Cực phẩm thái tử gia
Chương 593 : Đoan mộc yên bị trừng phạt
Đừng có nói, ba tiểu mỹ nhân này vẫn khá là lợi hại, Đậu Đậu nảy ra chủ ý:
- … Gửi một đoạn tin nhắn ngắn trả lời thử thăm dò xem sao?
Đường Cẩn liền gật đầu đồng ý, cô đưa điện thoại cho Đậu Đậu:
- Cô nhắn tin đi, đừng nói cái gì khủng khiếp quá, chỉ cần thăm dò chút thôi là được rồi.
Đậu Đậu ừ một tiếng rồi gửi một tin nhắn đi, nói như thế này:
- Manh Manh à, tôi không chắc là có thể đến được, hôm trước suýt nữa là xảy ra chuyện đó, hôm nay tôi e là không được, bọn họ cũng đều nghỉ hè cả rồi, em phải thông cảm cho nỗi khổ của tôi nếu không tôi bị họ lột da mất, người yêu của em - Đường Sinh!
Phù... Đường Cẩn và tiểu Yên trợn tròn con mắt, lại còn “Người yêu của em – Đường Sinh” nữa?
- ... Tôi thấy cô cũng khá là độc ác đấy chứ!
- Cái gì chứ, không nói “ người yêu của em – Đường Sinh” thì làm sao chộp được lời của Ninh Manh? Cô ta sắp lộ nguyên hình rồi.
Quan Đậu Đậu luôn gian xảo như vậy.
Quả nhiên Ninh Manh nhắn tin trả lời:
- Anh sợ bọn họ lột da, vậy anh không sợ tôi lột da anh sao? Anh mà không đến tôi sẽ xử lý anh!
Quan Đậu Đậu vừa nghe được giọng điệu này thì tức nghẹn tới tận cổ, cô lại trả lời:
- Em xử lý tôi á? Có nhầm không đấy? Có mà tôi “xử” cô thì còn nghe được.
Ninh Manh trả lời lại:
- Ừ, là anh “xử” tôi, tới “xử” tôi một đêm nữa đi, hôm nay chúng ta “xử” triệt để một chút, tôi không sợ đâu.
Oa, Đậu Đậu sụp vai xuống:
- Xem này, người luôn tự cho là thanh cao như Ninh Manh đây, lại muốn “xử” triệt để luôn, còn không sợ nữa này?
Đường Cẩn cười xót xa:
- Năm đó ở Giang Lăng, Đường Sinh đã có chút lằng nhằng với Ninh Manh, nhưng vì tôi không ở đó nữa… nhưng không hiểu sao sau này bọn họ lại phát triển nhanh đến vậy nữa? Sau khi tôi rời đi thì không phải là Đậu Đậu cô trông trừng hắn ta sao? Cô không làm tròn bổn phận rồi.
- Sao có thể trách tôi được chứ? Còn nhớ lúc bà nội của Ninh Manh qua đời, Đường Sinh cũng đi tới Trường Sơn, khi trở về thì khác rồi.
Lại tiếp tục gửi mấy tin nhắn nữa, Đậu Đậu đem hết những từ ngữ đậm mùi yêu đương ra nói với Ninh Manh, còn Ninh Manh thì cũng nhiệt tình mà trả lời lại, tới đây, mọi bí mật của Nhị thế tổ với Ninh Manh cư như thế mà để cho ba người bọn họ moi móc dần ra.
- … Lát nữa đưa điện thoại cho hắn ta để hắn ta xem xem!
Tên đường trở về Cẩn Sinh Cung, Đường Sinh bối rối trong lòng, hắn biết sẽ chẳng có gì tốt đẹp cả, kết quả lại thêm một đống tin nhắn như thế này, các cô cũng thật là nham hiểm. Ba người con gái ngồi ghế sau của xe X5 ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Đường Sinh, để lộ ra ý nghĩ, cứ về đến nhà đi, anh chết chắc rồi… Đường Sinh cất tiếng thở dài, sau đó gửi một tin nhắn cho Ninh Manh, nói rằng những tin nhắn gửi trước đó không phải là do hắn ta gửi.
Ninh Manh ở bên kia không trả lời lại nữa, vã mồ hôi hột, đoán rằng cô ấy cũng nghĩ đến vấn đề hiện tại, vì vậy cô ấy im lặng, vậy phải làm sao đây?
Sau khi trở về đến Cẩn Sinh Cung, Đường Sinh đang tìm cớ để chuồn ra ngoài, Đường Cẩn lại dịu dàng kéo khuỷu tay hắn lại:
- Chúng tôi mới nghỉ hè ngày đầu tiên, anh có thể bỏ hết mọi việc mà ở bên bọn tôi một lát được không? Yêu cầu này không phải là quá đáng chứ? Ngày mai anh lại đi hẹn hò với Ninh Manh cũng được mà.
Đối diện với một Đường Cẩn có thái độ rộng lượng như thế này thì thực sự làm cho Nhị thế tổ của chúng ta rất xấu hổ, rồi hắn ôm lấy cô ấy cùng đi vào phòng ngủ.
Kỳ thật Đường Sinh không cần đích thân làm mọi chuyện, hắn ta chỉ cần gọi một cú điện thoại là có thể xử lý tất cả mọi việc rồi. Đừng có nói là bỏ ra một ngày, hắn ngày nào cũng có thể bỏ ra được. Đường Cẩn biết được chuyện của hắn và Ninh Manh, cũng không mấy nghiêm trọng so với những gì hắn tưởng tưởng, xem ra Cẩn càng ngày càng sâu sắc rồi. Đối với việc đó Đường Sinh cũng không biết là chuyện vui hay chuyện buồn, nhưng có một điều là những gì Đường Cẩn làm lại khiến hắn phải tâm phục, hơn nữa lại còn rất dịu dàng.
Ngồi ôm người đẹp Đường Cẩn bên cạnh, Đường Sinh nói hết từ đầu đến cuối chuyện của mình và Ninh Manh, bao gồm cả việc Ninh Manh đã nảy sinh ý định tử tự khi phát hiện ra chuyện hắn và Ninh Hân… vv, Đường Cẩn nghe xong mà nước mắt rơi lã chã, xem ra yêu một người phải chịu biết bao là đau khổ.
- Nghe anh nói như vậy thì Ninh Manh thực sự là quá đau khổ rồi, thảo nào mà anh lén lút với cô ấy, nếu tôi không cảm động bởi lời của anh thì Đường Sinh đã không phải là Đường Sinh nữa rồi. Tôi cũng không hi vọng Đường Sinh của tôi lại là một người tình vô tình vô nghĩa, có tình vẫn còn tốt hơn là vô tình, người con trai lòng lạnh giá thì không tốt, tôi không thích như thế, chỉ là Đường Sinh của tôi có chút đào hoa thôi, Ninh Manh cũng rất là đáng thương, hay là…bảo cô ấy đến đây ở?
Phù, Đường Sinh sờ mũi hắn, mỗi một lần mà hắn ta sờ mũi thì đều là ngượng ngùng, Đường Cẩn liền bật cười, kéo tay của hắn ra rồi véo mũi hắn, cô cười nói:
- Đừng có xấu hổ nữa được không? Còn ai mặt dày hơn chúng ta nữa đâu? Còn một việc nữa tôi muốn nói với anh.
- Nương tử cứ việc nói, tướng công xin rửa tai lắng nghe!
Đường Sinh trong lòng lúc này rất vui mừng, vì đã giải quyết được một vấn đề rất lớn, nếu nói về vệc đưa Ninh Manh đến đây ở cùng bọn họ, thì trong thời điểm hiện tại mà nói việc này không thực tế cho lắm, nhưng có câu nói này của Đường Cẩn là dủ rồi.
- Hôm qua mẹ tôi có gọi điện đến nói là em trai tôi muốn đến tỉnh thành, tôi cũng đã gọi điện cho nó, nó nói Tiểu Chu và Dật Phong, Tiểu Nguỵ bọn họ đều chuyển đến tỉnh thành cả rồi, sau này không có ai che chở cho nó nữa, cũng không có ai chơi cùng nó, vì vậy nó cũng muốn chuyển tới…
- Ồ, ồ, chuyện này à, tùy em giải quyết đi, gọi điện thoại cho chị Sắc Sắc để chị ấy tìm người làm thủ tục.
- Thì người ta cũng phải nói với anh mà, dù sao cũng để cho anh biết chứ đúng không? Lỡ chẳng may cậu ấy đến lại làm cho anh giật nảy mình thì phải làm sao chứ?
- Hây… bạn Cẩn ơi, gan của tôi chỉ nhỏ vậy thôi sao? Haiz… buổi chiều cho tôi ra ngoài đi dạo chút được không?
- Được chứ, nếu là lén đi gặp Ninh Manh thì không cần thiết đâu, lát nữa em gọi điện nói chuyện với cô ấy lát, rồi buổi tối mời cô ấy đến cùng ăn cơm.
Đường Cẩn càng ngày càng hiểu lòng người rồi, cô biết rõ chuyện của Ninh Manh và Đường Sinh phát triển tới mức độ này rồi thì không ai có thể ngăn chặn được, chi bằng thu nhận cô ấy về đây làm chỗ dựa cho mình. Trong tương lai người có thế lực mạnh nhất trong hậu cung của Cẩn Sinh Cung này vẫn là mình trong số các thiếu nữ hiện tại này.
- Không đâu, em cũng đã nói như vậy rồi mà, tôi cũng cần gì phải lén lút nữa chứ, trong quân khu có chút chuyện tôi phải đi gặp Cao Tiểu Sơn.
- Ừ, tôi biết rồi, vậy, Đường Sinh, còn chuyện này nữa tôi muốn nói với anh, thời gian này tôi mê chơi trò chơi quá dẫn đến việc học hành cũng sa sút hơn. Nếu mà lỡ tôi học hành không tốt thì làm sao có thể xứng với anh được? Nhưng lại bị Đậu Đậu hại cho thảm thiết rồi, ngày nào cũng nghĩ tới chuyện chơi trò chơi thôi…
- Ấy, bạn Cẩn của tôi ơi, rốt cuộc là em muốn nói cái gì? Cứ nói thẳng ra đi làm gì mà phải quanh co mãi thế?
- Hắn ta véo cô.
Đường Cẩn kêu ái lên một tiếng, bị hắn ta véo cho một cái còn đau mà lại sảng khoái, cô quấn chặt lấy cổ hắn cười khanh khách:
- Thì tôi sợ là gây ra ảnh hưởng không tốt cho anh lại sợ bị anh đánh mông nên nói trước như vậy, nếu không anh bỏ cái công ty giải trí đó đi thì tôi sẽ không chơi nữa.
Phù, Đường Sinh cười khổ sở:
- Đường Cẩn à, em cũng quá là độc ác rồi đấy, em biết thừa là tôi không thể làm cho công ty của người ta sụp đổ được. Cho dù là có lật đổ được thì tôi cũng không làm, rồi sau đó tôi lại phải để em chơi hết mình đúng không? Cái đó thì chắc chắn phải bị đánh mông rồi, tất cả chỉ vì sự xa đọa của Đường Cẩn!
- Ah… thôi đừng đánh được không? Buổi tối tôi sẽ hôn cho, nếu mà dám đánh người ta thì người ta sẽ tìm ra chế độ mới để mà hạn chế anh.
Đường Cẩn càng ngày càng xảo quyệt, trong đôi mắt đẹp kia như đang cười châm biếm, rồi bàn tay của cô càng đi sâu vào phía trong từ thắt lưng của Đường Sinh:
- Hay là để tôi lấy lòng anh chút nha? Uhm, mềm mềm thế này thật thích, lúc giương oai lên thì trông xấu chết đi được, laị còn không nghe lời nữa, cứ như thế này muốn làm thế nào thì làm!
Đường Sinh hoàn toàn sụp đổ rồi, Đường Cẩn của tôi càng ngày càng ranh ma quỷ quyệt, lại còn trở nên rất vui vẻ. Đại khái là mỗi một người ở một giai đoạn thì sẽ có sự thay đổi, bọn họ dần dần cũng trở nên đẫy đà hơn, cùng với sự thay đổi và những va chạm trong cuộc sống nên một Đường Cẩn mộc mạc cũng đã trở nên bạo dạn hơn.
Có tiếng mở cửa, Đậu Đậu và Tiểu Yên bước vào:
- Này, này, này… ban ngày ban mặt lại giở trò lưu manh gì đấy hả, cái tay đang làm gì đó?
Yên ở phía sau đang đóng cửa lại, Đường Cẩn thì bật cười:
- Thì đang giở trò lưu manh thôi, tôi còn đang nghĩ, tối hôm qua anh ta còn cả đêm như thế này đấy?
- Oa, tôi nói này chị Cẩn, chị tin không? Chị tưởng rằng chị Trần cũng giống chúng ta sao? Chắc chắn chị ấy đã dẹp bỏ hết mọi rào cản giúp hắn rồi.
- Hả, không phải vậy chứ? Tôi đã sờ nãy giờ rồi mà cũng chẳng có phản ứng gì cả, Đường Sinh anh nói đi, chị Trần có thể giải được lệnh cấm cho anh sao?
Đường Sinh cười gượng gạo:
- Đùa kiểu gì vậy chứ? Môn tuyệt chiêu của nhà họ Đoan Mộc thì ai mà giải được chứ? Không tin thì cứ hỏi Yên Yên đi?
Yên cũng gật gật đầu thật, kỳ thực trong lòng cô thì lại cho rằng, chị Trần có thể giải được, chính cô truyền thụ cho chị ấy chút mẹo vặt này mà. Nhưng cái tên thối tha Đường Sinh đã nói như vậy rồi thì mình cũng nên bao che cho hắn vậy, dù sao hắn ta và chị Trần cũng chẳng có ai bán đứng cô đâu:
- Ừ, không thể giải được!
Đường Cẩn cũng tin rồi đứng lên nói:
- Có việc thì anh đi giải quyết đi, buổi tối phải về ăn cơm đấy…
Đường Sinh trước khi đi còn lén nháy mắt với tiểu Yên, chỉ có đợi lúc hắn ta đi khỏi, Đường Cẩn mới nói với tiểu Yên:
- Tôi có thể tin cô được không?
Hóa ra Đường Cẩn không phải không tin tiểu Yên mà là cô không cho rằng Đường Sinh có thể nhịn cả đêm mà không làm chuyện đó, vì vậy cô mới tỏ ra nghi ngờ.
Đậu Đậu cũng nói:
- Có dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết là không thể nảo, tên xấu xa đó một ngày mà không làm chuyện ấy thì chắc chắn là không ngủ nổi, dù sao thì tôi cũng không tin.
Yên cũng có chút khó nghĩ, cô cười khổ sở nói:
- … Chị Trần có thể giải được hay không thì tôi không rõ, dù sao thì công phu của chị ấy cũng giỏi hơn tôi.
- ôi, bạn Yên của chúng ta ơi, bạn có biết là bạn không biết nói dối không? Mặt đỏ hết lên cả rồi, muốn làm phản tặc đó hả? Cẩn Cẩn, dùng tay của chúng ta mà trừng trị cô ấy đi, dù sao thì chúng ta cũng đố kỵ.
Quan Đậu Đậu nháy mắt vói Đường Cẩn rồi bao vây tiểu Yên lại.
- Đừng mà… làm gì vậy, tôi, tôi, tôi nói thật, chị Trần có thể… có thể… giải được, cứu tôi với…
Nhưng mà cũng đã quá muộn rồi, cô bị Đường Cẩn và Quan Đậu Đậu ấn xuống đất, mỗi người một bên mà dẫm đạp:
- Đây là sự trừng phạt cho kẻ phản đồ, chổng mông lên tôi đánh cho mười cái!
Lúc Đường Sinh bước xuống dưới tầng, thì lại không biết rằng người giữ kín bí mật của mình là tiểu Yên lại đang bị Đường Cẩn và Đậu Đậu đánh cho một trận.
Sau khi gặp mặt với Cao Tiểu Sơn, anh ta liền đem mọi chuyện sảy ra lúc sáng nay kể lại một lượt:
- … Chính ủy Thang làm ầm lên rồi, có thể là ông ta đã nhẫn nhịn quá lâu rồi, hôm nay đã đập bàn ở trong cuộc họp Đảng ủy Quân khu, nói là muốn bắt tôi để làm gương, ông ta nói tôi lúc nào cũng phạm thượng, dám tùy ý kiểm tra xe của cán bộ Đoàn trở lên, đặc biệt là quyền lực mật vụ ngày càng lớn, nếu mà không quản thúc thì thế này thế nọ, haiz!
Đường Sinh nghe xong liền bĩu môi, ông ta muốn gây sự thì chắc chắn phải tìm lý do rồi:
- Haiz… vậy Vệ tư lệnh nói thế nào?
- Lão Vệ vẫn rất chi là bình tĩnh, cũng chẳng cãi lại với ông ta, chỉ là giảng giải chút về vấn đề năng lực quân sự kỷ luật quân sự, thực ra là đang nhằm vào Thang Liệt. Nhưng mà mấy ông bố của mấy tên tiểu công tử kia đều là lãnh đạo cấp cao của Quân khu. Vệ tư lệnh nói như vậy mọi người đều không phát biểu gì nữa, rõ ràng là cũng chột dạ!
- Mỗi người đều dung túng cho con em mình, nói đến vấn đề này bọn họ đều chột dạ? Thậm chí còn bênh vực cho lão Thang nữa.
- Ừ, bọn họ đều nói về việc mật vụ, không thấy nói đến năng lực quân sự kỷ luật quân sự, đây cũng chính là muốn ủng hộ lão Thang.
Đường Sinh hừ lên một tiếng:
- Xem ra lão Thang phải phát huy hết khả năng và những mối quan hệ, cũng là để cầm chắc được chân của quần chúng. Chẳng ai muốn con cháu của mình lại bị xử phạt cả, thật là không có nguyên tắc gì cả, sao lại cứ có liên quan đến lợi ích của người thân thì đều không có lập trường gì cả?
- Không phải vậy chứ? Tôi đã nói với Vệ tư lệnh, việc này là tâm huyết của ông nội tôi, nếu không thì điều tên họ Thang đó ra khỏi Giang Trung đi.
- Ừ, điều đi cũng tốt, điều đi cũng là nhân nhượng rồi, sau lưng con trai ông ta có quá nhiều mưu mẹo, một khi bị phát hiện ra thì ông ta cũng phải bị điều đi, chỉ là muộn hơn một ngày mà thôi. Mặt khác cũng phát huy tác dụng của cả bộ máy quân khu nghiêm túc, nhân vật số một cũng phải có uy tín của nhân vật số một chứ, nếu không sau này biết làm thế nào?
Đường Sinh ở bên này đang nói chuyện với Cao Tiểu Sơn, thì Vệ Danh Phủ ở bên kia cũng đang báo cáo tình hình cho ông Cao ở quân ủy qua điện thoại.
Ban đêm, Mã Tái Hưng của Cục thành phố Nam Phong gọi điện tới cho Đường Sinh nói là có một số tình hình rất quan trọng về tên họ ô kia.
Truyện khác cùng thể loại
39 chương
1255 chương
366 chương
13 chương
71 chương