Cực phẩm thái tử gia
Chương 207 : Không thể làm được
Lại nói chuyện anh đeo kính cuộc sống gần đây rất là hài lòng. Vốn là vì anh ta chiếm được hai cô vợ cũ của Trịnh Câu. Nhưng Li Tử và Lệ Xuân đều là những yêu tinh thành thạo cách mê hoặc lòng người. Cả hai phải sống trong môi trường nhiều áp lực, bất đắc dĩ phải dùng mọi thủ đoạn lấy lòng anh lưu manh đeo kính này. Sau năm lần bảy lượt đã khiến anh ta hồn tiêu, phách lạc.
Theo lý mà nói cái loại người vô tâm thối tha như anh ta không thể động lòng với phụ nữ được. Nhưng không loại trừ anh ta cũng bị mê hoặc bởi cái đẹp.
Mà Li Tử và Lệ Xuân cũng không phải là loại người bại hoại dụ dỗ đàn ông. Ngoài chồng của họ ra, họ cũng là vật hy sinh cho quyền lực và dục vọng. Anh đeo kính cũng chỉ là người thứ ba của các cô. Các cô nhiều lần được gọi đến làm chứng, cũng là do anh mắt kính nộp tiền bảo lãnh cho đó thôi. Do đó có thể thấy, anh mắt kính có thế lực rất lớn, nếu đã ngủ với anh ta rồi thì cứ đi theo anh ta.
Giữa trưa, anh mắt kính ở chỗ cư ngụ của mình thưởng thức cung cách phục vụ mà chỉ có các bậc đế vương mới được. Lúc nhận được điện thoại của Đường Sinh, chỗ ấy của hắn ta đang được chăm sóc bởi đôi môi ngọt ngào của Lệ Xuân còn anh ta thì đang gối đầu lên đùi của Li Tử mà hưởng thụ.
Nghe lời của cậu Sinh dặn dò xong, anh ta dồn hết sức, mau chóng “cho ra” rồi đứng lên mặc đồ vào:
- À, hai em có em gái xinh đẹp nào không giới thiệu cho anh được không?
Những lời này làm cho Li Tử và Lệ Xuân điên đầu.
- Chỉ định dọa các em thôi! Lúc này là lúc làm chuyện chính, mục tiêu là trưởng chi nhánh ngân hàng Nam Hối Giang Lăng. Đó mới thật là thần tài.
Hai cô tiếp tục lắc đầu. Thần tài? Cầu thần à? Giới thiệu phụ nữ cho y không phải là đi chăm sóc cái ấy của y à? Chúng tôi đã nhục lắm rồi, còn đi liên lụy người thân làm chi? Đừng nói tới có hay không có em gái, có cũng không giới thiệu cho y. Y là một tên súc vật, miệng thối, chết cũng không có đất để chôn!
Anh mắt kính cũng không hỏi thêm hai cô gì nữa, rửa sơ mặt mày rồi xuống nhà chạy xe đi, thẳng tới chỗ Giang Lăng Nhân mà đi.
Giám đốc tiền sảnh Giang Lăng Nhân Bích Nguyệt Hoa và anh mắt kính là người tình cũ. Tuy nhiên, anh ta biết rõ Bích Nguyệt Hoa chỉ là đồ chơi tình dục của Bích Tông Nguyên mà thôi. Nhưng mà cô ta nắm trong tay rất nhiều mối quan hệ tốt. Do đó, người phụ nữ này thủ đoạn ghê gớm, lòng dạ tham lam, kinh nghiệm sống phong phú, là người không thể xem thường được. Cô ta là người nổi danh ở Giang Lăng, có được con đường thăng tiến rộng mở.
Thử nghĩ, quan chức và người nổi danh ra vào Giang Lăng Nhân muốn chơi trò mới gì không phải đều kiếm cô ta hỏi sao? Ai có ham mê gì, ai vừa ý dạng người như thế nào, cô ta đều biết rõ ràng. Trong tay cô ta nắm rất nhiều những kênh “giải trí”, do đó càng có rất nhiều nguồn cung.
Anh mắt kính vừa tới, hai người liền lên kế hoạch. Bích Nguyệt Hoa giới thiệu ba cô em tươi trẻ xinh đẹp, là những cô gái chừng mười mấy tuổi.
Mắt của tên đeo kính liền sáng lên, sở mó da thịt của các cô mà đánh giá.
- Đều là hàng chưa khui phải không?
- Chưa khui cái đầu anh? Kiếm đâu ra hàng chưa khui hả?
Bích Nguyệt Hoa trợn mắt nhìn y.
- Bây giờ vá cái màng trinh rất đơn giản, chỉ cần giả ngây thơ là được rồi. Các em dang chân ra để anh mắt kính xem, giống hàng nguyên không, không ai có thể nhận ra đâu.
Xôn xao, xôn xao, ba cô gái xinh đẹp một cách thuần khiết cởi quần rồi dang chân ra. Ai mà ngờ, các cô không ai mặc quần lót.
Người thì đã có rồi, anh mắt kính gọi điện cho Đường Sinh. Đường Sinh nói là không thể tự mình đến Giang Lăng Nhân để xem hàng được. Hắn sợ gặp phải chị em nhà Bích thị nên trong điện thoại chỉ hỏi anh mắt kính rằng, có phải đã tìm thấy hàng còn nguyên không? Nếu dùng loại hàng giả cũng được, đừng có làm hư hại con gái nhà lành.
Anh mắt kính nói đương nhiên là có thể gạt người khác như vậy. Đã vậy còn đảm bảo cái chiêu có thể chảy máu lần đầu nữa. Đường Sinh mới có thể yên tâm. Nếu tìm cho Liễu Chính Lâm một cô gái nhà lành thuần khiết thì hắn sẽ không làm. Sau đó hắn lại hẹn anh mắt kính tối sẽ dẫn người ra, để đi nơi khác gây sức ép tiếp.
Buổi chiều, Đường Sinh đi một chuyến đến chỗ Ninh Hân, lấy hộ chiếu về, hỏi thăm một số chuyện về vụ án. Ninh Hân khẽ lắc đầu, tiến triển vụ án rất chậm. Cái tên tài xế đó chết cũng không chịu mở miệng, về nguồn gốc khoảng tiền vài chục ngàn đó gã chết cũng không nhận. Thật là vô phương giải quyết.
- Muốn đào ra gốc rễ của nhà La thị rất khó. Tạm thời hãy hoãn lại. Hãy giải quyết chuyện của Giang Xỉ trước đã.
- Giang Xỉ? Cậu làm sao có nhiều tiền vậy, tôi cũng định mượn cậu một ít. Cũng là khoảng triệu hai tám trăm ngàn thôi, chỉ là như muối bỏ biển.
Đường Sinh cười nói:
- Sao có thể dùng tiền của chị chứ? Em đã mượn một số của ngân hàng rồi, khoảng ba trăm triệu. Chắc không có vấn đề gì đâu.
Sau đó, hắn đem chuyện này ra nói. Nói tới để cho Liễu Chính tìm gái, Ninh Hân đấm hắn một đấm:
- Cậu dám không?
- Hơ, thì chỉ là muốn gạt người thôi mà. Tất cả chỉ vì công việc làm ăn thôi. Lừa gạt là chuyên môn của em mà. Nếu không hắn dựa vào đâu mà để cho chị khống chế chứ. Trong chuyện này còn có vấn đề tính ích kỷ của con người, không phải Liễu Chính Lâm anh ta không có mắt, không quyết đoán, Sắc Sắc nói với em anh ta là hạng người như vậy. Em chỉ có thể nhằm với điểm yếu của anh ta thôi, thật sự loại người có bản lĩnh nhưng không đủ lanh trí như vậy bây giờ hiếm lắm, cái loại ăn mà không nhả như vậy thì xài được gì? Phạm phải sai lầm không đáng, tật xấu thì không hết, đều là loại như vậy.
Ninh Hân cũng không biết nói gì, trừng mắt nhìn hắn:
- Không dám giúp bọn buôn người à, tôi mà biết cậu dụ con gái nhà lành là tôi sẽ bắt cậu.
Đường Sinh nói nào dám làm. Lúc chuẩn bị đi hắn hung hăng hôn lấy Ninh Hân một cái, rồi lau miệng bỏ đi ra ngoài.
Nói chung tính đi tính lại, một trăm thêm ba trăm mới chỉ là bốn trăm thôi. Muốn giải quyết cục diện rối rắm ở Giang Xỉ này, mắc nợ nhiêu đó cũng đủ rồi. Xem ra phải nhờ thêm công ty quản lý tài sản Giang Lăng mới được. Công ty đó chuyên xử lý cái khoản nợ xấu của ngân hàng. Nếu xử lý trọn gói càng thuận tiện hơn.
Sau khi ra khỏi sở cảnh sát, Đường Sinh gọi điện cho Vương Tĩnh nhờ cô ta đến đón mình. Vương Tĩnh là người rảnh rỗi. Bình thường không có chuyện để làm, ở tòa soạn cùng mọi người tán dóc đủ mọi chuyện trên đời, tán về chuyện các ông quan chơi gái như thế nào. Nhận được điện thoại của Đường Sinh cô ta lập tức phóng xe đến, hai mươi phút sau thì đã tới nơi:
- Cục cưng à, chúng mình đi chơi đi, chịu không?
- Chị lưu manh ơi, nếu chuyện lớn xong xuôi, em sẽ cùng chị đi chơi chịu không? À mà công ty quản lý tài sản Giang Lăng chị có quen biết ai không?
- Công ty quản lý tài sản Giang Lăng à? Chị biết phó giám đốc Lăng Quốc Hoành, cũng rất thân. Bà xã ông ấy là Chu Li, người giúp em khám bệnh tối hôm đó đó.
- À, trùng hợp vậy? Vậy là có thể nhờ Phó tổng giám đốc không? Em muốn biết mặt Tổng giám đốc, ai là Tổng giám đốc vậy chị?
- Thiệt không vậy, em không biết thiệt hay giả bộ không biết vậy? Công ty quản lý tài sản Giang Lăng là công ty riêng của chính phủ, là công ty có giấy phép đặc biệt do ngân hàng trung ương cấp. Tư nhân cũng không thể thành lập công ty như vậy. Trừ phi cậu với ngân hàng có quan hệ cứng. Đó là công ty chuyên xử lý nợ xấu của ngân hàng. Bộ phận quản lý tư chỉ có thể cùng người thường giao dịch, phải cần có thế lực lớn mạnh, bằng không ai thèm ngó tới cậu đâu. Cho nên Tổng giám đốc chính là Phó chủ tịch thành phố Quan Cẩn Du.
Quan Cẩn Du là Phó chủ tịch thành phố kiêm Tổng giám đốc công ty quản lý tài sản Giang Lăng à? Đường Sinh vỗ trán:
- Vậy bớt rắc rối rồi, đi Ủy ban nhân dân thành phố vậy.
- Đề làm gì vậy? Cậu muốn đi gặp Phó chủ tịch thành phố? Nói thiệt, Quan Cẩn Du là Tổng giám đốc, nhưng rất ít khi nhúng tay vào chuyện của công ty quản lý tài sản Giang Lăng. Cơ bản là do Lăng Quốc Hoành cầm quyền, cậu muốn làm chuyện gì, khó mà làm phiền được ông Lăng Quốc Hoành đó.
Đường Sinh nghĩ đến Ủy ban nhân dân thành phố thì tốt hơn.
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
24 chương
69 chương
63 chương
1334 chương