Cực phẩm thái tử gia

Chương 158 : Tám mươi triệu tới tay

Ngay lúc Đường Sinh bị Vương Tĩnh uy hiếp, Đường Cẩn lại đột nhiên nhận được điện thoại của mẹ Đường Sinh làm cô rất hồi hộp. Nói chuyện vài câu mới biết, hoá ra Trưởng phòng Liễu chỉ muốn hỏi xem Đường Sinh có nghỉ học hay không. Bởi vì gần đây Đường Sinh đã hai lần gọi điện cho bà trong giờ học, cho nên bà nghi con trai lại trốn học, hồi ở nhà hắn vẫn có tật này, lên đến trung học vẫn chứng nào tật nấy. Đường Cẩn rất bối rối, không ngờ mẹ Đường Sinh lại gọi điện để hỏi về việc này, cô không quen nói dối, nhất là nói dối trong lúc bất ngờ này, cho nên càng chột dạ, nhưng đành phải ậm ừ, bất chấp nguy hiểm, che giấu giùm cho Đường Sinh: - Dạ…dạ không… không có đâu ạ. Chỉ cần nghe giọng nói run run của cô, Trưởng phòng Liễu biết ngay chân tướng: - Tiểu Cẩn, nếu Đường Sinh có trốn học, cháu nhất định phải kiên nhẫn khuyên nó, trong lúc học tập không nên suy nghĩ lung tung, phải cố gắng học hành, hẳn là nó sẽ nghe lời cháu, cô cũng tin tưởng ở cháu. Sau đó mẹ Đường Sinh lại kể hồi lên trung học, Đường Sinh đã bắt đầu trốn học như thế nào, thành tích học tập dần dần đi xuống ra sao, lúc này mình ở xa nên có muốn quản lý hắn cũng không được, mặc dù có La Sắc Sắc nhưng cũng không thể nói hắn được, có khi lại thông đồng với hắn làm bậy, lại nói chỉ có thể dựa vào Đường Cẩn giúp cho v.v…Nghe xong, lập tức Đường Cẩn cảm thấy trọng trách đè nặng trên vai mình, mình ư, có làm được không đây? Trong lúc đó Đường Sinh và Vương Tĩnh còn đang giằng co: - Chị Tĩnh, chuyện này thật sự chỉ là hiểu lầm, chị đừng nên nói bừa. - Ồ…Phải không? Làm sao tôi có thể quản lý được cái miệng của mình đây? Cố gắng giúp cậu giữ bí mật, nhưng ngày nào đó “nó” nói lộ ra thì cũng đừng trách ta nha! - Vương Tĩnh, rốt cuộc chị muốn như thế nào? Tôi sẽ đồng ý, thật là xui xẻo, sao tôi lại để chị uy hiếp như thế này chứ! - Úi chà, giả bộ đáng thương nha! Cậu bị tôi nắm thóp rồi thì nên biết điều một chút, chị cậu rất thích mấy cậu nhóc đẹp trai ngoan ngoãn. Đường Sinh thật sự sợ cô ta nói bậy bạ trước mặt Ninh Hân, xem ra cô ta có thể nói ra thật. Thử nghĩ xem, miệng lưỡi phóng viên ác độc cỡ nào? Đen có thể nói thành trắng, tuy mình và Mai Chước chỉ là hiểu lầm, nhưng từ miệng cô ta nói ra chỉ sợ sẽ trở thành một câu chuyện truyền kỳ đầy màu sắc. Không thể để Ninh Hân biết được, bằng không còn gì là hình tượng của mình nữa. - Tôi chấp nhận, chị Tĩnh, chỉ cần chị đừng nói lung tung, chị bảo tôi làm gì cũng được, được không? Ngàn vạn lần không được nói lung tung đấy. - Chuyện đó còn phải xem cậu có nghe lời tôi nói hay không đã. Đúng không nào? Sao tôi lại có cái cảm giác như đang nắm cậu trong lòng bàn tay ấy nha? Chậc, cảm giác này rất tuyệt! - Thì đúng rồi, là chị quá ác độc, còn tôi quá hiền lành, trong sáng, cho nên mới bị chị uy hiếp như vậy. - Hình như cậu không phục thì phải? Nếu khó chịu cậu có thể nói thẳng với tôi nha. Tôi làm sao lại nỡ lòng ức hiếp cậu nhóc đẹp trai thế này được? - Tôi phục, rất phục, và cũng thích, hết sức thích, cho tới bây giờ chưa lúc nào thấy thích như vậy, thật sự là đội ơn chị Tĩnh nha. - Bây giờ thì ngoan rồi, cậu biết nghe lời lắm, từ hôm nay trở đi, ngày nào cũng vậy, sáng trưa tối cậu phải gọi điện cho tôi… - Hả, gọi làm cái gì? Chị Tĩnh, tôi đâu có kiêm nhiệm chức thư ký hay trợ lý của chị, đừng có hành hạ người ta như thế… Vương Tĩnh cười khanh khách: - Gọi làm cái gì à? Đương nhiên là báo cáo và xin chỉ thị rồi, sao ngay một chút xíu chuyện đó mà cậu cũng không hiểu vậy nhỉ? - Được rồi, gọi điện vào sáng trưa tối chứ gì? Tôi báo cáo và xin chỉ thị là được, còn có gì khác không? - Ừ, tạm thời thì không có, cứ như vậy đi đã, tâm trạng của tôi đột nhiên thấy rất thoải mái, buổi tối chúng ta cùng đi ăn cơm nhé? Đường Sinh chợt nhớ tới chuyện của Vương Hổ và Cận Hồng, bèn nói: - Chị Tĩnh, có chuyện này tôi thấy phải nói với chị một tiếng… Rồi hắn đem những gì đã chứng kiến kể lại cho Vương Tĩnh nghe: - Cũng không phải tôi cố ý can thiệp vào chuyện tình cảm chị em hai người, chỉ muốn nhắc nhở chị hãy chú ý một chút. - Tôi hiểu rồi, bọn họ đã sớm muốn cùng nhau làm, gần đây lại càng gặp nhau thường xuyên hơn, muốn chia rẽ thương nghiệp thành phố sao? Nằm mơ ! Nói thêm vài câu, hai người mới cúp điện thoại, Đường Sinh thở phì phì, cầm di động đập bình bịch lên giường, ta xong đời rồi, lần này thật là thảm đây, tuy quan hệ với Mai Chước có tiến triển, nhưng lại để cho Vương Tĩnh nắm thóp thế này, không biết cô ta có lợi dụng cơ hội để ‘phi lễ’ với mình không đây? Kiếp này,thiếu gia ta vẫn còn là một con gà tơ vô cùng trong sạch và thuần khiết, nếu như bị Vương Tĩnh ‘phi lễ’ thì thật là có lỗi với Ninh Hân hoặc Đường Cẩn, dù thế nào cũng phải “quan hệ” trước với một trong hai nàng chứ? Nhất là Ninh Hân, nếu để cô ấy biết mình đã “quan hệ” với Vương Tĩnh trước thì chắc chắn sẽ rất giận, đây là bắt buộc mình với Ninh Hân đột phá giới hạn cuối cùng sao? Về phần Đường Cẩn thì bây giờ còn chưa thích hợp, cũng không chắc cô ấy sẽ đồng ý… Hắn đang suy nghĩ chuyện này, Đường Cẩn vừa nói chuyện với mẹ Đường Sinh xong, lập tức chạy vào phòng của Đường Sinh. - Ủa, Cẩn Cẩn. - Đường Sinh, mình xin cậu đấy, từ nay về sau cậu đi học đều được không? Đường Cẩn không thể nói rõ là mẹ hắn gọi đến. Đường Sinh ngẩn ra, kéo cô ngồi xuống bên cạnh: - Được rồi, được rồi, sao đột nhiên lại nhớ tới mà nói chuyện đó vậy? - Mình…mình lo lắng cho việc học của cậu mà, học giỏi không phải là tốt sao? Cậu biết không, thấy cậu không tới trường, lòng mình không yên, luôn phân tâm, cũng không thể chuyên tâm học hành, gần đây thành tích học tập đã đi xuống, mình phải làm sao bây giờ đây? Đường Cẩn thật sự nóng lòng nên vẻ mặt không có chút gì là giả bộ, khi nói đến chỗ đau lòng, lệ đã dâng đầy trong đôi mắt đẹp. Toát mồ hôi…, Đường Sinh chịu không nổi cảnh này, cảm thấy rất đau lòng, ôm chặt cô vào lòng, nói: - Cẩn Cẩn, là tại tôi không tốt, sau này tôi sẽ cố gắng học hành, một hai ngày tới còn có chút chuyện cần giải quyết, từ tuần tới ngày nào tôi cũng sẽ ra sức học tập cùng với cậu, được chứ? “Ra sức”, từ này hắn lập đi lập lại, Đường Cẩn nghe đến đây, biết muốn hắn bỏ tật trốn học là không thể, nhưng hắn đã đồng ý đi học, là đã nhượng bộ mình nhiều lắm rồi. Đường Cẩn đưa hai tay nâng khuôn mặt tuấn tú của hắn lên, dịu dàng nói: - Nếu cậu chịu đi học, ngày nào mình cũng sẽ hôn cậu. Đây là lần đầu tiên Đường Cẩn chủ động hôn Đường Sinh, khi cô hé miệng ngậm lấy môi Đường Sinh, hắn cũng cảm giác trời đất xoay chuyển, trời ơi, tôi “bị” Đường Cẩn hôn nè, tôi… Thân hình hắn mềm nhũn ra, nằm dựa lên giường, Đường Cẩn thừa cơ cưỡi lên. Môi mềm kề sát, hương thơm như hoa đinh hương (1), qua lớp quần áo có thể cảm nhận thân thể mềm mại nóng hổi của cô, Trong thoáng chốc, Đường Sinh cảm thấy bị kích thích. Hai tay hắn ôm chặt hông Đường Cẩn, khiến cô dán chặt thân hình vào người hắn, để cô cảm nhận được sự biến đổi nơi thân dưới của hắn. Đường Cẩn lặng lẽ thò tay dò dẫm đi xuống, không bao lâu sau, hơi thở Đường Sinh càng lúc càng gấp gáp, khi hai môi rời nhau, đôi mắt đẹp buồn bã của Đường Cẩn tràn ngập nét dịu dàng như có hàng triệu sợi tơ tình vấn vít. Cô vụng dại, dịu dàng kéo khoá quần kia xuống, nhưng âu yếm một hồi lâu cũng không thể làm cho phần cơ thể đang căng đầy của hắn được phóng xuất. Đường Sinh sốt ruột, đưa tay giúp cô, Đường Cẩn xoay người qua…Khi thấy chỗ đó run rẩy đứng thẳng lên như một chú chim non tơ, trong đầu cô như có tiếng nổ lớn…Lần đầu tiên nhìn thấy nó, cô rất sợ hãi, kích thước càng lúc càng tăng, cô che mặt kêu lên một tiếng thất kinh, bật dậy khỏi giường, bỏ chạy. - Ai chà…Quay lại đi, Cẩn Cẩn, đừng trêu đùa người ta rồi bỏ dở nửa chừng như vậy chứ? Đường Sinh với tay không túm được cô, cười khổ. Chạy tới cửa, Đường Cẩn quay đầu lại xấu hổ trừng mắt liếc hắn một cái, khẽ mắng yêu hắn: - Xấu quá đi, người ta bị cậu làm cho sợ hãi chạy chứ bộ! Rồi Đường Cẩn liền mở cửa đi ra ngoài, Đường Sinh lại nằm vật xuống giường. - Hôm nay đen đủi quá. Lại để cho Cẩn Cẩn xinh đẹp đùa nghịch một chút. Di động reo lên, tay thuận của Đường Sinh đưa qua liền nhận cuộc gọi, tay kia định cất “cái kia” vào , nhưng nó đang như vậy nên không vào được, chợt bên tai vang lên giọng nói của Vương Tĩnh: - Tiểu cầm thú, cậu hạnh phúc quá nhỉ, đầu tiên là hôn Mai Chước, rồi lại muốn “làm” Đường Cẩn. Úi chà, lúc này Đường Sinh mới nhớ ra, cảnh tượng vừa rồi với Đường Cẩn cũng bị cô phóng viên này rình coi rồi ư? Sao mình lại quên khuấy vụ này đi chứ? - Chị Tĩnh, chị quá biến thái nha, lai rình coi nữa à? Hết phim rồi! Đường Sinh đột nhiên ngồi dậy. - Đừng, đứng lên, nằm xuống xem nào, chà, thấy rõ thật, rõ đến từng mạch máu, cậu tiếp tục đi, tôi sẽ rên rỉ phụ hoạ cho. Giọng Vương Tĩnh so với giọng của MM (2) trên đài truyền hình còn quyến rũ hơn, sau đó cô vừa thủ thỉ những lời cuồng dại vừa bắt đầu rên rỉ lúc ngắn lúc dài, lúc lên bỗng xuống trầm kích thích Đường Sinh qua micro, giọng nói và tiếng rên của cô tràn ngập trong tai Đường Sinh, Đường Sinh muốn không điên lên cũng khó. - Nhóc xấu xa, chị…chị muốn…Cậu cho ra đi, nhanh lên nào… Giọng Vương Tĩnh càng lúc càng gợi tình. Cuối cùng, Đường Sinh xoay người lại, đưa lưng về phía cửa sổ, nói vào điện thoại: - Chị Tĩnh, cho chị ngắm phía dưới thắt lưng tôi nè. - A…Khốn kiếp, tên nhóc xấu xa, quay lại cho ta! Nhanh lên, xin cậu đấy, Đường Sinh, để tôi xem tiếp nào! - Hừ, xấu hổ thật, chị Tĩnh, buổi biểu diễn hôm nay đến đây là kết thúc, buổi chiều tôi còn có việc quan trọng phải làm, gặp lại sau nha! - Đường Sinh, cậu là đồ khốn, đồ cầm thú, để tôi xem một chút thì chết à? Ngoan nào, quay lại cho chị… Đường Sinh cúp di động, xoay người đứng lên bước đi, còn quay lại phía cửa sổ vẫy tay ra hiệu gặp lại, Vương Tĩnh tức giận ném điện thoại trên mặt đất. Buổi chiều, Đường Sinh dẫn La Sắc Sắc đi trung tâm Giang Lăng Nhân thì gặp ngay Bích Tú Hinh, ngay tại chỗ hai bên liền ký kết hai hợp đồng chuyển nhượng, tám mươi triệu cứ như vậy mà tới tay hắn. Tuy nhiên giao kèo về điều kiện kèm thêm cũng phải ký kết, chỉ có điều Đường Sinh mượn cớ phải đi học, để thay đổi đi một chút. Hắn đề cử La Sắc Sắc thay cho mình, mặt khác, Đường Sinh còn nhỏ tuổi, nếu thật sự phụ trách khách sạn Lô Hồ, nhân viên sẽ không phục. Bích Tú Hinh cũng suy xét tới vấn đề này, cho nên liền đồng ý đề nghị của Đường Sinh, để La Sắc Sắc đi làm việc thay cho hắn. Những yêu cầu khác, Bích Tú Hinh chỉ nhằm vào Đường Sinh chứ không phải La Sắc Sắc, hơn nữa, điều kiện cuối cùng trong giao kèo là trong vòng một năm nếu không phát triển được khách sạn Lô Hồ, Đường Sinh phải bồi thường gấp ba lần cho Bất động sản Trọng Hiền, theo một khía cạnh nào đó mà nói thì hợp đồng này hắn không chiếm được lợi thế, ngược lại còn tự trói buộc mình, đây là chỗ rất khôn ngoan sắc sảo của Bích Tú Hinh. Nhưng Đường Sinh có thể từ chối một hợp đồng như vậy sao? Chắc chắn là không. Món tiền tám mươi triệu đầu tiên đến tay làm sao hắn từ chối cho được. Qua lần gặp gỡ này, Đường Sinh càng hiểu thêm về Bích Tú Hinh, người phụ nữ này mặc dù có thể trở thành đối thủ của mình, nhưng cô có ý chí rộng lớn và tấm lòng bao dung người khác, với sự lèo lái đắc lực của cô, công ty Bất động sản Trọng Hiền chắc chắn sẽ thuận buồm xuôi gió, tạo được thành tích rực rỡ. Từ Giang Lăng Nhân đi ra, La Sắc Sắc cũng nói lên cái nhìn của mình đối với Bích Tú Hinh: - Đường Sinh, người phụ nữ này mới là đối thủ thực sự đấy. - Ừ, tôi biết chứ, nhưng dòng họ Bích không do cô ta nắm quyền, mà do Bích Tông Nguyên và cha của hắn. - Chúng ta cũng phải chú ý tới cô ta, ý kiến của cô ta đương nhiên sẽ được nhà họ Bích coi trọng, cậu nghĩ có phải không? Đường Sinh lại không không nghĩ như vậy: - Nhà họ Bích chỉ có danh tiếng ở Giang Lăng, ra khỏi Giang Lăng thì cũng như hổ xuống đồng bằng, mạnh mẽ thực sự là Bích Tú Hinh chứ không phải nhà họ Bích. Có điều, về nguyên tắc thì người phụ nữ này có giá trị lợi dụng rất cao, tôi muốn đối xử với cô ta và nhà họ Bích theo hai cách khác biệt. - Đường Sinh, người ta đâu phải đồ ngốc, cậu lợi dụng cô ta thì đồng thời cô ta cũng lợi dụng cậu thôi. Hợp đồng ngày hôm nay đã chứng minh cho vấn đề này rất rõ, khi khách sạn Lô Hồ đi vào hoạt động, chẳng khác nào cô ta cho chúng ta vay tiền, cô ta đâu có tổn thất gì, nếu điều hành không tốt, chúng ta phải bồi thường gấp ba. - Cô ta rất quyết đoán, nếu là người khác, ai sẽ ký vào hợp đồng giống như thế này? Chị vừa phụ trách nhà khách Lô Hồ, vừa nghe ngóng động tĩnh ở Giang Xỉ đi. (1) Đinh hương hay ở Việt Nam còn được gọi là tử đinh hương, hoa lilac, hoa lila, là một loài cây bụi hoặc thân gỗ nhỏ từ 2-10m, hoa thường có màu tím nhạt, mọc thành chùm lớn, hương thơm dịu dàng. Tuy gọi là tử đinh hương nhưng ngoài màu tím còn có các màu trắng, kem, hồng nhạt…Cây này khác với cây đinh hương khác họ, khác chi, có thể cao từ 10 đến 20 m, có hoa màu đỏ, là một loại cây dùng làm gia vị và làm thuốc. 2) MM: mei mei, muội muội, nói chung có thể hiểu là cô em, cô nàng (đương nhiên là phải xinh đẹp rồi), còn bạn nào muốn suy diễn thành… mơn mởn, mũm mĩm, múp míp, mặn mà, mỡ màng, mòng mọng, mum múp… gì cũng không sao cả!