Cực phẩm thái tử gia
Chương 416 : Tôi mơ tới cậu khi nào chứ?
Nếu chỉ bóp đầu cho hắn thôi thì không có gì, nhưng hắn lại còn gối đầu lên đùi mình đã thế lại không nói gì, trong không khí như đang ẩn giấu một kế hoạch ám muội..
Uông Sở Tình định thần lại khẽ cắn răng, nén lại cảm xúc làm cho mình cố bình tĩnh lại. Trước đây cùng hắn đi dạo ở trên phố có nảy sinh một vài suy nghĩ, cảm giác như đang đi dạo cùng người tình trên phố. Sau đó có bọn cướp cướp mất túi xách, đầu tiên hắn kéo mình ôm chặt vào lòng. Tiếp đến lại có hai tên bắt cóc, mình lại bị hắn nắm tay kéo đi. Sao hắn lại có thể coi bà chị này là tình nhân chứ?
Tất cả những tiếp xúc vô tình này đã để lại dấu vết trong lòng Uông Sở Tình, cả đời này chắc cũng không thể xoá hết.
Cô ấy trong sáng giống như nước, chưa từng nắm tay và ôm ấp người con trai nào. Đương nhiên là không tính đến những cái bắt tay xã giao.
Dù sao cũng phải nói chuyện gì đó nếu không cái không khí ám muội này sẽ càng làm cho người ta khó chịu. Nghĩ vậy Uông Sở Tình liền nói
- Hồi nãy tôi vừa đọc báo Đời sống Khánh Châu có bài viết “Hồi ký bỏ chồng của chị Lưu Nhất” cô ấy là con gái của Bí thư Thành ủy đã bỏ chồng rồi.
Hả? chị Lưu Nhất á? Bí thư Thành ủy á? Sao Bí thư Thành uỷ tỉnh Khánh Châu lại họ Lưu nhỉ? Trong lòng Đường Sinh vừa nghĩ thì ký ức kiếp trước như nước ào ào trở về. Việc ở Khánh Châu gây xôn xao dư luận có bàn tay tội ác của tên họ Lưu gì đó đứng ra che đậy, sao những việc xấu xa này đều để mình gặp phải nhỉ?
Đường Sinh không muốn quan tâm tới việc này, hắn tới Khánh Châu là để đầu tư, tiện thể nhổ luôn gốc rễ họ La, lật đổ La Kiên là được rồi.Không có mục đích sâu xa khác, nhưng có những việc cứ dây dưa với nhau, quan hệ trong chốn quan trườngthật quá phức tạp.
Chẳng lẽ Ông Lưu- Bí thư Thành ủy Khánh Châu lại là người cùng hội của ông La trước đây điều xuống tỉnh ư? Nghĩ lại khả năng này là rất lớn, ông chú họ nhà họ La này bây giờ là Phó chủ tịch tỉnh. Ông ta chụp lấy Thành Phố Khánh Châu này cũng là có lý. Nơi đây dù sao cũng là căn cứ địa của nhà họ La mà.
Nếu là người bình thường thì họ sẽ không nghĩ sâu xa như thế, nhưng tư duy của Đường Sinh lại rất nhạy bén,có thể trực tiếp tìm thấy gốc rễ.Cứ như thế chỉ sợ nhà họ La cũng không còn gì để nói nữa, có chăng chỉ là La Kha vừa mới dính vào Vương Ngạn Đôn thôi nhưng cũng chưa chắc người ta đã cần ả.
Đường Sinh mở mắt ra cũng không quan tâm tới việc hưởng thụ dù cách mỹ nữ Họ Uông kia một lớp quần nhưng cũng cảm thấy được làn da mịn màng của cô ấy. Hắn ngồi dậy, nhích mông ra với tờ báo mà Uông Sở Tình vừa xem. Uông Sở Tình mắt sáng rực lên, sợ là hắn nghĩ ra cái gì đó. Trong lòng cô thấy cảm phục hắn không chìm đắm vào việc tiếp xúc ám muội với mình. Nam tử hán đại trượng phu thì phải như vậy, cương nhu có mức độ, lúc cần cứng thì cứng, lúc cần mềm thì mềm.
Xem qua một lượt bài viết “Hồi ký bỏ chồng của chị Lưu Nhất” Đường Sinh giơ tờ báo ra rồi búng búng vào và cười nói:
- Chị Tình này, trong này có bài viết này này.
- Cậu lại nghĩ đến cái gì vậy? cái này có liên quan gì tới việc chúng ta tới Khánh Châu đầu tư chứ?
Uông Sở Tình chau mày hỏi lại hắn.
Đường Sinh đặt tờ báo xuống, ngả ra ghế sofa gác chân lên. Tư thế này rất tùy tiện, cũng là vì thân thiết với Uông Sở Tình, chứ nếu không thì thất lễ quá. Bây giờ càng như thế này thì càng thể hiện rõ quan hệ giữa họ rất gần gũi, dường như không có khoảng cách nào.
- Chị Tình này, từ ngày tôi nhận chị làm chị nuôi thì tôi đã tin tưởng chị tuyệt đối.Cho nên có việc này tôi chuẩn bị nói cho chị nghe, bởi vì chúng ta hợp tác là để hai bên cùng có lợi.Song tôi không lấy chị ra làm tấm đệm cho tôi, tôi cũng không phải là loại người như vậy đúng không? Chuyến đi Khánh Châu lần này có hai mục đích, đầu tư làm ăn là việc thứ nhất, thứ hai là trừng trị La Kiên của Giang Lăng, chị thấy tôi có nhẫn tâm không?
Đường Sinh lúc này dần toát ra khí phách, nhưng sắc thái của hắn rất ung dung dường như việc đang nói là việc nhỏ không quan trọng lắm,
- Trừng trị La Kiên?
Chỉ là việc đầu tư làm ăn thì Uông Sở Tình không kinh ngạc nhưng trừng trị La Kiên thì cái này đề cập đến vấn đề cạnh tranh trong chính trị rồi.
Đối với Uông Sở Tình mà nói thì cô ấy không muốn lôi kéo nhà họ Uông vào quan trường làm vật hy sinh cho người khác.Trong kinh doanh phải có bổn phận không được can thiệp vào một loại tranh đấu khác. Nhưng trong cái xã hội phức tạp này thử hỏi có bao nhiêu người có thể tránh được những tranh đấu của lợi ích này chứ?
Nếu không muốn bị tai bay vạ gió thì chỉ yên phận làm buôn bán nhỏ thôi, cũng đừng hy vọng đi tranh giành thị trường lớn với người ta. Không có sự hỗ trợ của những quan chức phía sau thì đừng nghĩ tới việc tranh giành thị trường. Việc đó chỉ có nằm mơ giữa ban ngày thôi. Nhà họ Uông không dựa vào quan chức thì cũng không phát triển được.
Chỉ có điều nhà họ Uông bây giờ đều nhờ lợi ích mới dựa được vào các quan chức, không có nền tảng tình cảm cá nhân thân thiết nào cả, quan hệ này rất không bền vững.
Nhìn từ góc độ khác mà nói, những gắn kết có cơ sở tình cảm thì trường hợp không nảy sinh lợi ích thậm chí lợi ích bị tổn thất thì họ cũng bảo vệ mình. Hai loại kết hợp có sự khác biệt rất lớn về mặt bản chất. Nhà họ Uông hiện tại đang thiếu người hợp tác về phía quan chức như vậy, vì vậy cần phải rất cẩn thận.
Trước kia khi nhà họ Liễu khủng hoảng thì ông Lươngchủ tịch tỉnh cũng ân cần gặp mặt Uông Ích nhà họ Uông, có hàm ý khiến Uông Ích cảm nhận được quý nhân từ trên trời rơi xuống. Tuy nói rằng may mắn chiếm trên 90% nhưng vẫn làm cho nhà họ Uông lúc đó vui mừng đến phát điên lên. Nhưng theo sau là sự việc không ai có thể ngờ được, khủng hoảng khiến nhà họ Liễu trở nên vô hình, Công ty quản lý quỹ của Cẩn Sinh qua một đêm đã nổi lên.
Tất cả mọi thứ đều do cậu thiếu niên mười bảy tuổi này đứng đằng sau chỉ đạo.Rất nhiều những nhân vật tai to mặt lớn đều bị hắn bắn cho một phát súng làm nghiêng ngả.
Hợp tác của Đường Sinh và Uông Sở Tình lúc này đều mong đợi tràn trề cho tương lai, đây là lòng tin của cô ấy với Đường Sinh. Cô ấy biết Đường Sinh cần khả năng lớn như thế nào để giải quyết khủng hoảng của nhà họ Liễu. Nhưng hắn đã làm được rồi mình có phục hay không thì kết quả đã hiện ngay ra đó rồi.
Chỉ có một điều duy nhất khiến cho Uông Sở Tình không yên tâm là cô ấy không biết rõ gia thế của nhà họ Đường. Nhưng cô ấy biết một khi nhà họ Uông tham gia vào việc đấu tranh giữa các quan chức đó, thì sau này chắc chắn sẽ phải trở thành cái gai trong mắt của người ta, khả năng bị trả thù là rất lớn.
Cứ lấy ông La Kiên mà nói ,ông ta là Phó chủ tịch uỷ viên thường trực Thành Phố Giang Lăng mà Đường Sinh còn nói phải trừng trị ông ấy nữa? Uông Sở Tình cười đau khổ nói:
- Sự phát triển của Cẩn Sinh ở Giang Lăng cũng được, Phượng Thành cũng được hoặc ở tỉnh Nam Phong cũng đều bật dậy cực nhanh. Theo tôi cũng đều là hành vi thương mại không can thiệp vào phương diện đấu tranh quan chức. Lẽ nào trong sâu thẳm của sự việc còn giấu diếm những việc mà không cho người khác biết được sao?
- Đúng vậy, chị Tình chúng ta bây giờ đã là những người bạn làm ăn thân thiết nên có những việc tôi phải nói cho chị biết để chị có sự chuẩn bị và cũng để chị đứng trên lập trường của gia tộc mà suy xét.Tôi không thể giấu diếm chị chuyện gì cả,không phải ai cũng cho tôi gối đầu lên đùi đâu.
- Hứ
Uông Sở Tình hứ mạnh hắn một cái, mắt liếc qua xấu hổ nói:
- Vì cậu gối đầu vào đùi tôi thì mới nói với tôi những điều này đấy hả?
- Đâu có chứ, chỉ là lấy đó làm cái cớ thôi, đương nhiên nó cũng có một chút tác dụng. Tôi không tin là chị Tình lại cho người con trai vô lương tâm nào đó gối đầu lên cái đùi thuần khiết của chị. Tôi là người vinh hạnh nhất tôi nhất định sẽ giữ bí mật này nhất định không nói chuyện này với người thứ ba, chị đừng lườm tôi được không?
Uông Sở Tình liếc nhìn hắn một cái, bị trêu trọc cô ta vội đi vào chủ đề chính,
- Đến Khánh Châu lần này có liên quan nhiều tới La Kiên phải không?
- Ừ, gốc rễ nhà họ La là ở Khánh Châu.Ông La- Phó chủ tịch hiện nay là chú họ của La Kiên, ông ấy chính là từ Khánh Châu đi lên,được bảy năm ông ta phải lui về. Nhưng vì thời gian không còn nhiều nên ông ấy muốn cho cháu họ mình là La Kiên chuyển đến một vị trí khẳng định rồi đi lên. Nhưng hành vi của La Kiên hiện nay cũng không vượt trội. Theo quy định của quan trường thì hắn ta muốn làm tới chức Uỷ viên thường vụ Phó chủ tịch tỉnh thì vẫn còn một quãng đường khá xa. Bước tiếp theo phải làm Trưởng ban Tuyên giáo hoặc Chủ tịch Mặt trận Tổ Quốc của bên Thành ủy. Nếu may mắn thì sẽ lên Phó chủ tịch thường trực Thành phố, nhiều thì không nói nhưng ít nhất cũng phải làm đến hai năm đấy! Sau hai năm đó may mắn thì sẽ được lên tiếp làm Phó bí thư, đương nhiên nếu có sự ủng hộ mạnh mẽ của Tỉnh uỷ thì cũng có thể ngồi ngay lên chức Chủ tịch Thành phố, nhưng khả năng Phó Chủ tịch Thành phố mà ngồi ngay lên vị trí Bí thư là không có.
Nói về trình tự quy tắc trong quan trường thì Uông Sở Tình không rõ lắm, bây giờ nghe hắn nói thì đã hiểu. Thảo nào có rất nhiều người cả đời vẫn ở địa phương. Hai năm mà Đường Sinh nói đó đều là những quan chức có bối cảnh, có chỗ dựa nhất định.Còn những quan chức bình thường phải mất năm năm vì mỗi nhiệm kỳ là năm năm mà. Năm năm mà lên một chức cũng là tốt lắm rồi có những người mười năm vẫn không nhúc nhích được với lại nếu mắc sai lầm nhỏ thì khả năng bị loại bỏ là rất lớn.
Đường Sinh nói tiếp:
- Việc La Kiên phát động vụ Ninh Hân ở Giang Lăng, chị đương nhiên không hiểu rõ thậm chí chị cũng sẽ không nghĩ có liên quan tới hắn ta đúng không? Ngay từ việc Lô Hồ, La Kiên và La Kha đã bị cảnh sát đưa vào tầm ngắm. Vụ án cái chết của hai người họ Trịnh, họ Tuân và một loạt những vụ án bí mật sau đó xảy ra, chị cũng không thể nào biết được. Cho tới gần đây cái chết của Bích Nguyệt Hoa ở Tây song bản nạp đều có liên quan tới anh em nhà họ La. Chỉ là không có được chứng cứ của bọn họ, đã là người thì ai không có điểm yếu chứ. Khánh Châu là gốc rễ nhà họ La biết đâu lại có thể tìm ra cái gì đó.
Uông Sở Tình thật sự kinh hãi, cô ấy thật sự không ngờ rằng đằng sau sự việc Ninh Hân xôn xao dư luận ở Giang Lăng lại ẩn chứa cả Phó chủ tịch Thành phố La Kiên.
- Cậu nói những chuyện này với tôi không sợ tôi nói ra ngoài à?
Uông Sở Tình bây giờ đã biết sự tín nhiệm mà Đường Sinh dành cho mình là cái gì rồi, những chuyện bí mật như vậy mà cũng nói cho mình nghe không phải là tin mình mà là buộc mình vào con thuyền của hắn, đúng là độc ác mà.
- Làm chị sao lại nhẫn tâm bán đứng em trai chứ?
Lời nói này của Đường Sinh lại có chút mờ ám, đâu có phải là chị em ruột nói gì đến chuyện nhẫn tâm hay không chứ? Không nhẫn tâm rõ ràng là có tình cảm nào khác nếu không trên danh nghĩa mọi người cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
- Tôi lại cảm thấy tôi như đang lên tàu của giặc thì đúng hơn.
Uông Sở Tình cười đau khổ, cũng coi như là nói ra được một câu thật lòng.
Đường Sinh cười nói:
- Chị thấy tôi giống như người muốn hại chị sao? Mặc dù tôi có ý khác cũng sẽ không hại chị đâu!
- Có ý khác? Cậu dám à?
Uông Sở Tình tỏ thái độ mạnh mẽ thực ra cô ấy cũng lo lắng, nói ra để cho mình thêm can đảm thôi còn đưa tay ra đánh vào trán Đường Sinh nữa, làm bộ như thái độ của chị đối với em trai vậy. Ai cho cậu đến gây chuyện với tôi?
Bị cốc đầu cũng coi như là được hưởng thụ, đột nhiên khoảng cách giữa hai người cũng biến mất khá nhiều. Uông Sở Tình rất thông minh, càng thể hiện thái độ bất cần của một người chị lại càng có thể đánh vào những cách nghĩ khác trong lòng hắn, bây giờ chỉ có thể giả bộ thôi.
Đường Sinh cười khổ xoa đầu,
- Tôi không phải là không dám, chỉ sợ chị lại đánh tôi.Tôi phải thừa nhận là tôi có tình kết nghĩa chị em. …
- Da mặt cậu cũng dày thật đấy.
Uông Sở Tình đỏ mặt cắn răng nói:
- Ninh Hân, Sắc Sắc, Mai Chước, Cao Ngọc Mỹ, Vương Tĩnh bọn họ đều là những người chị kết nghĩa trong lòng cậu đúng không? Cậu không có chút cảm giác tội lỗi nào à? Bây giờ thì đến lượt tôi sao? Cậu có tin là tôi đánh chết cậu không?
Đường Sinh cười to lên,
- Nghĩ lại cũng không thể tránh được lúc đầu cũng có cảm giác tội lỗi nhưng tôi tự thuyết phục mình rằng yêu và thích một người không có lỗi gì cả nói chi đến cảm giác tội lỗi chứ. Quan niệm là do nhận thức khác nhau của từng người. Quan điểm của tôi là yêu người tôi yêu, đi những con đường mà mình muốn đi, cho những người xấuthì mà nghĩ xấu. Con người ta sống không phải là để người khác nhìn mình như thế nào, như vậy mệt lắm!
Uông Sở Tình lặng lẽ nhìn hắn. Mình có thể nói lời hắn nói là không có lý sao? Hắn quả thực rất phóng khoáng nhưng bản thân mình có thể như vậy được không?
- Đường Sinh, tóm lại là cậu không được trêu chọc tôi cũng không được có ảo tưởng gì đối với tôi.Tôi cũng không muốn làm nữ chủ nhân trong giấc mơ của cậu đâu!
Uông Sở Tình nói xong liền cảm thấy hối hận, cái này thế chẳng phải mình nói với hắn rồi sao? Mình đúng là hồ đồ mà! Sao lại nói những cái này chứ?
- Cái này, cái này giống như là chị Tình cũng mơ đến tôi vậy đúng không?
- Tôi mơ thấy cậu khi nào chứ?
Uông Sở Tình vội vàng biện bạch, nhưng lại phát hiện trong ánh mắt của Đường Sinh sáng lên tia giảo hoạt. A, Mình bị lừa rồi.
Truyện khác cùng thể loại
82 chương
65 chương
40 chương
228 chương
21 chương
91 chương