Cực phẩm thái tử gia

Chương 417 : Cậu bị tình nghi mua bán thuốc lắc

Hôm nay, ngày 13 tháng 4 tại Khánh Châu, sự kiện mỏ khai thác quặng khiến Cục khai thác mỏ Khánh Châu và ban lãnh đạo Thành phố bị một phen chấn động. Văn phòng khai thác than đá tỉnh cũng nhận được thông báo khẩn, sau khi các vị lãnh đạo có liên quan tìm hiểu tình hình lập tức xuống Khánh Châu. Đội cứu hộ mỏ khẩn trươnghỗ trợ giúp mỏ than bị sập nhà họ La. Mỏ than bị sập này là mỏ than liên doanh của xã và dân nhưng quyền chính thức lại nằm trong tay tư nhân. Chẳng qua người ta chỉ dựa vào danh nghĩa của xã thôi.Hàng tháng phải nộp khoản phí quản lý nhất định, những việc khác không cần xã phải quản lý. Kiểm tra an toàn của mỏ quặng xã cũng chỉ nhắm mắt cho qua thôi. Không xảy ra vấn đề gì ai ai cũng thích, vì tất cả mọi người đều kiếm được tiền.Khi có chuyện xảy ra mọi người đều mắt tròn mắt dẹt,những vị lãnh đạo xã cũng trợn tròn mắt, chủ kinh doanh tư nhân thì phủi mông bỏ chạy đến Cục khai thác mỏ trốn. Dù sao thì cũng có xã làm chỗ dựa bọn họ đã nói khi bên trên mà có truy cứu tránh nhiệm thì sẽ có xã đối phó, vì cũng không thể lấy tiền không của người ta mà. Những loại mỏ quặng mang tính chất nhỏ như thế này thì quá nhiều rồi. Vấn đề tồn tại là an toàn sản xuất ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm, trách nhịêm sẽ liên quan tới hàng loạt người. Khi La Mai ở bệnh viện nhận được điện thoại từ nhà gọi tới trong đầu “ầm” lên một tiếng. Nhà chúng ta làm sao thế này? Tai hoạ hết lần này đến lần khác ập tới vậy? Anh cả vừa bị người ta đánh bán sống bán chết phải nhập viện, em út lại vì sập mỏ quặng bị chôn sống bên trong. Trời ơi! Chưa đến hai ngày đã làm cho người đẹp tuyệt trần như La Mai gầy đi mất một nửa, đôi mắt trũng sâu xuống. Khi cô ấy lặng lẽ rời khỏi bệnh viện bắt taxi quay về nhà họ La thì bị hai người đàn ông lạ mặt chặn lại giữa đường, - Này, các người làm gì đấy? - Chị dâu, không nhận ra tôi sao? Tôi là La Bưu em trai của La Hỷ đây. Anh hai La bảo tôi tới đón chị mà. Anh hai La chính là La Hoành, em trai ruột của La Kiên, cũng là người chủ mưu đánh anh cả bị thương và đã từng là chú của mình. Cửa chiếc xe Katy Lake bên đường mở ra, La Hoành bước chân xuống, khuôn mặt béo trắng mũm mĩm, ánh mắt tỏ vẻ lo lắng, diện mạo cũng không khác La Kiên lắm, đều có một khí chất trầm ngâm của đàn ông, - Đồng chí La Mai, anh tôi đến rồi… Y không gọi La Mai là chị dâu rất lâu rồi, lại còn nhìn chằm chằm vào La Mai trong mắt ngập tràn tà sắc. Trước khi anh trai của y ly hôn với cô ấy trong lòng y đã có những ý nghĩ biến thái, nếu như được ôm chị dâu ngủ một giấc thì lão Tử ta nguyện bỏ ra một triệu tệ! Y đã ái mộ chị dâu rất lâu rồi, thậm chí năm anh trai y mới lấy chị dâu về cứ nửa đêm y đều nằm sấp dưới mái hiên hoặc trèo lên trên phòng trên để nghe trộm. Chính từ những việc đó mà hắn có những ý nghĩ gian ác.Vào một đêm đông lạnh giá, y lại có thể vừa đứng ở góc tường nghe, vừa thủ dâm khi anh trai ở bên trong vừa kết thúc chiến trận thì hắn ta cũng phun đầy vết bẩn dưới mái hiên. Mấy năm trôi qua trong lòng La Hoành vẫn cất giấu hình bóng chị dâu, mỗi lần gặp lại cô ấy thì tà ý lại trỗi dậy. Bây giờ càng ngày càng không kiêng nể tới ánh mắt của mình nữa rồi, y không sợ bị La Mai phát hiện nữa mà ngược lại lấy ánh mắt này làm cho La Mai thể hiện sự giận giữ phẫn nộ ra ngoài y lại thấy thích thú. Thậm chí trong lòng còn nghĩ anh trai mình ngủ được với cô ta mình cũng ngủ được. Hiện tại chẳng phải bọn họ đã không còn danh phận gì rồi sao? Anh trai tôi không thèm đả động gì tới cô, tôi không chê cô.Sau này La Mai cô không theo tôi thì theo ai chứ? Những loại ý nghĩ này vẫn luôn luôn ở trong tâm trí y, vẫn không dám lộ ra ngoài. Từ nhỏ y đãsợ anh trai mình, đối với anh trai của mình y vừa đố kỵ, ghen ghét lại vừa hận. Ít ra vừa được ngủ lại vừa làm cho ông anh trai một trận, nhưng y lại sợ sau khi làm cho anh trai một trận thì lại không có chỗ dựa nữa. Sau khi làm ăn ở Khánh Châu như thế này cảm thấy tác dụng của anh trai cũng khônglớn nữa, La Hoành bắt đầu to gan đi làm theo kế hoạch trong đầu mình. Ở Khánh Châu nhà họ La cũng có những ảnh hưởng nhất định. Đến nhân vật số một Thành uỷ là Lưu bí thư cũng phải nể mặt nhà họ La. Bởi vì chỗ dựa của ông ta là Phó chủ tịch tỉnh La, La Hoành vì điều này mà đã thông đồng với Thiên kim tiểu thư nhà họ Lưu, người phụ nữ mà người Khánh Châu gọi là chị Lưu Nhất chính là con gái của Bí thư Lưu, hai người đó không coi trọng chồng và vợ mình mà suốt ngày dính với nhau. Sự việc chị Lưu Nhất bỏ chồng đó cũng là do La Hoành đạo diễn. Hắn ta khéo léo lợi dụng thủ đoạn âm thầm tính sổ với chồng của chị Nhất. Trên hiện trường được quay lại và ghi ngay thành đĩa, chị Lưu Nhất cầm về khóc lóc kể lể với cha mình, Bí thư Lưu nổi giận lôi đình ủng hộ con gái bỏ chồng. La Hoành cũng là người tuyệt tình, đổ tội cho vợ ngoại tình, y ép cô ấy phải ly hôn không chia bất cứ tài sản nào cho cô ấy và đuổi thẳng ra khỏi nhà. Vợ La Hoành bị kích động đến nỗi tâm thần. Những việc này đều xảy ra trong thời gian gần đây, những người vô lương tâm đang thực hiện tội ác. La Mai đã sớm nhận ra những tà ý của cậu em chồng, trong lòng cô ấy khinh bỉ người đàn ông này đến tột cùng. Nhưng cô ấy không dám động chạm đến y vì cô ấy biết y là người việc gì cũng dám làm, y cũng giống anh trai của y, làm việc quyết đoán, lòng lang dạ sói, tuyệt đối không nể tình. Chỉ có một điểm khác đó là trong lòng La Kiên còn có tính nguyên tắc, giới hạn đạo đức. Mặc dù giới hạn đạo đức này sau đó đã bị chuyện của La Kha làm cho suy sụp nhưng không có nghĩa là mất đi giới hạn đạo đức đó. Bây giờ La Kiên đang bảo vệ mình một cách bị động, bảo vệ mình một cách không từ thủ đoạn. La Mai không muốn có bất cứ giao thiệp nào với La Hoành, cô ấy lạnh lùng liếc nhìn em chồng cũ một cái và nói, - Không cần, cậu đi đường cậu đi! - La Mai, chị cũng đừng làm cao trước mặt tôi nữa, anh tôi bảo tôi qua đón chị, tốt nhất là chị hãy đi cùng tôi. - Nếu tôi từ chối thì sao? Ánh mắt của La Mai lạnh lùng mà trong lòng cô ấy lại rất lo lắng, nhưng có La Kiên ở đó mình không tin là hắn ta dám làm gì? - Kéo cô ấy lên xe đi, tôi không muốn phí lời. La Hoành hừ một tiếng rồi quay người đi vào xe, hai người đàn ông đứng hai bên vòng qua tay La Mai lôi về phía xe, La Mai làm sao mà thoát ra được, tức đến độ chảy nước mắt ra nhưng vẫn bị bọn họ tống lên xe. Cảnh tượng này bị chị Trần ngồi trong xe X5 bên kia đường nhìn thấy hết, cô ấy nhíu lông mày rồi báo lại với Đường Sinh. Đường Sinh còn đang trêu trọc Uông Sở Tình nghe xong cũng cười đau khổ nói, - Thực ra tôi cũng muốn bất ngờ xuất hiện trước mặt La Mai, giúp cô ấy ngăn chặn ý đồ gian ác nhưng mà chồng cũ của người ta cũng đến rồi tôi là cái gì chứ? Tốt hơn là không lộ diện nữa để tránh đánh rắn động cỏ. - Cái tên La Hoành đó rất kiêu ngạo, ylà em trai của La Kiên lại càng giống bạo chúa ở Khánh Châu này, ngồi xe Katy Lake bên cạnh còn có vệ sỹ và tay sai, bộ mặt thì béo trắng ngồn ngộn, vừa nhìn đã thấy chẳng ra gì, có cần phải theo dõi y không? - Ừ cô cứ đi theo y đi, bên phía La Mai tạm thời gác lại đã . Cô ấy ở cùng La Kiên thì cũng không có chuyện gì xảy ra đâu. Chị Trần làm việc Đường Sinh rất yên tâm, Uông Sở Tình cũng cảm thấy chị Trần này là người không tầm thường nhưng lại không biết tình hình cụ thể của cô ấy. Khi màn đêm buông xuống Vinh Quốc Hoa gọi điện tới nói là muốn tới hiện trường mỏ quặng nhà họ La sập nên buổi tối không thể tiếp đãi hắn được. Đường Sinh cũng khiêm tốn nói vài câu, chú ba Vinh vẫn còn khách sáo đối với mình lắm, rõ ràng là ông ấy cũng phân định mức độ nặng nhẹ mà. Sau đó thì đi cùng với Uông Sở Tình tới nhà hàng ở khách sạn, hai người ăn tạm vài thứ. Đường Sinh đề nghị đi quán bar hoặc quán cà phê nào đó giết thời gian. Uông Sở Tình chọn đi quán bar, những quán cà phê thích hợp cho những đôi tình nhân hẹn hò hơn. Thà rằng đến quán bar uống rượu, tuy nhiên quán bar của khách sạn bình thường không mở chỉ có cuối tuần đông người thì mới mở, hai người lại đi ra ngoài hoà nhập với bóng đêm lên xe taxi đi tìm chỗ ăn chơi đêm. Với tính cách điềm đạm của Uông Sở Tình mà đồng ý ra ngoài giết thời gian với Đường Sinh cũng là hiếm. Bản thân cô ấy cũng cảm thấy lạ, Đường Sinh có chút bức bách khó chịu ngoài ra cũng muốn ra ngoài thăm dò cục diện xã hội ở Khánh Châu. Càng ở tầng lớp thấp và dung tục nhất thì càng có thể nghe thấy những chuyện chân thực nhất mà ít người biết đến nhất, mọi người tin cũng được mà không tin cũng được nhưng sự thật là nó ở nơi đó. Dẫn theo Uông Sở Tình- một người đẹp như thế này đi cùng khó tránh khỏi bị mọi người chú ý. Đường Sinh chọn những nơi tụ tập của thế lực cặn bã đen tối, nơi mà xảy ra những hoạt động bình thường của những người lăn lộn trong xã hội lại làm những việc không hợp pháp, lái xe taxi nói nõi vui chõi giải trí nổi tiếng nhất ở Khánh Châu là ‘Trung tâm vui chõi giải trí Thánh Dặc Phi’. Ở đó tập trung những dịch vụ ăn uống, giải trí, nghỉ ngơi thư giãn, quầy rượu lãng mạn, dưới tầng hầm có sàn nhảy, phòng tắm hơi, nhà khách, quán cà phê, phòng tập thể hình ... Đường Sinh nói được, vậy thì qua đó mở mang kiến thức đi. Vừa vào tới nơi đã có một đàn anh chặn lại hỏi, - Này, người anh em có mua viên uống ‘Băng lạc hoàn’ (Băng lạc hoàn là một loại thuốc lắc) không? Đảm bảo chú em sẽ sảng khoái! Tên đó còn nháy mắt một cái với Uông Sở Tình đang đi sau Đường sinh rồi sáng mắt lên nói, - Viên thuốc uống này thật sự rất sảng khoái, một viên có thể sảng khoái cả đêm luôn, xuất tinh rồi mà vẫn không mềm oặt xuống, mà lại còn cứng hơn lúc chưa xuất nữa cơ. Đảm bảo người anh em và bạn gái sướng rên lên, một viên bán chỉ 380 tệ! Uông Sở Tình mặt trắng bệch, đây toàn là những người gì không biết? Cô ấy rất muốn chửi cho tên đó một trận nhưng đây là nơi công cộng gặp phải những người như thế cũng rất bình thường, tên đó còn cẩn thận xem xét nhìn bảo vệ phía bên kia nói, - Đừng ồn nữa, người anh em, giảm 20% cho cậu nhé? Đường Sinh cũng không muốn gặp rắc rối với tên đó liền rút ví ra đếm bốn năm tờ gì đó rồi đưa cho gã, tên đó nhanh chóng đưa cho Đường Sinh một lọ nhựa nhỏ xíu, cầm tiền rồi biến mất. Uông Sở Tình nói, - Cậu còn mua thật đấy à? - Ừ, tôi không muốn gã làm phiền, đuổi hắn đi là được. Hắn vốn dĩ không để ý tới viên thuốc kia. Uông Sở Tình còn nói được gì nữa chứ, cô ấy không tin Đường Sinh có thể dùng trò đó kiếm ai làm thí nghiệm, ai mà biết được uống vào sẽ có phản ứng gì? Nhưng đôi tình nhân giả này mới bước vào trong được vài bước thì đã có vài người vây quanh sắc mặt rất lạnh lung. Cầm đầu là người phụ nữ khoảng hai sáu hai bảy tuổi đã có chồng, ăn mặc rất gợi cảm ánh mắt lại rất sắc bén. Linh cảm của Đường Sinh là không đúng, giống như cảnh sát mặc thường phục vậy? Trong lòng Uông Sở Tình rất run không biết đây là người nào vậy? Nguời đàn bà đó đứng ra chặn đường cô ấy và Đường Sinh, nói, - Mời hai vị sang bên này một chút, tôi không muốn xuất trình giấy tờ gì với hai vị chắc hai vị cũng biết tôi làm gì rồi chứ, mời hai vị phối hợp một chút được không? Cô ấy nói chuyện rất khách sáo giọng điệu thì lạnh lùng ánh mắt nhìn Đường Sinh cũng lạnh tanh, vài người khác cũng vây quanh hai người bọn họ giống như hình cái quạt. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai người họ, cái tên bán thuốc vừa chuồn đi bị mấy người đàn ông lạnh lùng dẫn ra cửa trước đầu còn cúi xuống còn liếc Đường Sinh một cái như muốn nói rằng ‘Người anh em tôi mở hàng đen đủi quá, bị bắt rồi!’ Đường Sinh lại không cho là như vậy, mắt còn liếc nhìn cô gái ăn mặc gợi cảm kia. Cô ấy nhìn cũng rất thanh tú, - Nhất định phải xuất trình giấy tờ! Thái độ của hắn rất ung dung không vội vã nhưng tay lại nhẹ nhàng mở nắp lọ nhựa lúc nãy ra để đổ những viên thuốc ra ngoài, nhưng đổ ra ngoài chắc chắn bị mọi người phát hiện thế nên hắn liền giở chiêu trong lúc đưa tay lên sờ mũi lấy ngón út đổ những viên thuốc đó vào trong mồm. Hắn không hề sợ những loại thuốc này có hại cho sức khoẻ mà còn đoán là thuốc này cũng chẳng có tác dụng gì mấy, kết quả những viên thuốc đó vừa cho vào mồm đã trôi tọt xuống. Động tác này đựơc thực hiện một cách tự nhiên thực sự không có ai nhìn thấy.Người phụ nữ có chồng đó liếc nhìn sang hai bên lấy từ túi hậu ra một tờ giấy chứng nhận có bìa bằng da màu đen in hình Quốc huy rồi thấp giọng nói, - Giấy chứng nhận của Đội phòng chống ma tuý Khánh Châu, cậu bị tình nghi mua bán thuốc lắc, đề nghị đi cùng chúng tôi về Đội phòng chống ma tuý một chuyến! Cảnh tượng mua bán vừa nãy chắc đã bị bọn họ nhìn thấy, Đường Sinh giơ cái lọ nhựa đã đóng nắp vào ở tay ra nói, - Là cái này đúng không? Người phụ nữ đó giơ tay chộp lấy cười lạnh lùng và nói, - Cái này chính là vật chứng. Khi cô ấy cầm lên nhìn, oái cái lọ nhỏ bạc màu đó trống không.