyên Nhi mặt đỏ ửng, rồi chìa tay véo tai Đường Sinh:
- Đừng thẹn thùng chứ, để cô kéo cái tai cháu chút xem nào, nghe Thiến Thiến nói cậu là thế hệ con cháu, cũng phù hợp với tuổi tác của cậu, hèn gì mà cậu lại non tơ đến vậy.
Phì, Đồng Thiến Thiến chìa tay ra gạt phăng đi cánh tay của Bàng Quyên Nhi:
- Này, này, muốn véo tai thì đi mà véo Cao tiểu đoàn trưởng đi, ai chia sẻ cháu trai của mình cho cô chứ? Đường Sinh và cháu trai của tôi, chẳng liên quan gì đến hai người cả, nam nữ không chịu nổi hành động quá thân mật vậy đâu? Cô không sợ Cao Tiêu đoàn trưởng sẽ ghen sao?
- Dẹp sang một bên đi!
Bàng Quyên nói một cách đùa giỡn, cô đấm đấm vào Đồng Thiến Thiến, vẻ nhạo báng:
- Sao vậy hả? Cô còn muốn cùng Đường Sinh diễn tiếp một đoạn chuyện tình cô cháu trong Tuyệt Tình Cốc hả?
Chuyện tình cô cháu trong Tuyệt Tình Cốc chính là chuyện về Tiểu Long Nữ và Dương Quá, một chuyện rất hấp dẫn với mọi người.
Đỗ Lâm Lâm lúc này mới mở miệng ra nói:
- ôi… đáng ra tôi không nên đến đây mới phải, hai đôi gian phu mà, cho tôi xuống xe đi có được không?
- Cô muốn ăn đòn hả?
Bàng Quyên Nhi và Đồng Thiến Thiến ấn Đỗ Lâm Lâm xuống xử lý, bọn họ véo cô ấy đến nỗi cô ấy kêu “xin chị tha mạng” liên tục.
Ba người này ở cùng nhau thực sự rất là vui vẻ, hôm trước còn chưa thân với hai người họ Cao, Đường, vì vậy mới không biểu hiện ra.
Mặc dù có những lời nói chỉ là đùa thôi, nhưng lại chính cách nghĩ trong long bọn họ, ví dụ như chuyện tình cô cháu của Tiểu Long Nữ và Dương Quá. Người bình thường mấy ai dám gán điều đó lên chính bản thân mình, Bàng Quyên Nhi có thể lấy chuyện đó gắn cho Đồng Thiến Thiến và Đường Sinh. Chính là nói rõ họ có những suy nghĩ đó, mà vốn dĩ Đồng Thiến Thiến lại là người có phản ứng kịch liệt, thể hiện rõ cô ấy cũng đã nghĩ tới rồi. Vậy thì cái mà gọi là chuyện tình cô cháu ấy là ăn nói hàm hồ rồi, nên che giấu đi thôi.
Ba người con gái ngồi ở phía sau cười đùa với nhau, kỳ thực trong lòng mỗi người lại mang tâm sự riêng, ai cũng dều đang trong tuổi cập kê, trong lòng ai không nghĩ đó chắc chắn là giả chứ.
Chúng ta ở trong độ tuổi này thì làm những gì đây? Điều đầu tiên phải suy nghĩ trong thời gian này chính là chuyện hệ trọng trong cuộc đời – chuyện yêu đương.
Đây đúng là một vấn đề lớn, nó có liên quan tới hạnh phúc cả một đời trong tương lai. Nói đùa là chuyện nói đùa, nhưng trong lòng mọi người đều có suy nghĩ thận trọng rồi.
Cao Tiểu Sơn lại hỏi một lần nữa là đi đâu ăn? Câu trả lời của Bàng Quyên Nhi là tùy vào cậu là được rồi, Tiểu Sơn liền rẽ ở đoạn ngã tư.
Đại khái là đã gặp phải sự cố, đầu xe vừa mới rẽ sang thì đâm luôn vào một chiếc xe hơi khác đi ngược chiều, sau đó nghe thấy “rầm” một tiếng…
Truyện khác cùng thể loại
39 chương
1255 chương
366 chương
13 chương
71 chương