Cực phẩm thái tử gia
Chương 208 : Anh em nhà họ hoa
Vương Tĩnh có thẻ phóng viên, ra vào Ủy ban nhân dân rất dễ dàng. Huống chi cô ấy quen biết nhiều người, trình giấy ra là lập tức được thông qua.
- Chị ở trong xe đợi em nha, em đi một mình được rồi.
Đường Sinh dứt lời bước xuống xe, Vương Tĩnh nhún vai, người gì chả giống học sinh chút nào! Rõ ràng là một tên tiểu ma vương mà, giống như không có hắn thì không ai giải quyết được gì.
Trụ sở Ủy ban to lớn hùng vĩ, mới khánh thành hồi năm 2002, cùng lúc với thành ủy. Thành Ủy thì ở phía nam, Ủy ban thì ở phía bắc, tạo thành thế nam đối bắc. Đường Sinh nhìn tòa nhà Ủy ban mà trong lòng có chút cảm thán, chắc ba hắn cũng như vậy.
Đường Thiên Tắc đã ở Giang Lăng mấy tháng rồi nhưng vẫn chưa thể mở ra được cục diện ở đây. Thế lực địa phương vẫn còn bền chặt, ông ta là người bên ngoài nên không dễ dàng gì lay động được. Chủ tịch thành phố Lý Mậu chắc chắn là nhân vật “lớn” đại diện cho thế lực ở Giang Lăng. Người này không phải dễ dàng chung hội chung thuyền được.
Ban đầu, Đường Sinh vì muốn lợi cho Lý Trọng Phong mà mời thư ký Bạch của Ủy ban Kỷ luật, ngấm ngầm cùng với vị Bạch uỷ viên này thiết lập mối quan hệ, có một mở đầu tốt. Nếu như lần này có thể lôi kéo được Quan Cẩn Du, cha hắn sẽ có tiếng nói hơn ở bộ máy chính trị ở Thành ủy Giang Lăng.
Thành uỷ mỗi lần mời dự họp, đều có thể nói là một cuộc đua quyền lực. Đây là quan điểm trong chính trường, là quy tắc bất di bất dịch. Mỗi lần tiến hành gặp mặt, muốn thắng trong cuộc đua này, thứ nhất, phải dựa vào sự ủng hộ của các thành viên trong bộ máy chính quyền.
Nếu không ai ủng hộ bạn, bạn dù là nhân vật tài giỏi cỡ nào, cũng không thể quán triệt được ý kiến của riêng mình. Cái này phải cấu kết với bên kia, phải thống nhất ý kiến, thống nhất quan điểm, thống nhất tư tưởng. Đường Thiên Tắc là một ví dụ. Bây giờ, công việc chính của ông ta là thống nhất các quan điểm lại với nhau.
Đường Sinh ở ngoài giúp cha mình thiết lập nhiều mối quan hệ. Ví dụ như tiếp xúc với thư ký Bạch, cùng ẩn chứa mục đích này.
Cũng nên nói một chút đến Thành ủy, ai cũng muốn xem thử sắc mặt của Bí thư Đường như thế nào. Người ta là lãnh đạo, tổ chức sát hạch cán bộ hoặc thăng chức cán bộ, trước tiên là phải trưng cầu ý kiến của lãnh đạo để lãnh đạo có cách nhìn và ý kiến về mình, trong công việc phải làm cho lãnh đạo lưu tâm và có vài lời về bạn. Thử nghĩ dưới tình huống này, có cán bộ dưới quyền nào dám chống lại nhân vật số một hay không? Nếu dám phạm thượng, thì suốt đời chỉ là một tên ngốc mà thôi.
Ở Ủy ban nhân dân, người đứng đầu bộ máy Ủy ban là chủ tịch thành phố. Chủ tịch thành phố trên cơ bản thống nhất quan điểm của các nhân viên với nhau. Bắt đầu từ năm nay, trung ương ra lệnh thông báo Đảng ủy phải giảm bớt chức Phó ban tuyên truyền và phó Bí thư đảng ủy, giới hạn còn lại hai người, nhiều hơn phải cắt bớt. Như vậy, quyền lực của Đảng ủy sẽ bị suy giảm, lúc xây dựng nền kinh tế, phải được phía ủy ban cấp thêm quyền mới được.
Vì thế, thành phố Giang Lăng đến sáu tháng cuối năm 2004 mới được chính thức trình báo tăng thêm một ủy viên thường vụ báo cáo lên tỉnh ủy. Do thấy kinh tế Giang Lăng đang ngày một đi lên, Đường Thiên Tắc mới hừng hực khí thế, muốn làm một điều gì đó lớn lao. Tỉnh ủy mới phê duyệt thông báo tăng thêm ủy viên thường vụ báo cáo cho ủy ban Giang Lăng.
Chức danh này là dành cho Phó chủ tịch thành phố Quan Cẩn Du, nên nói là chức danh của bà ta ở bộ máy chính quyền thành phố còn cao hơn Phó chủ tịch thành phố La Kiên.
La Kiên tiếp quản chức phó chủ tịch thành phố, kiêm thêm chức ủy viên thường vụ nữa. Bây giờ ở ủy ban thành phố có bốn ủy viên thường vụ.
Chủ tịch thành phố Lý Mậu Tài, Phó chủ tịch thường trực thành phố Hoa Tuấn Minh, Phó chủ tịch, Ủy viên thường vụ Quan Cẩn Du, La Kiên. Tổng cộng có bốn Phó chủ tịch thành phố.
Lại nói Đường Sinh đặt chân tới đại sảnh của Ủy ban thành phố, ngẩng đầu đã gặp ngay người quen. A, đây không phải là cảnh sát giao thông Hoa Anh Tú ở đội cảnh sát giao thông chuyên xử lý sự cố sao?
Đi cùng là Hoa Anh Tú là, một người thanh niên cao lớn, khoảng một thước tám, trẻ trung, năng động. Hai người đang đứng ở đó chăm chú nhìn Đường Sinh. Hoa Anh Tú cũng không nghĩ là sẽ gặp Đường Sinh ở đây
- Sao lại là cậu được? Cậu lưu lạc đến đây làm gì vậy?
- Nói gì vậy?
Đường Sinh biểu môi cười nói:
- Chị xem em giống lêu lỏng lắm à? Bên cạnh em còn có thần hộ mệnh. Cứ coi như em đi lưu lạc đi, chỗ này không lẽ không chứa chấp em à, đúng không?
- Hứ, miệng cậu thối như vậy, nhổ cũng không ra răng. Đây là anh trai của tôi. Anh, đây là người có tên là Đường Sinh.
À, vậy mà còn tưởng là tên ngốc nào của Hoa Anh Tú nữa chứ. Đây là anh của người ta, nhầm lẫn rồi. Đường Sinh xấu hổ cười.
Chàng thanh niên thân hình cao lớn trẻ trung này khoảng hai mươi ba tuổi, giống như là em gái đã nói qua với Đường Sinh, cười nói:
- Xin chào, tôi tên là Hoa Anh Hùng!
Hoa Anh Hùng? Đường Sinh cười thở ra, sau đó hai tay cung kính:
- Đã nghe danh của anh từ lâu, như sấm nổ bên tai, giờ mới được gặp mặt, thật là hân hạnh hân hạnh. Như vậy đi, tối nay, em mời em gái này ăn cơm, cũng là tỏ lòng kính trọng với anh Hùng luôn thể.
- Cậu chắc chứ? Anh, anh có tin không? Cậu ta hôm nay muốn mời em đó.
Hoa Anh Tú cười phá lên.
Hoa Anh Hùng cũng phì cười, cười ha hả, sảng khoái mà nói:
- Không đúng rồi? Cậu ngưỡng mộ tôi, mà đi mời em gái tôi là sao?
Đường Sinh đã bắt lấy tay của anh ta, sau đó nói:
- Em sợ người ta hiểu nhầm chúng ta là hai kẻ đồng tính. Anh là người phong lưu phóng khoáng, em thì đẹp trai tài hoa, rất dễ gây hiểu nhầm cho người khác. Còn em gái đây xinh đẹp tuyệt vời, dĩ nhiên thích hợp mời ăn cơm rồi chứ, bị người khác hiểu nhầm cũng không sao!
- Xạo!
Hoa Anh Tú cười lên, nếu không phải có anh trai ở đây, cô chắc đã giơ tay đánh cho Đường Sinh một cái. Nghĩ tới sự việc lần trước, trong lòng cô lại nổi lên một cảm giác kì lạ không diễn tả. Bị hắn trêu chọc nhưn vậy mà cũng không hề nổi giận, thật là kì lạ mà.
- Haha... không đùa giỡn nữa, anh à, nếu anh em anh có việc thì thôi vậy. Em cũng đang muốn đi gặp Phó chủ tịch thành phố. Chị Tú à, tối nay nhớ đợi điện thoại của em nhé. Chị Hân nói lần này có thể lấy lại bằng lái xe hoặc dù cho đi “cửa sau”, em cũng phải mời chị đi ăn một bữa mới được.
Cái gì là đi “cửa sau”? Khó nghe quá! Cái tên này dễ lấy lòng người khác lắm. Ở trước mặt anh Anh Hùng nên không dám bộc phát. Hoa Anh Tú ráng nhẫn nhịn, chỉ là liếc mắt nhìn hắn. Hoa Anh Hùng đánh giá Đường Sinh, phát hiện cậu thiếu niên này không như người bình thường.
Anh ta không nghĩ là Đường Sinh chỉ là học sinh lớp mười một, do cách ăn mặc của Đường Sinh không giống, khí chất cũng không, hắn giống như một cậu công tử tao nhã.
Đường Sinh vì sao lại cùng Hoa Anh Tú, Hoa Anh Hùng mới gặp đã muốn giao kết sâu như vậy? Là do hắn cũng đang toan tính, ai biểu các người là con của phó thị trưởng Hoa Tuấn Minh chứ? Tôi không kết giao với hai người thì kiếm ai đây? Trước tiên làm quen hai người rồi sau đó mới đi tìm Hoa Tuấn Minh sau.
- Nghe Anh Tú nói cậu còn chưa đủ mười tám tuổi à? Sao không chịu đi học? Chạy tới đây tìm phó chủ tịch thành phố làm gì? Người nhà của cậu à?
- Đâu có! Nhà của em sao mà có người thân là phó chủ tịch thành phố được? Nếu có thì đã phát tài rồi. Nếu có thể trở thành con rể của phó chủ tịch Hoa thì hay biết mấy, đúng không chị Tú?
Đường Sinh cười ha hả, từ từ đứng nhích gần lại chỗ của Anh Tú.
Hắn là cái tên khiến ai cũng thấy ghét. Cũng khiến ai đều cảm thấy muốn kết giao với hắn, làm như trong lòng không hề có ý lợi dụng gì cả.
Hoa Anh Tú đỏ ửng mặt, buột phải mở miệng:
- Cậu chỉ là tên nhóc lớp mười một. Sao có thể nói theo đuổi là theo đuổi. Ngoan ngoãn ở nhà học hành đi.
Cô ta gõ lên trái của Đường Sinh, rồi lại nói:
- Mời tôi ăn cơm cũng được, nhưng phải có điều kiện!
- Dạ, chị cứ nói, nếu có thể mời được chị Tú đây, điều kiện khó cỡ nào cũng không thành vấn đề, em nhất định sẽ dốc sức mà làm!
- Được, anh tôi vừa về tới Giang Lăng nên cần kiếm chỗ làm việc đó. Công ty Cẩn Sinh hiện đang tuyển người, cậu hiểu không?
- À, à, em hiểu rồi
Đường Sinh quay sang Hoa Anh Hùng nói:
- Anh Hùng, cho hỏi anh học chuyên môn gì vậy?
- Chủ yếu học chuyên ngành quản lý, ví dụ như kinh tế chính trị, quản lý thị trường, tâm lý xã hội, quan hệ công chúng vân vân, đều có thể làm được.
- Ồ, đúng là trẻ tuổi tài cao, học vấn phong phú.
Đường Sinh tỏ ra rất là ngạc nhiên nói:
- Có thể làm trưởng bộ phận quản lý rồi.
Hoa Anh Tú biết Đường Sinh và Chủ tịch công ty Cẩn Sinh là Mai Chước có quan hệ rất tốt. Dù sao thì Đường Sinh với Ninh Hân cũng là bạn bè, có thể thiết lập mối quan hệ thân thiết. Chủ yếu là Anh Tú đang nghĩ Đường Sinh chỉ đang theo đuổi mình thôi.
Mặt khác, anh mình có thể vào làm việc ở Ủy ban dễ dàng, nhưng tiếc là không có hứng thú với quan trường. Chỉ là muốn xây dựng sự nghiệp cho riêng mình, bởi vì bạn gái anh ta là một tiểu thư nhà giàu, không xem trọng những viên chức tầm thường trong chốn quan trường, cho nên đối với Hoa Anh Hùng là một đả kích rất lớn.
Lại nói chuyện là con trai của phó chủ tịch thành phố, anh sợ khó mà kiếm được việc làm tốt à? Đó chỉ là ăn nói lung tung, chỉ là không nghĩ tới thôi.
Đối với Đường Sinh mà nói đây chỉ là một việc dễ dàng. Hắn chỉ lo là không thể tiếp cận được anh em họ, không ngờ anh em họ lại tự nguyện đến kết giao. Con trai của Phó chủ tịch thành phố! Thật là khéo sắp xếp. Anh đã đến trước mặt tôi thì không đến phiên người khác đâu.
- Dạ, việc này để em, anh Hùng à, sáng mai anh cứ đi đến Cẩn Sinh nộp đơn là được rồi.
- Ê, Đường Sinh, cậu đừng nghĩ có thể gạt được anh tôi. Anh tôi là người tài giỏi, không phải tầm thường đâu. Mặt khác, bạn gái anh ấy cũng đi nữa!
- Không vấn đề gì, anh Hùng đã tài giỏi vậy, bạn gái chắn cũng không thua kém, cả nhà cô ấy cũng được, công ty Cẩn Sinh cũng không thể từ chối đâu!
Anh em nhà họ Hoa không thể không cười, có điều đối với chuyện Đường Sinh đồng ý nhận lời nhanh như vậy có chút hoài nghi, Hoa Anh Hùng cũng là người tự tin, nên nói:
- Công ty Cẩn Sinh không phải đang thông báo tuyển dụng sao? Chỉ là anh đi nộp đơn xin vô, nếu hợp với vị trí nào thì làm vị trí đó vậy.
Đường Sinh gật đầu, giơ ngón tay cái lên:
- Không thẹn là Hoa Anh Hùng, được, anh muốn xin vào vị trí nào, anh tự quyết định vậy!
Cuối cùng, lúc sắp chào tạm biệt, Hoa Anh Tú thật thà hỏi:
- Đường Sinh, cậu có thật là mời tôi đi ăn cơm tối nay không?
- À!
Thật ra, Đường Sinh chỉ là đùa giỡn một chút thôi, lại nghĩ tối nay phải đi gặp chủ tịch ngân hàng Liễu, sợ là không có thời gian, cười cười nói:
- Ây da, lẽ ra phải là anh em hai người mời em đi ăn mới đúng chứ, đợi xin được việc đi đã!
Hoa Anh Hùng cười ha hả nói:
- Được, quyết định vậy đi, đợi anh xin được việc, anh sẽ cùng em gái Anh Tú mời em đi ăn hải sản một bữa.
Đôi anh em nhà họ Hoa từ trong toà nhà đi ra vì muốn tìm cha mình là Hoa Tuấn Minh, không ngờ lại gặp Đường Sinh. Ở bãi đậu xe, cả hai lên xe cảnh sát của Hoa Anh Tú, Hoa Anh Hùng mới lên tiếng:
- Anh Tú, cái cậu Đường Sinh này thật không giống một tên học sinh lớp mười một chút nào, thật sự cậu ta còn hơn cả lớp mười một.
- Không thể giả được, em với hắn giao du được mấy lần, chuyện của hắn, không phải em đã nói với anh rồi sao? Lại nói chuyện gần đây nhất, dám đánh bị thương em của phó trưởng ban là Tần Vận Mỹ. Vậy mà không thấy hắn gặp chuyện gì, cái tên này thật sự có một thế lực ở sau lưng hắn. Cảnh sát Ninh Hân lại có quan hệ rất tốt với hắn, nghe nói là chị kết nghĩa của hắn, hừ, anh xem cái cô xinh đẹp chạy xe Mercedes Benz đó, chính là phóng viên Vương Tĩnh với biệt danh Hãn Mã phương bắc. Vương Tĩnh hiện nay sở hữu số tài sản rất lớn lại còn là chủ tịch của trung tâm thương mại Giang Lăng nữa.
- Ừ, em đừng nói nữa, cái tên Đường Sinh có chút thần bí, từ từ tìm hiểu kĩ cậu ta. Nghe nói công ty Cẩn Sinh không lớn lắm, sau này, anh sẽ tìm hiểu thêm quan hệ này. Nếu công ty nhỏ quá, anh của em tài giỏi như vậy, làm sao có thể làm ở đó được, em nói đúng không?
- Anh tự tin quá!
Hoa Anh Tú khởi động xe, phát hiện ra ánh mắt của anh trai đang nhìn Vương Tĩnh.
- Sao? Xinh đẹp quá phải không? Hãn Mã phương bắc, nghe nói cô ta cũng rất đa tình, nhanh nhẹn, khôn khéo, anh khờ như vậy đừng mơ tưởng nữa.
- Ha, anh đâu có mơ tưởng gì đâu, anh với Cung Quyên tình cảm sâu đậm. Mặc dù, ba cô ấy khinh thường gia đình viên chức nhà nước, nhưng cô ấy đối với anh rất mực chung tình. Anh thì không chịu được sự coi thường đó, anh tin anh sẽ làm nên sự nghiệp! Dám cá không?
Truyện khác cùng thể loại
132 chương
100 chương
24 chương
1629 chương
1913 chương
33 chương