Cực phẩm thái tử gia

Chương 157 : Phát hiện kẻ cầm thú

Đường Sinh hơi trợn tròn mắt, có cảm giác lần đầu tiên mình mất đi thế chủ động đang nắm trong tay, ai bảo bây giờ thế của mình còn quá yếu ớt chứ? Gia sản của Bích Tú Hinh quá lớn, đúng là tám mươi triệu đối với cô ta chẳng là cái gì cả. Có thể thấy là cô ta rất giàu có. Tuy nhiên mua bán là mua bán, Đường Sinh cũng không muốn suy xét quá nhiều, kẻ mạnh có tư thế của kẻ mạnh, khi anh nhỏ yếu thì anh phải xem chừng nét mặt của người khác, lúc này đối với Đường Sinh mà nói, có thể bán được hai khu đất này, thì món tiền đầu tiên của hắn mới thật sự đến tay. Hắn vốn nghĩ Bích Tú Hinh trêu đùa mình, đến đây xem một chút chỉ là thừa dịp đi cho khuây khoả vậy thôi, không thể nào nghĩ tới là cô lại thật sự đồng ý. Trong nháy mắt, Đường Sinh có dự cảm điều kiện mà cô kèm theo chắc chắn sẽ không đơn giản chút nào, đó là điều kiện gì? - Điều kiện gì? Có thể nói ra, tôi không biết mình có thể làm được hay không? Lần đầu tiên Đường Sinh tỏ ra khiêm tốn. Theo thói quen Bích Tú Hinh đưa hai tay vòng trước ngực, nhìn từ bên cạnh, hai đỉnh núi ngạo nghễ của cô càng nhô cao lên, Đường Sinh vừa nhìn thấy bụng dưới liền thót lại, lại có người muốn thách đấu với bộ ngực cỡ lớn của chị Sắc Sắc xinh đẹp của ta đây mà, đáng tiếc là cô gái đẹp này quá sắc sảo. Cô tuyệt đối không phải là loại phụ nữ mà ai cũng có thể tác động, bao gồm cả Nhị Thế Tổ luôn tuỳ tiện trêu chọc phụ nữ như hắn. Bích Tú Hinh là loại phụ nữ mạnh mẽ rất có lập trường, trong mắt cô, hình như không có điều gì có thể gây ấn tượng hoặc khiến cô phải suy nghĩ đến mức suy sụp. Gặp loại phụ nữ xinh đẹp và có cá tính mạnh mẽ như thế này, khả năng bị cô ta đối chọi lại là có thề. Hình như cô ta rất mạnh mẽ và cứng rắn, không dễ dàng chấp nhận người khác, thế giới này không thiếu nữ nhân như vậy, ngoại trừ việc đả kích người khác phái, các cô còn có tính mèo khen mèo dài đuôi hoặc cô độc khép kín, có thể nói là tính cách thất thường, bất chấp mọi người có phục hay không phục, khinh hay không khinh mình, thì cũng không thể thay đổi được niềm tin và nhân sinh quan trước sau như một của các cô. Nếu như Đường Sinh không nhìn nhầm, Bích Tú Hinh là loại phụ nữ như vậy, cô có phong thái ung dung bình thản, trong vẻ mặt tươi cười của cô người ta có thể nhận ra sự tự tin, nếu người đối diện không cảm nhận được điều đó, thì cô sẽ mãi mãi giữ lại một khoảng cách nhất định, nửa bước cũng không thể đến gần. - Một điều kiện rất đơn giản, tính tôi không thích những kẻ viển vông khoác lác, cậu vẽ ra triển vọng của khu Lô Hồ rất đẹp đẽ, nhưng tôi lại muốn thấy một chút năng lực thực tế của cậu, tôi có thể mua nhà khách với giá ba mươi triệu, nhưng việc điều hành sẽ do cậu đảm nhận. - Hả, ý chị Hinh là muốn tôi đến làm cho công ty Bất động sản Trọng Hiền ? Chuyện này tôi phải nói thật, tôi còn phải đi học. Đường Sinh nuốt nước miếng, thật sự là hắn không ngờ là Bích Tú Hinh lại đưa ra điều kiện như vậy, tuy không ngặt nghèo nhưng thật buồn cười. - Cậu thấy bất ngờ phải không? Từ trước đến nay tôi dùng người không theo một khuôn mẫu nào cả, chỉ sợ cậu không có tài năng cho nên không dám nhận? - Không phải như vậy, chỉ có điều tôi cảm thấy hơi đột ngột thôi, tuy tôi đang học lớp 11, nhưng có thể tự xưng là bụng mang hai bồ chữ, tài năng đựng được ba xe. “Hi hi”, Bích Tú Hinh bật cười một cách duyên dáng, trong một thoáng, trên đôi má hiện lên hai lúm đồng tiền đẹp mê hồn, chăm chú nhìn Đường Sinh bằng đôi mắt sáng như sao. Cô chợt nhận ra, vội giơ nắm tay che miệng, ngừng tiếng cười khanh khách duyên dáng nói: - Thế nào? Đồng ý chứ? Bích Tú Hinh có chủ ý của cô, khi Đường Sinh nói hắn có khả năng thúc đẩy việc quản lý khu Lô Hồ, cô rất nhạy bén nhận ra thiếu niên này chắc chắn xuất thân từ gia đình quan chức, lúc nói điều đó, có vẻ như hắn buột miệng một cách tự nhiên và thoải mái, mang theo mấy phần tự tin và chắc chắn. Đây là cô tổng hợp các mặt của tình huống mới có kết luận như vậy, không thể cho là đánh giá vội vàng. Đường Sinh tới công ty Bất động sản Trọng Hiền để ứng tuyển cũng không nghĩ là có thể gặp được Bích Tú Hinh, đơn giản là hắn chỉ là đi chơi cho thêm phần náo nhiệt thế thôi, nào ngờ lại gặp cô, còn việc bán hai khu này, là do hắn nghĩ đến Bích Tú Hinh nên mới tới Trọng Hiền, quả là may mắn. Nhưng ông trời có mắt, cũng vì cải vã với mụ quản lý “tú bà” kia mà gặp được Bích Tú Hinh, đúng là bất ngờ. Đồng ý thì đồng ý, tại sao lại không chứ? Chị bảo tôi giúp chị điều hành Lô Hồ, cũng đúng lúc tôi đang muốn thay ông già nhà tôi làm chút chuyện tốt cho người dân, cho dù chị cũng sẽ được thơm lây, nhưng chị xứng đáng được như vậy, ai bảo chị có mắt nhìn người chứ! - Chị Hinh, chị đùa tôi đấy à? Sao tôi có cảm giác không thật cho lắm? Cứ như đang nằm mơ vậy. - Chỉ cần cậu mang sổ sở hữu hoặc hợp đồng của hai khu đó tới đây, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể ký ngay, thời gian không còn sớm, chúng ta về đi. Khi Đường Sinh từ công ty Bất động sản Trọng Hiền quay về nhà, trên đường đi hắn vẫn còn chưa tin cuộc giao dịch bất ngờ này là thật, sau đó hắn gọi điện cho Đường Dục, hối thúc ông ta làm hợp đồng chia năm mươi mẫu đất theo như giao ước, điều còn vướng mắc là muốn được giao quyền sở hữu nhà khách Lô Hồ thì phải có tiền mặt. Mười hai triệu, cho dù chỉ dùng tạm thời thì cũng phải có người đưa cho dùng chứ? Bất đắc dĩ Đường Sinh phải gọi điện cho mẹ, nói cần khoản tiền mười hai triệu để mẹ hắn nghĩ cách. Liễu Vân Huệ rất buồn bực, con mình lại làm khổ mình rồi, mười hai triệu đâu phải số tiền nhỏ, ngoài miệng trả lời sẽ suy xét việc này, vừa cúp điện thoại lập tức gọi cho La Sắc Sắc, hỏi đầu đuôi câu chuyện. Đương nhiên là La Sắc Sắc thành thật mà trả lời, cuối cùng còn nói giúp cho Đường Sinh: - Trưởng phòng, lần này thật sự là cần tiền để xoay xở, chỉ cần lấy được quyền sở hữu của nhà khách Lô Hồ rồi bán đi là có tiền, nhanh thì năm ba ngày, chậm thì mười ngày, nửa tháng, chắc chắn là sẽ thực hiện ổn thoả. Sáng hôm sau, Liễu Vân Huệ lại gọi cho La Sắc Sắc bảo cô kiểm tra tài khoản, mười hai triệu đã được gửi tới, là tiền từ ngân hàng Nam Hối của anh Hai cô cho mượn tạm, nói nửa tháng phải trả lại, đương nhiên cô đồng ý, vì là anh trai, em gái cho nên chưa nói xong hai câu, anh Hai cô đã hỏi muốn gửi tiền đến đâu? Liễu Vân Huệ liền cho số tài khoản của La Sắc Sắc. Đúng là Trưởng phòng Liễu lợi hại, chỉ cần gọi một cú điện thoại lập tức có ngay mười hai triệu, La Sắc Sắc rất hưng phấn, vội vàng gọi điện báo tin mừng cho Đường Sinh. Đường Sinh bảo cô khẩn trương đến Cục Du lịch lấy quyền sở hữu của nhà khách Lô Hồ, việc này là quan trọng nhất. Giữa trưa, La Sắc Sắc đến rất đúng hẹn, cầm sổ sở hữu nhà khách Lô Hồ để lên bàn trà: - Cậu chủ, cảm tạ tôi như thế nào đây? - À, việc này nhất định là phải cảm tạ rồi, trước hết hôn môi ăn mừng một chút, đến tối chúng ta lại “ăn mừng” kỹ hơn chút nữa! Đường Sinh nói xong liền giống như hổ đói vồ dê non, chụp ngay cặp mông của La Sắc Sắc trong khi cô ta vừa mới ngồi xuống ghế sô pha làm cô nàng hét lên một tiếng, tránh không kịp, bị hắn vồ trúng phóc. Lập tức hai người ngã nhào lên ghế sô pha, nhưng miệng Đường Sinh còn chưa kịp gắn vào đôi môi thơm của La Sắc Sắc thì chuông cửa vang lên. Đường Sinh hết hồn, nhanh như con thỏ nhảy vội về chỗ cũ, tim đập thình thịch trong lồng ngực, La Sắc Sắc cũng vậy. Người bước vào đương nhiên là Đường Cẩn, phía sau là Mai Chước, hiện giờ hai cô đều là chủ của căn phòng này. Trời đất, hai người trở về muộn hơn một chút không được sao? Thế thì làm sao tôi cảm tạ chị Sắc Sắc đây? Thật là không nể tình gì cả. Thì ra hai cô lại mua đồ ăn, Mai Chước nói muốn trổ tài nấu ăn, vì thế từ hôm nay trở đi, những người ở cùng phòng cũng cùng ăn cơm tập thể. Giờ ăn cơm, Đường Cẩn nói với Đường Sinh: - Cuối tuần không cho cậu trốn học, phải kiểm tra, hơn nữa còn phải tham gia ngày hội thể thao. - Chà, được được được, cuối tuần tôi nhất định học bài. Tâm tình Đường Sinh đang khoan khoái, luôn miệng đáp ứng, ngẫm lại thấy mình đúng là làm chưa được như lời, tổng cộng từ đầu tới giờ chưa học được mấy bài, học một buổi nghỉ một buổi, nghỉ rất nhiều, thật sự là quá mức. Sau khi ăn xong, Mai Chước đi rửa chén, Đường Sinh muốn tìm cách trêu chọc cô, bèn vào bếp làm bộ giúp cô, La Sắc Sắc và Đường Cẩn cùng bĩu môi, chế giễu hắn vờ vĩnh, La Sắc Sắc vốn tính thẳng thắn, nói với Đường Cẩn: - Chắc chắn là hắn muốn trêu chọc Mai Chước. Đường Cẩn mở to đôi mắt đẹp: - Không có đâu! Cô còn bênh vực cho tên xấu xa Đường Sinh, trong khi thực tế đúng là Mai Chước bị đùa bỡn thật. Trong bếp, Đường Sinh làm bộ chuyển bát đũa này nọ cho Mai Chước nhưng lại ghé vào phía sau cô hạ giọng nói nhỏ: - Đi qua đó đi, sẽ được ưu đãi rất hậu hĩnh. - Cô không đi đâu, làm sao cô có thể làm người quản lý bất động sản cho được? Lại còn bảo là em quen với Giám đốc công ty Bất động sản Trọng Hiền nữa chứ! - Hà hà, không phải là quen mà là đặc biệt quen, bởi vì người sắp trở thành Giám đốc của nơi đó chính là em. - Hả? Mai Chước kinh ngạc quay đầu lại, vừa lúc Đường Sinh đưa đầu tới trước, nào ngờ vì vậy mà miệng cả hai cùng chạm vào nhau. Mai Chước trợn tròn mắt, Đường Sinh cũng giật mình, trong thoáng chốc, trong ánh mắt và trên khuôn mặt hai người đầy vẻ kinh ngạc và hoàng sợ. Trong đầu Mai Chước cảm thấy chấn động, quả thật không tưởng tượng được chuyện trùng hợp này lại xảy ra trong nháy mắt như vậy, cả hai bên đều vô tình, nhưng lại làm thành chuyện như vậy, nhất thời không biết phải nói sao, thớ thịt trên khuôn mặt Đường Sinh bắt đầu giần giật: - Chị Chước, em, em không… - Xéo đi! Mai Chước hận không thể chui vào xuống đất mà giấu mặt, trời ạ, nụ hôn đầu tiên của ta thế là xong rồi! Chuyện này quá đột ngột, quá chấn động, khiến cho người ta không thể chịu nổi và ngoại trừ sự kinh ngạc và sốc ra, căn bản không có bất kỳ cảm giác nào khác. Không may là trên lầu toà nhà phía sau lại có người đang quan sát, bếp và phòng ngủ Đường Sinh nằm song song ở phía bắc, đối diện với phía nam của toà nhà phía sau, đang lúc buồn chán, Vương Tĩnh ghé mắt vào ống nhòm quan sát bên này, khi thấy một màn chấn động như vậy, vội gọi Ninh Hân. - Cô cảnh sát xinh đẹp, không được rồi, tình nhân nhỏ của cậu dám hôn cả cô giáo kìa, thật là cầm thú chứ không phải người! Tuy nhiên sau khi kêu lên, cô mới nhớ ra là Ninh Hân không có ở nhà, à, Ninh Hân rất ít khi về phòng vào giữa trưa, nếu có về thì cô cũng về nhà mẹ ở gần Uỷ ban nhân dân quận. Đột nhiên Vương Tĩnh cười to lên, thầm nói “Tên xấu xa, lúc này đã nắm được thóp của cậu, xem ta trị tên lì lợm nhà ngươi thế nào nhé! Cô rời khỏi cửa sổ, nhào vào giường, cầm di động lên gọi cho Đường Sinh: - Tôi vừa thấy chuyện cầm thú, cậu làm tốt nhỉ? - Chậc, chị Tĩnh, tôi không có vô lễ với chị, chị kích động cái gì? Đường Sinh đáp rất tuỳ ý, căn bản không nghĩ sang chuyện khác. - Thật không? Tên cầm thú kia, cậu đứng lên, đến cửa sổ ngẩng đầu lên nhìn chị đi, sao cậu dám hôn cả cô giáo? Đương nhiên Vương Tĩnh biết Mai Chước và Đường Sinh ở cùng một chỗ, ba cô gái xinh đẹp La Sắc Sắc, Đường Cẩn, Mai Chước cùng ở chung với Đường Sinh, việc này Ninh Hân và cô đều đã nói qua, bởi vậy mỗi ngày rãnh rỗi cô đều dùng ống nhòm quan sát, chính là muốn rình xem có điểm gì linh tinh không. Công sức bỏ ra không uổng chút nào, hôm nay rốt cục đã có kết quả, trực tiếp bắt được Đường Sinh làm chuyện hết sức cầm thú, báo mối thù lâu nay. Đường Sinh trợn mắt, sau khi hắn và Mai Chước xảy ra chuyện tiếp xúc tình cờ như vậy, cũng không dám đứng ở phòng khách, hắn vờ đến phòng ngủ xem sổ sở hữu nhà khách Lô Hồ, nào ngờ Vương Tĩnh gọi điện tới làm phiền. Hắn nhảy dựng lên, tới bên cửa sổ nhìn qua cửa sổ lầu bên, Vương Tĩnh nằm sấp ở đó nhìn về phía hắn, mơ hồ có thể thấy được nụ cười đắc ý trên mặt cô ta. - Chị Tĩnh, những gì chị thấy chỉ là sự hiểu lầm thôi. - Lầm cái đầu của cậu á? Ống nhòm của tôi, cậu cũng xem rồi, độ nét rất cao. Ngay cả lông tơ trên mặt cậu cũng có thể thấy rất rõ, nụ hôn của cậu rất thắm thiết… Cô giáo của cậu lợi hại thật, không ngờ lại ngầm có tư tình với học sinh. Đúng là thần tượng của tôi, hoá ra cô ta giả vờ trong sạch. - Chị Tĩnh, chuyện này không liên quan đến Mai Chước, mới vừa rồi thật sự là hiểu lầm mà. Chỉ là do nghiêng đầu mà thành như vậy, chị đừng nói bừa. - Tôi cứ nói bừa đấy, cậu cắn tôi ư? Lát nữa tôi sẽ gọi điện cho Ninh Hân, vạch trần bộ mặt cầm thú của hai cô trò các người.